• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không có." Điền Hòa Hòa làm bộ trấn định nói, lúc này mới nhấc chăn lên, nằm lên trên giường của Hà Viện Viện.

Điền Hòa Hoa nằm trên giường được một lúc, Hà Viện Viện cố ý dịch đến gần Điền Hòa Hòa. Hà Viện Viện tới gần, không thể tránh tránh làm cho Điền Hòa Hòa cảm thấy thực khẩn trương, đặc biệt là Hà Viện Viện cách chính mình ngày càng gần.

"Xem em thực khẩn trương, có phải đang chờ mong chị sẽ làm gì em không?" Hà Viện Viện di mặt mình đến cách mặt của Điền Hòa Hòa mười xen-ti-mét, mỉm cười ái muội hỏi.

"Không có!" Tuy rằng Điền Hòa Hòa thừa nhận Hà Viện Viện là người rất có mị lực, nhưng là một người quá tự luyến vậy thì thực chán ghét.

"Em như vậy chờ mong, mà chị thì không hề làm gì cả, cảm giác thực có lỗi với người đã mong mỏi." Hà Viện Viện vừa nói một câu vừa đến gần trêu Điền Hòa Hòa.

Điền Hòa Hòa thấy Hà Viện Viện thật sự muốn đến gần sát mình, quả thực muốn điên rồi, người này cũng quá tự cho mình đúng đi! Nàng đang suy nghĩ phải như thế nào biểu đạt thái độ cự tuyệt của mình, thì Hà Viện Viện đã lấy tốc độ sét đánh hôn một cái trên mặt Điền Hòa Hòa, sau đó đem mặt mình cách xa Điền Hòa Hòa.

Điền Hòa Hòa không thể tin được nhìn về phía Hà Viện Viện, trong mắt tràn đầy lên án, người này như thế nào lại như vậy?

"Khuya rồi, ngủ đi." Hà Viện Viện hoàn toàn làm như chưa có chuyện gì phát sinh, vô tội nhìn Điền Hòa Hòa nói.

Điền Hòa Hòa vẫn còn trừng nàng, Hà Viện Viện lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng nằm xuống. Hiện tại, cảm xúc của Điền Hòa Hòa tựa như lấy tay đấm không khí, không có chỗ phát tiết cảm xúc, chỉ có thể bắt lấy nó để ở trong lòng, tự mình tiêu hóa, nàng lại lần nữa cảm thấy con người này của Hà Viện Viện cực kỳ cực kỳ đáng ghét!

Nhưng mà, không thể phủ nhận sự tồn tại của Hà Viện Viện, đã chậm rãi rơi vào trong lòng của Điền Hòa Hòa.

Hôm sau, Lý Tĩnh không chút lưu luyến kêu người giao đồ của Điền Hòa Hòa đến nhà Hà Viện Viện, Điền Hòa Hòa không thể tránh khỏi lại khóc một hồi.

Hà Viện Viện hỗ trợ tiếp nhận đồ của Điền Hòa Hòa, thu xếp xong xuôi, buổi chiều lại lôi kéo Điền Hòa Hòa ra ngoài chơi. Điền Hòa Hòa nào có tâm trạng để chơi, thế mà vẫn bị Hà Viện Viện kéo ra ngoài.

Liên tục bị Hà Viện Viện kéo ra ngoài chơi một thời gian, kỳ nghỉ phép của Hà Viện Viện cũng sắp kết thúc. Cảm xúc bị chia tay của Điền Hòa Hòa cũng đang trong thời gian hồi phục. Nội tâm Điền Hòa Hòa vẫn thật cảm kích Hà Viện Viện, chính mình có Hà Viện Viện ở bên làm bạn, đem cảm xúc đau khổ thất tình ép xuống thấp nhất. Tuy rằng có đôi khi Hà Viện Viện này làm người thật đáng ghét, nhưng đa số thời điểm, người này thật sự sẽ làm cho người ta thích, lớn lên đẹp, tính cách tốt, còn biết dỗ người, ai sẽ không thích? Điền Hòa Hòa tin tưởng đa số mọi người đều sẽ thích phụ nữ như Hà Viện Viện này. Tuy rằng Hà Viện Viện cho người ta cảm giác không kiên định, nhưng Điền Hòa Hòa không thể phủ nhận được chính mình đôi lúc cũng sẽ bị nàng hấp dẫn, có chút cam chịu mối quan hệ của các nàng.

"Hôm nay là ngày nghỉ phép cuối cùng của chị, ngày mai liền phải đi làm, thật không muốn đi làm, về sau chị không đi làm, em nuôi chị có được không?" Hà Viện Viện sống không còn gì nuối tiếc, xụi lơ ở trên sô pha, sau đó làm vẻ mặt chờ mong nhìn Điền Hòa Hòa hỏi.

"Nuôi không nổi." Điền Hòa Hòa gọt một quả táo rồi đưa cho Hà Viện Viện, trả lời, nàng chỉ là một giáo viên nhỏ, còn không phải là giáo viên chủ nhiệm, tiền lương thì thấp chỉ đủ để làm mình no, muốn nuôi thú cưng còn không nuôi nổi, huống chi là nuôi một người lớn. Bất quá năm đó nàng làm giáo viên, cũng là thời gian nghỉ đông và nghỉ hè, không hề nghĩ đến muốn kiếm thật nhiều tiền, chỉ muốn làm cho bản thân an ổn.

"Rất dễ nuôi, cho cơm ăn là được." Hà Viện Viện nhận lấy táo đã được gọt qua, cắn một ngụm nhỏ, táo thực ngọt, làm cho tâm tình cũng ngọt ngào, nghĩ thầm, Lý Tĩnh tuyệt đối là ngu ngốc, bạn gái tốt như vậy lại không cần.

"Tính một chút, một bàn đồ trang điểm cùng dưỡng da kia, cũng đã bằng vài tháng tiền lương của tôi rồi." Điên Hòa Hòa hiển nhiên là không tin vào lời nói quỷ ma của Hà Viện Viện.

"Bác sĩ thường xuyên phải thức khuya, nên cần dưỡng da, nếu không chăm da tốt, da lão hóa thì làm sao bây giờ? Nếu có thể không đi làm, chị cũng không cần nhiều như thế mấy đồ dưỡng da đắt tiền, mỗi ngày ngủ rồi tự nhiên tỉnh, đồ dùng bình thường là được...." Hà Viện Viện một bên gặm táo nói.

"Cô không thích làm bác sĩ à?" Điền Hòa Hòa hỏi, nếu không thích làm bác sĩ, vì sao lại lựa chọn làm cái nghề này, khoa chính quy cũng phải 5 năm, lại còn phải ra sức học hành nghiên cứu sinh, tinh lực học hành so với ngành khác chuyên nghiệp hơn rất nhiều. Trước kia lúc nàng còn học đại học, ở thư viện nhìn đến học sinh được trọng dụng nhất, phần lớn đều học y, khi đó cảm thấy những người học y, đều là những người ghê gớm.

"Rất thích làm bác sĩ, nhưng mà đôi khi có áp lực rất lớn, nhưng chị càng thích được em nuôi hơn." Hà Viện Viện nhanh đem thân mình sát vào người Điền Hòa Hòa, một bộ dáng như con mèo muốn được vuốt ve.

Điền Hòa Hòa hiểu ra bộ điệu ra vẻ của Hà Viện Viện, nói không cần đi làm là giả, mượn cơ hội lời ngon tiếng ngọt, muốn được khen ngợi mới là thật.

"Tùy cô, cô muốn như thế nào thì cứ làm như thế đó, dù sao cũng là cuộc sống của cô, cô muốn như thế nào cũng được." Điền Hòa Hòa cảm thấy chỉ cần mỗi người không hối hận với lựa chọn của bản thân là được.

"Em, về sau này, có áp lực kết hôn hay không?" Hà Viện Viện dò xét hỏi, tuy rằng cảm thấy Điền Hòa Hòa là một người trọng tình cảm, nhưng có khả năng cũng sẽ không còn muốn kết hôn, khó tránh khỏi khiến bản thân lo lắng, đại khái chính là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

"Sẽ không, tôi đã come out với người nhà." Hiện giờ nàng cùng người trong nhà đang trong trạng thái đoạn tuyệt quan hệ, ba mẹ nàng nói, một ngày không kết hôn, thì cũng đừng mong trở về nhà, nàng đã ba năm không về nhà.

"Tốt thế, chị cũng đã come out." Hà Viện Viện nghe vậy, không khỏi cười nói, trực tiếp đem đầu mình nằm lên trên đùi của Điền Hòa Hòa.

Điền Hòa Hòa do dự có nên rút chân mình ra không, do dự nửa ngay, cũng chưa dịch ra.

"Em còn có thật nhiều ngày rảnh rỗi, có muốn cùng chị đi đến bệnh viện không?" Hà Viện Viện hỏi.

"Không đi." Điền Hòa Hòa cảm thấy nếu gặp phải Lý Tĩnh, sẽ cảm thấy rất xấu hổ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK