Edit: Nynuvola
Phía sau là mặt tường lạnh băng, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Triệu Vô Sách, Lục Chiêu Bạch muốn tránh cũng không thể tránh.
Hô hấp của y đình trệ, thanh âm cũng trở nên khó chịu cộc lốc: "Ban ngày ban mặt, điện hạ sao bắt đầu nói nói mớ rồi?"
Rõ ràng trước mắt y chỉ là một thiếu niên mới 17 tuổi, thế nhưng khi hắn từng bước ép sát y, cảm giác bức bách thậm chí không thua kém gì Triệu Mạch.
Lục Chiêu Bạch muốn đẩy hắn ra, lại bị Triệu Vô Sách vây trong một góc nhỏ hẹp, còn kề sát mặt vào cười nói: "Trong mộng có Đốc Công, có thể thấy chính là mộng đẹp."
Trời phú cho hắn đôi mắt hẹp dài, tình ý loáng thoáng nơi đáy mắt không chút che giấu, khi khoảng cách hai người rút hắn, hơi thở đan xen với mập mờ, giọng nói của hắn cũng trầm xuống: "Đốc Công còn chưa trả lời ta, ngươi đang nóng vội phải không?"
Lục Chiêu Bạch ngửa đầu nhìn hắn, người này bình thường đều cong eo cúi mình, hiện giờ đứng thẳng mới phát hiện, hắn thế nhưng còn cao hơn y nửa cái đầu.
Triệu Vô Sách từ trên cao nhìn xuống Lục Chiêu Bạch, làm y có chút mất tự nhiên, Triệu Vô Sách khẽ cau mày, vẻ ngờ vực trong mắt biến mất, chuyển thành ý cười.
Lục Chiêu Bạch dùng lực đẩy hắn ra, bàn tay đưa lên vòng lấy cổ hắn: "Điện hạ, ngắm hoa trong sương mới là đẹp nhất, hà cớ gì phải chọc thủng nó?"
Ngón tay y vuốt ve qua lại cổ Triệu Vô Sách, đầu ngón tay như chứa mồi lửa, mỗi một chỗ nó đi qua, nháy mắt lửa đã lan tràn khắp đồng cỏ.
Hơi thở của Triệu Vô Sách chợt nặng nề. Hắn nương theo cánh tay đang vòng qua cổ mình, hơi chúi người về phía trước, chóp mũi cơ hồ sắp chạm vào nhau, phiến môi non mềm của đối phương cũng gần trong gang tấc.
Chỉ cần nghiêng đầu là có thể ngửi thấy mùi thơm.
Ý cười của Lục Chiêu Bạch chưa chạm đến đáy mắt, nơi đó lộ vẻ dẫn dụ và quyến rũ, nhưng thấp thoáng bên trong là u ám và thâm trầm.
Có ánh kim loại xẹt qua cổ tay áo, được y kẹp giữa kẽ tay, chỉ cần thêm một tấc nữa thôi, thứ đồ kia có thể ghim vào mạch máu người nọ.
Nhưng sau lưng Triệu Vô Sách giống như có một đôi mắt, hắn giơ tay chính xác tóm được cánh tay của Lục Chiêu Bạch, ấn mạnh trên tường.
Ngân châm rơi xuống đất, Triệu Vô Sách cũng không thèm nhìn đến, Lục Chiêu Bạch trừng to mắt, tất cả sức lực phản kháng đều bị áp chế, nụ hôn của đối phương mang theo lửa giận, rơi xuống như đang gặm cắn.
Hắn hàm hồ đáp lại: "Ngắm hoa trong sương thì có ý nghĩa gì, phải lột bỏ từng tầng từng lớp của đóa hoa kia, để nó trần trụi ngay trước mắt mới là thú vị."
Môi răng bị cạy ra, đầu lưỡi mãnh liệt chui vào, công thành đoạt đất chiếm lấy khoang miệng y.
Lục Chiêu Bạch hít thở không xong, lớp ngụy trang dụ hoặc mời gọi mất tung mất tích, mặt nạ bị xé mở, lộ ra hốt hoảng và sợ hãi.
"Buông...... Buông ra!"
Cái cảm giác không thể khống chế này làm Lục Chiêu Bạch cực kỳ chán ghét, đôi tay y bị tóm lấy để trên đỉnh đầu, hai chân cũng bị kìm kẹp, Lục Chiêu Bạch cong eo muốn né tránh, lại bị hắn giam cầm trong lồng ngực.
Triệu Vô Sách thò tay xuống lần mò lung tung, hắn vuốt ve nơi cổ Lục Chiêu Bạch, như khiển trách cắn một cái lên môi y: "Ta nếu không buông, Đốc Công còn định giết ta sao?"
Ngân châm đó hắn vô cùng quen thuộc, là thủ đoạn của Lục Chiêu Bạch.
Y muốn tự sát.
Mặc kệ là đe dọa hay muốn dùng thật thì hành động này đều khiến Triệu Vô Sách nảy sinh tức giận.
Răng nanh sắc nhọn của sói con, hiện tại lại muốn dùng cho bản thân.
Nụ hôn của hắn ngang ngược mà mạnh bạo, hơi thở của Lục Chiêu Bạch bị hắn cướp đi, ký ức đêm đó lần nữa xuất hiện, dục vọng và bất lực đan xen, còn có sự hồi hộp nhói tim.
Y chán ghét cảm giác này, phảng phất sinh tử đều bị đối phương khống chế.
Trong khoảnh khắc ấy, Lục Chiêu Bạch hình dung chính mình giống một con mồi, người đi săn đang cắn yết hầu của y, liếm láp ấn ký do hắn tạo thành.
"Triệu...... Ư, Vô Sách!"
Lục Chiêu Bạch hít thở không thông, từ kẽ răng rít ra vài từ, rốt cuộc khiến cơn giận của Triệu Vô Sách dịu đi vài phần.
Triệu Vô Sách mờ ám liếm vành tai y, động tác cực kỳ gợi tình, thanh âm vẫn rất ung dung: "Ừm, ta ở đây."
Vẻ trong trẻo của hắn nhạt bớt, thay thế bằng giọng nói khàn khàn nhiễm tình dục mê người.
Khi nó chui vào tai Lục Chiêu Bạch, càng gia tăng sự nguy hiểm: "Buông tay!"
Triệu Vô Sách cười khẽ, mút một chút trên vành tai y, vừa lòng nhìn da thịt Lục Chiêu Bạch thấm màu tình dục.
Sau đó, hắn khẽ gằn bên tai y từng chữ một: "Không, buông."
Lục Chiêu Bạch tức muốn hộc máu, trừng to mắt như muốn ăn thịt người, Triệu Vô Sách vẫn vô tư cười đùa, A Bạch của hắn sao có thể đáng yêu thế chứ, dáng vẻ này càng đáng yêu chết đi được.
Đáng yêu tới mức làm hắn trướng đau.
Dục vọng đi kèm với giận dữ, may mà Triệu Vô Sách còn giữ lại chút tỉnh táo trêu đùa người trong lòng.
Người này thật sự không biết xấu hổ, Lục Chiêu Bạch bị hắn chọc giận, đang định nói gì đó, cơ thể chợt căng cứng.
Là tiếng bước chân.
Ngự lâm quân cố định tuần tra hằng ngày, một đội hai mươi người, rầp rập đi về hướng này.
Chỉ cần rẽ vô khúc ngoặt phía trước, chắc chắn có thể thấy chuyện mờ ám ngay tại đây.
Y giãy dụa kịch liệt, hạ thấp âm điệu nhưng không che giấu được bực bội trong lòng: "Buông ra, ngươi muốn để cho bọn họ nhìn thấy sao?!"
Triệu Vô Sách rũ mắt, nhìn người nọ hiếm khi lộ ra vẻ hoảng loạn, không thèm bận tâm cười nói: "Nhìn đi, ai dám nhìn ta lập tức móc mắt người đó, được không?"
Đôi mắt hắn ngậm ý cười, lời nói nhàn nhạt ung dung, Lục Chiêu Bạch khó tin nhìn hắn, thấy trong mắt Triệu Vô Sách là sát khí mãnh liệt.
Hắn không nói giỡn, là nói thật.
Tên điên này.
Tên điên chạm mắt với y, vươn tay xẹt qua lông mi Lục Chiêu Bạch: "Đốc Công đang sợ hãi sao?"
Lục Chiêu Bạch thức thời, biết không thể cứng đối cứng được, y mím môi, thu lại hận ý, ôm eo Triệu Vô Sách nói: "...... Điện hạ, đừng để người khác nhìn thấy."
Mới vừa rồi còn lộ răng nanh muốn cắn người, nháy mắt đã lật mặt thuận theo.
Co được dãn được, không hổ là A Bạch của hắn.
Triệu Vô Sách không nhịn được nở nụ cười, nhẹ nhàng đáp.
"Được thôi."
Danh Sách Chương: