Sau khi tiễn Phong và Phúc, cô cảm thấy tình cảm giữa người với người thật đặc biệt. Dù họ có cách xa nhau tới tám năm nhưng tình cảm chân thành như anh em ruột thì vẫn vậy. Vì vậy dù tám năm xa cách thì khi gặp lại vẫn thân thiết như xưa.
Khi thấy cô vẫn không có ý định lên tiếng giải thích, Khôi kéo tay cô: “Chị còn muốn im lặng?”
Cô nhún vai ngồi xuống ghế làm nũng: “Khôi ơi, Khôi à, chị muốn ăn hoa quả!!!!!”
Cặp lông mày cau lại ánh nhìn sắc lẹm, Khôi lườm cô cằn nhằn gì đó không thành tiếng trong khi cô mỉm cười trêu ngươi cậu nhóc. Dù làu bàu nhưng Khôi vẫn đi vào bếp lấy hoa quả cho cô chị thích làm nũng của mình. Đặt đĩa trái cây được cắt gọn gàng lên bàn với một thái độ không hề nhiệt tình, Khôi tiện tay tắt TV đang chiếu bộ phim tình cảm yêu thích của cô trong vẻ mặt bàng hoàng cùng ngây thơ vô số tội của cô.
- Phim của chị????? - Dương đôi mắt chó con cô giả bộ tiếc nuối bộ phim đang xem.
Không hề thích thú với vẻ đáng yêu giả trân của chị gái mình, Khôi trực tiếp phũ phàng: “Bộ phim xem gần thuộc luôn rồi đó. Chẳng ai như chị, thích phim nào là xem tới thuộc. Bớt đánh trống lảng lại và bắt đầu nói đi.”
Nghe câu này cô lè lưỡi như đứa trẻ ăn vụng bị bắt quả tang. Chọc một miếng cho vào miệng rồi lại chọc thêm một miếng đút cho Khôi vừa ngồi xuống cạnh mình, cô nhem nhem trước mặt cậu nhóc đồng thời cầm điều khiển TV định bật lại bộ phim đang xem dở. Khôi lập tức cầm tay cô ngăn lại, trừng mắt nhìn cô, còn cô thì bĩu môi làm nũng, Khôi dứt khoát lấy chiếc điều khiển trong tay cô để thật xa về phía mình: “Nói nhanh để được khoan hồng.” Cô bật cười suýt sặc, xoa đầu cậu nhóc đang làm vẻ mặt nghiêm túc, cô chầm chậm kể lại việc cô điều tra về cái chết của bố.
- Chuyện điều tra nguy hiểm cỡ nào, giờ chị lại muốn tự tìm hiểu cùng hai anh và đẩy em đi sao? - Khôi cau mày quát cô. Chưa nói tới việc bị trả thù riêng việc tự mình đi điều tra cũng đã thu hút sự nguy hiểm cỡ nào khi những tên đó dám cả gan giết hại bố cậu còn dựng thành tai nạn như thế. Chỉ mới nghe thôi mà trái tim cậu đã muốn thắt lại vì lo lắng cho chị mình.
Cô đảo mắt nhìn quanh, từ tốn trả lời: “Cũng định vậy nhưng cuối cùng vẫn cho em biết và ở lại cùng rồi còn gì.”
Cô cười nịnh nọt khi thấy vẻ mặt tức giận của Khôi.
- Tại sao năm đó nguy hiểm như vậy mà chị không nói gì với ai kể cả mẹ và em cũng không nói?
Cô thở dài:
- Lúc đó mẹ suy sụp tới mức nào chẳng lẽ em còn không biết, em vẫn còn nhỏ, những chuyện như thế chị không muốn em phải suy nghĩ. Hơn nữa cũng không hẳn không muốn nói với ai nhưng đâu phải ai cũng đáng tin chứ, chuyện nguy hiểm tới tính mạng họ càng không muốn tin. Người chị tin tưởng lúc đó là anh Phong cũng không tin chị sao chị dám nói chuyện này cho ai nữa. Còn có… – Dừng một chút cô nhìn ngắm nhóc em hai mươi mốt tuổi của mình – Bố mất rồi, em và mẹ là quan trọng nhất với chị làm sao chị có thể để hai người gặp nguy hiểm được.
- Vậy chị lựa chọn tự ôm quả bom nổ chậm ấy vào mình.
Khôi nhìn cô ánh mắt thể hiện sự trách móc, cô nhìn cậu em đã trưởng thành không ít rồi tựa vai cậu. Cô cũng biết vài năm nay Khôi luôn cố gắng thay cô lo những việc trong gia đình và chăm sóc cho mẹ và cả chăm sóc cho cô. Gia đình cô trước đây tuy không quá trọng nam khinh nữ nhưng vì sự ảnh hưởng từ trước của ông bà cùng họ hàng, từ nhỏ bố mẹ cô đã dạy Khôi lớn lên phải trở thành trụ cột gia đình và bảo vệ chị gái. Tuy nhiên vì cô lớn hơn Khôi và bố cũng mất sớm nên hầu như từ khi bố mất mọi việc trong nhà đều do cô quyết định. Từ đó Khôi luôn cảm thấy có lỗi khi cô luôn là người phải gánh vác mọi việc trong khi đó là việc của cậu. Im lặng một hồi Khôi mới hỏi:
- Chị luôn nghĩ tới việc bảo vệ mẹ và em, chị có quên việc chị cũng là người quan trọng nhất đối với em và mẹ không? Nếu chị có việc gì mẹ có thể sống nổi sao?
- Nghĩ chứ nên chị càng muốn em và mẹ tránh đi. Như vậy nếu chị có chuyện em có thể thay chị chăm sóc mẹ thật tốt.
Khôi nhìn cô nói việc cô xảy ra chuyện đơn giản như một chuyện thường ngày thì rất tức giận:
- Chúng ta là một gia đình đấy, gia đình có nghĩa là chỗ dựa mỗi khi chị cần và là nơi chị trở về khi chị mệt mỏi, cùng nhau giải quyết khi có biến cố. Chị có biết chuyện đó không? – Khôi lớn tiếng quát cô nhưng rồi lại nhẹ giọng nói – Chị có biết em luôn ở đây bên cạnh chị không?... Em lớn rồi đừng lúc nào cũng coi em như con nít. Em cũng là đàn ông trụ cột trong gia đình mà.
- Ừ đàn ông có chồng. - Cô giở giọng trêu chọc. Dù trong lòng xúc động muốn chết nhưng tính ghẹo gan không thể dễ dàng để lỡ cơ hội này.
Khôi đỏ tai xấu hổ trừng mắt đẩy đầu cô sang bên kia. Cô nhẹ nhàng ôm lấy cậu, xoa lưng như khi hai người còn nhỏ:
- Chị biết Khôi của chị đã lớn rồi và cũng đủ mạnh mẽ rồi nhưng em và Huy đã trải qua nhiều khó khăn mới có thể bên nhau bình yên như thế này. Vì vậy chị chỉ mong mẹ, em và Huy có thể sống một cuộc sống bình yên không nguy hiểm.
Khôi cũng ôm chặt cô:
- Em cũng mong vậy và em cũng mong trong cuộc sống bình yên ấy luôn có chị. Và đây là ước hẹn sinh nhật của em.
- Hả ước hẹn sinh nhật?
Thấy Khôi giơ ngón út ra cô ngạc nhiên hỏi, đây là một thói quen của hai người từ khi còn nhỏ. Ước hẹn sinh nhật là một bí mật của hai chị em từ khi còn nhỏ. Mỗi năm hai người sẽ có một ước hẹn sinh nhật là một yêu cầu đối với đối phương và đương nhiên đối phương chỉ được đồng ý và thực hiện.
- Ước hẹn sinh nhật năm nay của em là chị phải cho em tham gia và nói cho em biết mọi điều và không được phép một mình chịu nguy hiểm.
Trước đây ước hẹn sinh nhật chỉ sử dụng khi hai người còn nhỏ thực chất là để được tặng món quà mà mình mong muốn, nhưng sau khi lớn lên thì hai người chưa từng dùng quyền ước này thêm một lần nào nữa. Cô không ngờ ước hẹn khi còn nhỏ cô dùng để dỗ dành và tặng quà cho cậu em của mình giờ lại khiến cậu sử dụng để yêu cầu cô đưa cậu vào việc nguy hiểm.
Khôi nhắc nhở: “Chị phải đồng ý.”
Cô gật đầu đồng ý với cậu nhóc rồi không quên nhắc nhở:
- Ngày mai không đi học nhớ ở nhà đón mẹ.
Gật gù tỏ vẻ đương nhiên: “Đương nhiên, vậy sáng mai chị có muốn ăn sáng không?”
Cô lập tức lật mặt cười nịnh nọt: “Đương nhiên nấu cho chị nha.”
Khôi cười bất lực trước tốc độ lật mặt của chị gái mình và gật đầu đồng ý.
Trở lại phòng ngủ rất lâu sau đó cô vẫn không ngủ được, nghĩ tới sự bế tắc bất lực của cô năm đó khi điều tra về cái chết của bố, tới những gì đang diễn ra và sắp diễn ra, cô lại cảm thấy có chút hoang mang. Mân mê điện thoại một lúc cô lại bất giác nhắn tin cho anh.
- Anh, em mệt.
- Sao vậy, lại suy nghĩ linh tinh gì rồi.
Nếu cần hai mươi mốt ngày để tạo ra một thói quen thì trong ba năm quen anh, cô đã hình thành thói quen nói chuyện với anh, ôm anh, làm nũng với anh mỗi khi buồn hay mệt mỏi. Mỗi khi cô nói “Mệt” cô sẽ muốn ôm anh còn anh sẽ để kệ cho cô ôm, cô cảm thấy làm vậy sẽ cho cô thêm năng lượng. Còn anh mỗi lần như thế sẽ luôn mặc kệ cho cô làm nũng, quậy phá mình.
- Không có gì, chỉ là không biết làm gì tiếp.
- Giờ này thì đi ngủ chứ đòi làm gì được nữa.
Cô nhìn tin nhắn mà bật cười, anh luôn như vậy nói điều hiển nhiên nhưng trong một trường hợp chẳng ai nói điều đó ra. Bằng một sức mạnh và cách thức mà chỉ anh mới có, anh luôn khiến cô mỉm cười ngây ngốc.
- Đòi nhớ anh chứ đòi làm gì đâu.
Anh im lặng rất lâu, lần nào cũng thế, mỗi khi cô thả thính anh sẽ luôn im lặng và sau đó là…
- Ngủ đi thức hoài.
Đánh trống lảng. Anh vẫn vậy luôn thích trách cô không chịu tự chăm sóc mình, không chịu ngủ sớm hay không chịu ăn uống đầy đủ mặc dù anh cũng luôn chăm sóc người khác hơn bản thân mình, cũng không ngủ sớm mà sẵn sàng trả lời tin nhắn của cô mỗi khi cô không ngủ được. Quan tâm cô nhưng không yêu cô – một mối quan hệ vừa khiến cô đau vừa khiến cô vui.
- Em không ngủ được.
- Lướt điện thoại suốt sao mà ngủ được.
Sau đó là câu chuyện quen thuộc làm sao để cô có thể ngủ được. Nói chuyện với anh như đẩy đi được tảng đá đè nặng trong tim cô. Mỗi cơn ác mộng đối với cô đều rất đáng sợ vì người khác có thể không hề nhớ giấc mơ mới mơ tối qua nhưng cô lại nhớ tới từng chi tiết trong giấc mơ đáng sợ ấy. Sáng nay cũng vậy tỉnh dậy với gương mặt đẫm nước mắt, cô cố gắng hít thở để lấy lại nhịp thở bình thường.
Bước vào bếp trông thấy Khôi đang tất bật chuẩn bị bữa sáng cho mình, cô mỉm cười dịu dàng rồi ngay sau đó lại cười gian trêu chọc Khôi:
- Em ai mà đảm đang quá vậy nhỉ. Đủ tiêu chuẩn làm dâu rồi nè.
Khôi lườm cô rồi mạnh tay đặt đĩa bánh xuống bàn.
- Chắc chị không cần ăn đâu nhỉ?
Ngay lập tức cô đổi giọng nịnh nọt vừa vươn tay kéo đĩa bánh và ly sữa về gần mình vừa nói: “Em trai yêu quý của chị sao nỡ lòng nào làm thế. Chị đang khen em mà.”
Cặp lông mày sát lại với nhau gần thành một cây cầu, ánh mắt bày tỏ thái độ chán chẳng thèm nói đang lườm cô, khuôn mặt này của Khôi khiến cô bật cười. Trêu chọc em út luôn là sở thích bất tận của những người làm anh chị.
Ngồi xuống bàn làm việc nhìn thấy ly cà phê đặt ngay ngắn trên bàn cùng tờ giấy nhắn “Đừng ngủ ở công ty, bị phạt tiền đừng kêu.” Người duy nhất biết cô tối qua không ngủ ngon chắc chắn chỉ có anh mà thôi.
Nguyệt: “Anh không quản em nha, không có cơ hội phạt tiền em đâu nè.” - Nhắn cho anh một tin thay lời cảm ơn tới anh.
Hải: “Đừng lo, sếp em ngồi cạnh anh nè, anh mách nhanh lắm.”
Cô cười ngốc nhắn lại: “Anh tốt quá đi.”
Hải: “Lại khen thừa anh luôn tốt như vậy mà.”
Nguyệt: “Tự luyến.”
Thật khó hiểu khi cô luôn biết mình yêu anh rất nhiều và cũng biết anh không thích cô nhưng cô lại luôn cố chấp, dù không lộ liễu bám lấy anh và thể hiện ra bên ngoài nhưng đủ khiến anh thấy rõ tình cảm của cô dành cho anh.
Khoảng thời gian ở công ty luôn khiến cô vui vẻ. Dù công việc có bận rộn nhưng luôn có anh và những người bạn bên cạnh. Thực tế khi trưởng thành, mối quan hệ bạn thân rất khác với khi còn ngồi trên ghế nhà trường, không dễ dàng để nói những bí mật của bản thân cho người khác dù là bạn thân. Nhưng trong nhóm luôn sẵn sàng ở bên chia sẻ nếu một người trong nhóm có chuyện buồn cho đến khi người đó sẵn sàng nói ra nỗi buồn trong lòng. Bạn thân khi trưởng thành như một trong những người thân của bạn. Có thể cả năm không gặp nhưng mối quan hệ ấy vẫn luôn có một sự kết nối đặc biệt không dễ dàng phá hủy. Cô cảm thấy may mắn vì có những người bạn như vậy bên cạnh.
Danh Sách Chương: