• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dạ xen lẫn vào trong đám người ồn ào xôn xao, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua từng khuôn mặt những người xung quanh.

Trên tai hắn đeo một chiếc tai nghe xâm lấn đường bộ liên lạc của cảnh sát, để chú ý bất cứ thông tin, trong lòng nhẩm tính thời gian.

Không phải người này.

Không phải.

Không phải.

Vẫn không phải..

Hắn bước chân nhanh chóng nhưng lại ẩn nấp, ánh mắt nhìn về phía trước bên tay phải, khoé miệng nở ra nụ cười tự tin.

Tìm được rồi.

Trong nhóm người đang hoảng sợ chạy thoát, một gã nam nhân bàn tay đút túi, vẻ mặt bệnh trạng nhìn về phía cáp treo.

Gã nam nhân này không thể không liên quan đến vụ án, thậm chí có khả năng, gã chính là hung thủ.

Nhưng là cũng không thể không phòng ngừa tên này có đồng lõa, căn cứ điều tra, bạn tốt của Đan Trường Lê chính là chết ở trong tay của tên tội phạm này.

Gã còn tạo ra nhiều bom án, không biết chết bao nhiêu người, chỉ cần gã bị bắt, kết cục chỉ có tử hình.

Chỉ là cho dù tương lai tên này sẽ bị tử hình, cũng không thể ngăn hiện tại hắn muốn đánh người!

Ai bảo mày đụng vào em gái của ông!

Lâm Dạ nghiến răng, ôm một bụng tức giận rốt cuộc cũng tìm tới chỗ phát tiết, từ túi áo lấy ra một gậy sắt nhỏ, tùy tiên vung một cái, cậy sắt lập tức dài ra thành một cây côn.

Bước chân mang theo gió, một gậy đánh thẳng về phía gã tội phạm.

* * *

Vân Yến an tĩnh ngồi trên ghế không quấy rầy Đan Trường Lê, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không trung xanh thẳm chiếu vào đôi mắt đen.

Không cần mở điện thoại, Vân Yến cũng có thể đoán được mấy nhà truyền thông ồn ào truyền tin bên dưới, cùng dư luận trên mạng ồn ào huyên náo.

Đếm ngược 30 giây, Đan Trường Lê mở điện thoại tập trung chú ý.

Tin tức hoàn chỉnh xuất hiện, là một nhà mẫu giáo, hiện tại đúng là thời gian bọn trẻ đang đi học, nếu không kịp thời xử lý, thì hậu quả đúng là không thể kể tới.

Nhưng là.. Tên tội phạm này quá càn rỡ, đó là trẻ em a!

Những sinh mạng nhỏ nhoi nhưng lại đầy sức sống, Vân Yến rũ mắt, ngọn lửa tức giận trong lòng càng ngày càng tăng lên.

Đan Trường Lê cũng thấy nhắc nhở, ngón tay hắn bay nhanh soạn tin nhắn gửi đi, ngón tay linh hoạt của một người cảnh sát hủy bom vào lúc này thể hiện ra.

Ở lúc Đan Trường Lê chú tâm gõ tin nhắn, đột nhiên cảm thấy bản thân ngã vào một vòng tay, sau đó cả người bay trong không trung.

Trong chớp mắt, toàn bộ khoang cáp treo nổ mạnh, ánh sáng chói mắt chiếu vào đáy mắt hắn, Đan Trường Lê cũng nhận thấy, bản thân bị mang ra ngoài không trung, chạy ra khỏi khoang cáp treo.

Say đó là sức hút của trái đất, bọn họ như là nhảy bungee mà rớt xuống.. Chỉ là không có dây an toàn.

Đan Trường Lê rất muốn mở miệng nói, bọn họ không phải chỉ là đổi một cách chết từ nổ chết thành ngã chết thôi à?

Hay là chủ động tìm chết tốt hơn bị động giết chết?

Tại độ cao này, cho dù nhiều một người làm thịt lót thì cũng phải chết a!

Chỉ là từ một miếng thịt bít tết, thành hai miếng thịt mà thôi!

Nhưng là Đan Trường Lê cũng không có dự định mở miệng nói, một phần vì bọn họ đang rơi tự do cùng tiếng gió gào thét bên tai, bây giờ có gào cái gì thì cũng khó mà nghe thấy.

Cũng vì hắn không quên trách nhiệm của bản thân.

Trong quá trình rơi xuống, hắn vẫn gắt gao nắm chặt điện thoại, đến khi nhìn thấy tin nhắn gửi đi thành công mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

* * *

Bom đếm ngược về không, theo đó là ánh lửa bùng lên giữa không trung, vụ nổ cắn nuốt toàn bộ khoang cáp treo số 4, trên không trung còn rơi xuống linh kiện.

Những người ở trên mặt đất vì vụ nổ mà la hét, có sợ hãi, thương tiếc, cũng có kêu to tê tâm liệt phế.

Mà gã tội phạm thấy vụ nổ thì lộ ra nụ cười bệnh hoạn, chỉ là gã không nhận thấy được, một thân hình đang bao phủ gã.

Cánh tay đột nhiên đau xót, gã theo bản năng thả lỏng tay, nút khống chế cũng rơi vào tay Lâm Dạ.

Gã tội phạm kinh hoảng quay đầu lại, thấy một thanh niên một tay cầm lấy nút khống chế, một tay cầm gậy côn, hiển nhiên cây gậy côn là thứ đánh vào tay gã khi nãy.

Gã tội phạm nhìn thấy thanh niên nhếch miệng cười chuyển động cây gậy trong tay, gã chưa kịp nói cái gì, thì cây gậy cũng che trời lấp đất bao phủ tầm nhìn.

"A! Mày! Dừng lại! A!"

Lâm Dạ cũng không thèm nghe gã tội phạm nói cái gì, vẫn chuyên chú mà cầm gậy gõ người, thậm chí còn gõ theo tiếng thét của gã tội phạm mà hừ bài nhạc.

Tội phạm cũng không kinh khủng bằng.

Hiển nhiên vụ ồn ào ở đây cũng dẫn tới sự chú ý của cảnh sát, rất nhanh đã có cảnh sát chen vào hiện trường, nơi mà Lâm Dạ đang gõ người, những người xung quanh đã bị cảnh tượng hung tàn này làm hoảng sợ, đều tạo nên một vùng trống, làm cho Lâm Dạ càng có không gian phát huy.

"Dừng lại! Cảnh sát đây, dừng lại việc thương tổn người khác!" Vị cảnh sát nghiêm túc nói.

Mà gã tội phạm sau khi thấy cảnh sát lại đây, gã tội phạm như thấy cứu tinh, lập tức la hét cứu mạng bò lại ôm đùi vị cảnh sát vừa lên tiếng.

Lâm Dạ thấy cảnh sát, cũng dừng tay, đưa nút khống chế bom cho cảnh sát, sau đó báo cho bản thân suy luận được từ thông tin bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK