• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Chang



Beta: Amouriel.



Nước mắt của Tạ Linh Lăng lặng lẽ rơi trên ngực Vu Triều, làm ướt đẫm áo sơ mi của anh, may mắn thay, bờ vai của anh đủ rộng lớn để bao dung cô.



Nhiều năm trôi qua như vậy, Tạ Linh Lăng cho rằng cô đủ bình tĩnh giải quyết, nhưng trong tình huống vừa rồi cô vẫn không thể bình tĩnh được.



Thân thể cô khẽ run lên, đầu vùi vào trong ngực anh, cắn chặt môi dưới.



Mâu thuẫn nhất là cô rõ ràng biết cô rất chán ghét Tạ Ôn Vi, lại không thể làm gì được. Người đàn ông này là bố của cô và cô là con gái của ông.



Cuối cùng vẫn không muốn mọi người nhìn thấy cô bộ dáng chật vật như vậy, Tạ Linh Lăng đẩy Vu Triều ra: “Có phải cảm thấy tôi rất buồn cười hay không.”



“Không buồn cười.”



Lúc này Tạ Linh Lăng không nhìn ra Vu Triều như thế nào, xoay người đem bó hoa hướng dương nhét vào trong tay anh, ra lệnh đuổi khách: “Được rồi, đi thôi, tôi thật sự rất mệt.”



“Cùng nhau đi.” Giọng điệu của Vu Triều vẫn bình thường, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.



Anh còn nói: “Nhân tiện ghé chợ rau mua ít đồ ăn, dù sao một mình tôi cũng xuống bếp nấu cơm, em đến đây thì có thêm một đôi đũa.”



Tạ Linh Lăng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vu Triều giọng điệu không kiên nhẫn:”Anh nghe không hiểu tôi nói chuyện gì sao?”



“Nghe hiểu.” Vu Triều vẻ mặt thẳng thắn, “Nhưng tôi không thể bỏ mặc em.”



Tạ Linh Lăng tức giận cười: “Vu Triều, anh thật sự không phải của tôi cho nên đừng nói chuyện này với tôi, được không?”



Vu Triều hỏi: “Bạn bè cũng không tính sao?”



Tạ Linh Lăng nói: “Không tính.”



Vu Triều gật đầu: “Vậy bạn học cũ thì sao? Chuyện này em không thể phủ nhận đúng không?”



Tạ Linh Lăng thực sự không có cách nào phủ nhận.



Vu Triều bắt đầu giúp Tạ Linh Lăng thu dọn: “Bạn học cũ mời bạn học cũ cùng ăn tối có hợp lý không?”



Anh nói xong tiến lên một bước, dùng ngón tay lau một chút hơi ẩm trên khóe mắt Tạ Linh Lăng, nói: “Thật ra đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy em khóc sao?”



“Cái gì?’’.



“Lúc học lớp mười hai, có một lần tôi lén theo em đến gần nhà. Hôm đó tôi nghe thấy bố em lớn tiếng la hét, một lúc sau em chạy ra sông khóc một mình”.



Anh không nói là trước kia anh thường xuyên đứng ở phía sau cô, nhìn cô từ xa.



Nhưng anh sẽ không quấy rầy cô, anh coi mình như không khí.



Tạ Linh Lăng suy nghĩ một chút, căn bản không nhớ ra có một chuyện như vậy.



Thật ra lúc đó trong nhà cửa lộn xộn, cách năm lần này đến năm khác cô sẽ bị Tạ Ôn Vi quở trách. Năm lớp mười hai là khoảng thời gian căng thẳng nhất, cô khóc nhiều hơn là trút giận những chuyện ngoài việc học, chứ không phải là cô hèn nhát.



Vu Triều nói tiếp: “Lúc đó tôi rất sợ em không nghĩ không thông nên nhảy sông.”



Tạ Linh Lăng nghe đến đây thật sự không nhịn được cười: “Tôi sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này đâu! Những người tự tử là ngu ngốc nhất. Chỉ cần còn sống là có hy vọng tất cả”.



Vu Triều mỉm cười hài lòng: “Đúng vậy, em so với tưởng tượng của tôi còn không sợ hãi, cam đảm hơn tôi nghĩ.”



“Dừng lại, đừng đánh trống lảng’’. Tạ Linh Lăng nắm lấy điểm mấu chốt của cuộc trò chuyện vừa rồi hỏi Vu Triều: “Trước kia anh đã theo dõi tôi?”



“Ừm, không chỉ một lần.” Vu Triều ngược lại tuyệt không cảm thấy mình sai chút nào, ngược lại nói với Tạ Linh Lăng: “Tôi ngược lại nhiều lần muốn nhắc nhở em, cảnh giác của em quá kém.”



“Chỗ nào kém?”



“Tôi là một người đàn ông sống như vậy đi theo phía sau em, mà em cũng không phát hiện.” Đây là một câu khẳng định.



Tạ Linh Lăng hoàn hồn: “Nếu người chết đi theo phía sau tôi, tôi mới phải sợ hãi.”



Vu Triều trầm ngâm gật đầu.



Anh nhớ rõ Tạ Linh Lăng hình như rất sợ ma.



*



Tạ Linh Lăng bất tri bất giác, dường như Vu Triều đã dỗ dành làm cho cô vui vẻ.



Sau đó cô theo anh đi chợ, món ăn ở chợ gọi món này không còn bao nhiêu, Vu Triều chọn một con cá rô, mấy quả cà chua, cộng thêm một ít trứng gà. Lúc chọn thịt bò, Vu Triều đem một cái túi nhựa trên tay mình giao cho Tạ Linh Lăng, bảo cô giúp đỡ xách một chút.



Tạ Linh Lăng đi theo anh suốt buổi nhìn Vu Triều, một người đàn ông to lớn, thoải mái dạo quanh chợ rau quả là điều rất thú vị.



Lúc quay lại Vu Triều thuận tiện mua một ít trái cây, lần này Tạ Linh Lăng đề nghị giúp anh nhắc tới một việc, anh từ chối nói rằng một mình anh làm thì không có vấn đề gì.



Sắc trời đã tối hẳn, đèn đường trong khu phố nhỏ sáng lên.



Hình dáng Tạ Linh Lăng và Vu Triều dưới ánh sáng chiếu lên mặt đường cao một thấp, trên hai tay anh cầm đầy đủ các thứ, trên tay cô thì ôm một bó hoa hướng dương.



Đây là lần thứ hai Tạ Linh Lăng đến nhà Vu Triều, cảm giác cũng không khác lần trước là mấy, nhưng lần này cô có vẻ tử tế hơn. Tạ Linh Lăng chủ động vào phòng tắm rửa tay, sau đó đi cắt tỉa bó hoa hướng dương cắm vào bình.



Đương nhiên, cô cũng nhìn thấy bó hoa hướng dương “héo úa” trong miệng Vu Triều, lúc này đang được đựng trong một chiếc bình thủy tinh trong suốt.



Bó hoa này không những không bị héo mà còn được chăm sóc rất tốt.



Vu Triều từ phòng bếp đi ra là vừa vặn nhìn thấy Tạ Linh Lăng nửa ngồi xổm trên mặt đất nghịch ngợm lấy hai bó hoa hướng dương, anh im lặng cười cười, hỏi cô: “Muốn ăn thịt bò xào hay thịt bò hầm?”



Tạ Linh Lăng hỏi: “Cái nào tiện hơn?”



“Đều thuận tiện.”



“Vậy thịt bò xào đi.”



“Được.” Vu Triều nói xong bắt đầu buộc tạp dề, dặn dò Tạ Linh Lăng: “Nếu em đói thì ăn một ít cam trái trước.”



“Ừm.”



Tốc độ của Vu Triều rất nhanh, không bao lâu đã nấu xong ba món một bát canh.



Thực lòng mà nói, cảm giác hai người ăn nhiều như vậy thật lãng phí. Nhưng vì Vu Triều cao và ăn nhiều nên bữa tối này chẳng còn bao nhiêu.



Tạ Linh Lăng thấy vậy có thắc mắc, thật sự tò mò hỏi Vu Triều: “Vì sao anh ăn nhiều như vậy cũng không béo? Không chỉ không béo mà còn có cơ bắp nữa vậy?”



Vu Triều tranh thủ vén quần áo lên, không chút xấu hổ sờ soạng cơ bụng trước mặt Tạ Linh Lăng, hỏi cô: “Em hâm mộ sao?”



“Hâm mộ cái shit.”



Tạ Linh Lăng phát hiện, miệng lưỡi người này như thế nào càng ngày càng trơn vậy.



Vu Triều lại hỏi: “Muốn sờ không?”



“Sờ cái rắm.” Cũng không phải chưa từng sờ qua



“Thật không muốn à?” Vu Triều lười biếng dựa lưng vào ghế, “Sao tôi lại nhớ lần trước em sờ không buông tay vậy nhỉ?”



“Cút”.



Vu Triều thu hồi tâm trạng đùa giỡn, đứng dậy thu dọn bát đũa.



Tạ Linh Lăng tốt xấu gì cũng ăn miệng người ngắn, đề nghị cùng nhau hỗ trợ.



Vu Triều lần này ngược lại không từ chối, sai khiến Tạ Linh Lăng: “Em lấy giẻ lau bàn đi.”



Có vẻ như phân công lao động rất rõ ràng, nhưng nhiệm vụ mà Vu Triều giao cho Tạ Linh Lăng rõ ràng là quá đơn giản đến mức đơn giản.



Tạ Linh Lăng lau bàn ăn xong, lại xoay người nhìn thấy Vu Triều cách đó không xa đang hơi khom lưng rửa bát, eo cong lên.



Ban đêm ánh đèn phòng sáng sủa, nhẹ nhàng lại ấm áp, hai người bọn họ giống như một đôi vợ chồng nhỏ.



Vu Triều rửa chén xong, xoay người.



Tạ Linh Lăng đứng ở vị trí cách phía sau anh một thước, hỏi anh: “Này, anh có muốn làm tình không?”



*



Lúc chín giờ tối, Tạ Linh Lăng nhận được cuộc gọi từ em trai Tạ Anh Huân.



Người em trai này thường không tìm Tạ Linh Lăng, càng ít khi làm phiền Tạ Linh Lăng chuyện gì. Cậu gọi điện thoại cho cô, phỏng chừng cũng là vì chuyện buổi chiều



Tạ Anh Huân hỏi: “Chị ơi, chị không có ở nhà sao?”



Tạ Linh Lăng “Ừ” một tiếng, lười biếng nằm trên giường. Vừa rồi kết thúc một môn thể thao kịch liệt nào đó, lúc này cô không muốn động đậy liên tục.



Tạ Anh Huân nói qua điện thoại: “Em đã nghe mẹ nói rồi, chiều nay bố đến cửa hàng của chị nổi điên phải không?”



Tạ Linh Lăng trả lời vẫn không nhanh không chậm “Ừ” một tiếng.



Tạ Anh Huân tiếp tục nói: “Chị, em không biết chuyện bố đi tìm chị vì tiền, em xin lỗi.”



Tạ Linh Lăng lúc này không lên tiếng, cô không muốn nói chuyện.



Tạ Anh Huân biết tính tình Tạ Linh Lăng, cậu dịu dàng nói: “Em cùng bố mẹ nói rất nhiều lần, bảo bọn họ không cần quản chuyện của em, chuyện mua nhà là bạn gái em đề nghị, nhưng em không nghĩ dùng tiền của bố mẹ, càng không nghĩ ép buộc tiền của chị vất vả kiếm được.”



Tạ Linh Lăng im lặng một lúc, rồi trả lời: “Ừ.”



Tuy rằng bố mẹ trọng nam khinh nữ, nhưng Tạ Anh Huân luôn rất tốt với chị gái. Khi còn bé Tạ Anh Huân luôn thích chạy theo sau mông chị gái Tạ Linh Lăng, ngược lại Tạ Linh Lăng bởi vì ghen tị cậu tập hợp muôn vàn cưng chiều của bố mẹ, cho nên rất chán ghét cậu.



Tạ Linh Lăng nghe được Tạ Anh Huân lúc nói chuyện với cô trong giọng nói đều mang theo thật cẩn thận.



Tạ Anh Huân hỏi: “Chị, chị đang ở đâu vậy? Vừa rồi em vừa đến cửa hàng hoa của chị, chị lại không có ở đây, bây giờ em đang ở trước cửa nhà chị. Em muốn gặp chị, được không ạ?”



Tạ Linh Lăng vừa định mở miệng nói chuyện, thấy Vu Triều từ phòng tắm đi ra.



Vu Triều chỉ mặc một chiếc quần tây màu xám, thân trên có bờ vai rộng, lưng thẳng, cơ bắp như cột sắt cọc thép.



Cầm khăn tắm trên tay, anh đi thẳng đến chỗ Tạ Linh Lăng, vén chăn bông lên, vỗ nhẹ vào đùi cô.



Tạ Linh Lăng vốn không có ý định để Vu Triều giúp, nhưng có lẽ vì đang nghe điện thoại nên cô theo bản năng dang rộng hai chân ra để anh thao tác.



Tạ Anh Huân ở đầu dây bên kia vẫn nói: “Chị, chị thật sự không có ở nhà sao? ”



Cậu cho rằng Tạ Linh Lăng đang cố tình né tránh mà không thèm gặp.



Tạ Linh Lăng thẳng thắn: “Chị thật sự không ở nhà, em đừng suy nghĩ nhiều, chị không có ý trách em.”



Khi nói chuyện, cô cảm thấy chiếc khăn ấm áp nhẹ nhàng chà xát lên da mình, lấy đi những lầy lội và ẩm ướt. Vu Triều trước mắt cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú.



Tạ Anh Huân tựa như thở phào nhẹ nhõm, lại nói với Tạ Linh Lăng: “Chị, có lẽ năm nay em sẽ kết hôn.”



Tạ Linh Lăng kinh ngạc: “Em mới bao nhiêu tuổi đã muốn kết hôn?”



Tạ Anh Huân nói: “Cũng đã hai tư tuổi rồi.”



Tạ Linh Lăng nói: “Mới hai tư, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ.”



“Chủ yếu là, em đặc biệt muốn kết hôn.”



“Tại sao?”



“Muốn có một gia đình, mỗi ngày khi về nhà có thể nhìn thấy người mình yêu. Em và cô ấy không cầu giàu sang phú quý, có sức khỏe, gặp phải vấn đề và khó khăn lẫn nhau có chỗ dựa và chăm sóc lẫn nhau.”



Tạ Linh Lăng chăm chú lắng nghe, vốn lời ngăn cản Tạ Anh Huân cũng nuốt lại trong bụng. Cô cảm thấy quan điểm hôn nhân này của Tạ Anh Huân rất tốt đẹp, cũng rất mơ mộng



Đang nghĩ ngợi, Tạ Linh Lăng bỗng nhiên giật mình, cô cúi đầu, trong tiềm thức muốn nắm lấy tóc của Vu Triều. Nhưng tóc Vu Triều thật sự quá ngắn, cô căn bản không nắm được một tấc nào.



Vu Triều dứt khoát kéo chăn ra, đắp hai người lại.



Tạ Linh Lăng muốn đạp chân anh, nhưng bị anh một tay kìm lại, không thể động đậy. Cô cắn môi, mặt đỏ tai hồng. Như thế nào cũng không nghĩ tới Vu Triều lại lại đột ngột như vậy, quan trọng hơn là anh học từ đâu ra?



Trên điện thoại, Tạ Anh Huân vẫn đang hỏi Tạ Linh Lăng: “Chị, em muốn mời chị ăn một bữa cơm, đến lúc đó em cũng gọi bạn gái em lên, chị có thể xem khi nào chị rảnh được không.”



Lúc này Tạ Linh Lăng hoàn toàn không nói được lời nào, cô nằm trên giường cúi người, cố hết sức không để cảm xúc trong miệng tràn ra.



Hết lần này tới lần khác Vu Triều trong chăn giống như cố ý gây mâu thuẫn với cô, anh bắt lấy mắt cá chân cô, thuận thế hôn lên mu bàn chân cô một cái.



Cuối cùng cũng có một chút không gian thở dốc, Tạ Linh Lăng lập tức nói với Tạ Anh Huân: “Chị có thời gian rảnh, chuyện này nói sau đi, lát chị còn có chút việc.”



Cô muốn tìm Vu Triều tính sổ.



Tạ Anh Huân vội vàng nói: “Được, chị bận thì đi trước đi.”



Điện thoại vừa cúp máy, Tạ Linh Lăng nhấc chăn bông lên, một cước đạp lên vai Vu Triều.



Vu Triều nắm lấy mắt cá chân của Tạ Linh Lăng và quấn chân cô quanh eo anh.



Tạ Linh Lăng mắng anh: “Biến thái!”



Vu Triều liếm môi, vẻ mặt không có ý tốt cười: “Không thích cái này à?”



“Vừa rồi tôi đang gọi điện thoại đó!”



Vu Triều gật đầu: “Biết rồi, mà em vẫn thích phải không?”



Tạ Linh Lăng không nói nên lời, bèn đứng dậy xuống giường.



Vu Triều nắm lấy tay cô hỏi: “Đi đâu vậy.”



“Đi tắm.”



“Không phải tôi vừa lau cho em sao?”



Tạ Linh Lăng nhấn mạnh: “Tôi muốn đi tắm.”



Dựa vào sức lực của anh, Vu Triều chỉ cần đè Tạ Linh Lăng xuống dưới anh và nhỏ giọng nói: “Một lần nữa, đợi lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau.”



“Cút đi” Tạ Linh Lăng trên mặt mang theo nụ cười bất lực, hai tay chống ở trên ngực Vu Triều, “Tại sao anh lại muốn nữa vậy? Anh có thể kiềm chế một chút được không?



Vu Triều xấu xa cắn chặt môi Tạ Linh Lăng: “Không công bằng, dựa vào cái gì lúc em muốn thì có thể, lúc tôi muốn thì không thể?”



“Anh xuyên tạc tôi à.” Tạ Linh Lăng chọc vào bả vai Vu Triều, “Cẩn thận dục vọng tổn thương thân thể.”



“Quan tâm đến tôi à?”



“Quan tâm đến cái đầu của anh ấy.”



Cuối cùng Vu Triều vẫn thả Tạ Linh Lăng rời đi.



Tạ Linh Lăng đi tắm rửa, sau khi tắm xong bèn một mình đứng trên ban công hút thuốc. khoảng trống im ắng, trái tim cô vẫn còn rất buồn bã.



Vu Triều cầm một bộ quần áo đi ra khoác lên người Tạ Linh Lăng, nhắc nhở cô chú ý đừng để bị cảm lạnh.



Tạ Linh Lăng khách khí nói với anh: “Cảm ơn.”



Cô nghiêng người hướng về phía anh, năm dấu tay trên gò má trắng nõn vẫn còn rất rõ ràng.



Vu Triều không nhịn được vươn tay sờ má Tạ Linh Lăng: “Còn đau không?”



Tạ Linh Lăng không khách khí hất tay anh ra: “Tôi không muốn anh thương hại.”



Vu Triều nói: “Ngày mai tôi cũng muốn đến cửa hàng hoa của em.”



Tạ Linh Lăng liếc anh một cái: “Làm gì?”



“Làm chuyện giống như tối nay.” Làm việc cùng nhau, mua thức ăn với nhau, ăn tối với nhau, rửa chén với nhau, yêu nhau giống như bao cặp vợ chồng.



Tạ Linh Lăng nhéo điếu thuốc trong tay, đôi môi cô đỏ bừng làm nổi bật khuôn mặt càng thêm trắng nõn.



Cô quay lưng về phía Vu Triều, hai tay chống lên lan can ban công, mái tóc dài dày xõa tung trên lưng.



Vu Triều bước tới đứng bên cạnh Tạ Linh Lăng, cô chưa kịp trả lời thì anh cúi đầu mở miệng: “Đừng từ chối tôi, có được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK