• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng điệu của Trình Thiên Hành dịu lại, hời hợt nói: “Thật ra cậu chỉ muốn trút giận cho cháu, cho nên mới cho Ngô Tông Bình một bài học nho nhỏ. Bản thân xí nghiệp Ngô Thị đã tồn tại không ít vấn đề, cho dù không có cậu, sớm muộn gì cũng phá sản. Cậu chỉ tăng nhanh quá trình này thôi.”

Cuối cùng hắn vẫn không muốn để lại hình ảnh xấu xí trong tâm trí cháu gái ngoại mình, cho nên cố gắng hết sức hạ thấp vai trò của mình trong chuyện này, đồng thời che giấu một số thủ đoạn mờ ám được sử dụng trong quá trình này.

“Về sau cậu cũng hơi hối hận, cho nên mới muốn đưa tay ra giúp ông ta, chỉ là cha nuôi cháu quá mức kiêu ngạo, không chịu chấp nhận mời chào của cậu.”

Hắn vốn nghĩ rằng, nếu Ngô Tông Bình chấp nhận, từ đó ông ta sẽ thấp hơn hắn một bậc, nhưng Ngô Tông Bình thà để công ty phá sản chứ không chịu khuất phục.

Trình Sương Sương lập tức chấp nhận lý do này của hắn, sắc mặt tươi lên không ít, dù sao cô ta càng muốn tin tưởng cậu mình là người tốt hơn. Nếu quả thật là vậy, chỉ có thể nói cha không được may mắn.

Trên khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết của cô ta lộ vẻ áy náy, khóe mắt còn vương nước mắt, nghẹn ngào nói ra: “Xin lỗi cậu, cháu không nên nghi ngờ cậu, càng không nên vì một người khác mà trách móc cậu.”

Trình Thiên Hành dịu dàng nói: “Chuyện này cũng không trách cháu được, cháu quá mức ngây thơ quá mức lương thiện.” Cháu gái này của hắn tốt như vậy đấy.

Trình Sương Sương nín khóc mỉm cười, cuối cùng u ám trong lòng cũng tan đi.

Chỉ là nhớ tới bây giờ cha nuôi sống cực khổ, cô ta vẫn hơi áy náy. Đợi sau này tìm cơ hội bù đắp cho cha vậy. Nếu như có thể, tốt nhất vẫn nên cởi bỏ hiểu nhầm giữa bọn họ.

Cho dù là cha nuôi hay là cậu, đó đều là trưởng bối quan trọng của cô ta, cô ta hi vọng bọn họ có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, hòa hợp với nhau.

Cô ta chợt nhớ tới câu nói của Ngô Duyên, vội vàng nói ra: “Đúng rồi cậu, hôm nay cháu gặp Ngô Duyên, cô ta nhờ cháu chuyển lời cho cậu.”

“Cô ta nói cảm ơn cậu đã đề cử nơi tốt như núi Hòe.”

Chẳng lẽ Ngô Duyên nhận thầu núi Hòe là nhờ cậu giúp đỡ? Nếu đúng là thế, sao Ngô Duyên còn có thái độ ác liệt như vậy với cậu, cô ta cũng vong ân phụ nghĩa quá rồi!

Nằm ngoài dự liệu của Trình Sương Sương, sau khi cậu cô ta nghe xong lời này, hắn không hề vui vẻ, trái lại sắc mặt đen như đáy nồi.

Bây giờ Trình Thiên Hành quả thật cực kỳ không vui.

Sau khi biết hai cha con Ngô Duyên nhận thầu núi Hòe giống như mong muốn, tâm trạng của hắn vẫn luôn rất tốt, sở dĩ có thể nhanh chóng thông qua những thủ tục kia như vậy, đều nhờ hắn đứng sau thúc đẩy.

Vốn dĩ hắn cho rằng mình đã bẫy được Ngô Duyên, trong lòng rất đắc ý, nào ngờ Ngô Duyên đã sớm biết đây là tác phẩm của hắn.

Nếu cô đã biết, không lý nào không biết vấn đề bên trong núi Hòe. Cô nói lời kia, rõ ràng là tự tin có thể giải quyết chuyện này.

Nếu như thật sự có thể thuận lợi giải quyết vấn đề quỷ nháo trên núi Hòe, vậy chẳng phải hắn tặng không cho cha con bọn họ một đĩa bánh thơm ngon sao? Hơn nữa còn là mình gấp gáp mang tặng...

Chẳng lẽ bọn họ mời được đại sư lợi hại? Phải biết thực lực mạnh mẽ như Tôn chân nhân cũng bó tay hết cách với núi Hòe này.

Nghĩ đến khả năng này, giống như có tảng đá ngàn cân chặn lên lồng ngực của hắn, ép cho hắn không thở nổi.

Những năm gần đây Trình Thiên Hành may mắn khôn cùng, cho dù làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, trong vô hình, điều này đã tiếp sức cho tính khí của hắn, khiến hắn không chấp nhận được thất bại, còn là thất bại bởi hai cha con mà hắn luôn xem thường.

Hắn cực kỳ căm ghét cảm giác mất khống chế này.

Không được, hắn phải điều tra rõ ràng chuyện này.

“Cậu.”

Trình Thiên Hành lấy lại tinh thần, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Trình Sương Sương, nở nụ cười ấm áp với cô ta: “Cậu không sao, chỉ là vừa rồi đang suy nghĩ chuyện của công ty.”

“Làm cháu sợ chết được, cháu còn tưởng mình đã làm gì sai, khiến cho cậu tức giận.”

Trình Thiên Hành nói: “Cậu chỉ là nghĩ tới chuyện của công ty thôi.”

Hắn đứng dậy, chân dài thẳng tắp bước lên cầu thang, chuẩn bị đi vào thư phòng.

Tai tiếng của núi Hòe rành rành ra đó, chắc chắn Trình Thiên Hành sẽ không đích thân đến đó, hắn định bụng phái một số người tới đó xem xét tình huống. Chuyện thế này, hắn có thể liên lạc nhờ Tôn chân nhân giúp đỡ.

Nhưng chắc chắn không thể để Sương Sương biết chuyện này, bằng không, với tính cách của cô ta, nhất định sẽ cảm thấy khó xử.

Hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Tôn chân nhân....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
R
ruacon30 Tháng sáu, 2023 21:58
có lịch ra chương ko ban, hóng quá
R
ruacon24 Tháng sáu, 2023 18:41
lọt hố rồi ạ
TN
Thanh nguyễn19 Tháng sáu, 2023 17:28
Lọt hố tác giả rùi
N
NY15 Tháng sáu, 2023 20:10
Hóng truyện ạ.
BÌNH LUẬN FACEBOOK