---Chương 14---
Cố Thanh Vân nhịn xuống cơn đau vì bật dậy quá nhanh, thô bạo lôi hết đống dây dợ máy móc trên người mình ra. Dùng tốc độ nhanh nhất có thể lao sang phòng bệnh ngay sát cạnh.
Đám vệ sĩ giống như đã bị trúng thuốc, ngồi đờ đẫn trên ghế trước hành lang.
Mạnh mẽ kéo cánh cửa phòng bệnh ra, hình ảnh người đàn ông cầm ống tiêm đang đẩy thứ chất lỏng lạ vào trong ống dây truyền dịch của Bạch Hiển hiện ra trước mắt.
Cố Thanh Vân lao đến, dùng tinh thần lực tạo thành một lớp chắn cứng rắn tông thẳng vào tên đàn ông khiến gã không đề phòng ngã lăn ra sàn. Kim tiêm cũng bị văng ra. Chất lỏng đã bị đẩy vào dây truyền dịch một nửa, Cố Thanh Vân nắm lấy đám dây, một phát rút mạnh ra. Kéo cho tay của Bạch Hiển cũng toác cả máu.
Tiếng động rầm rầm đánh thức Bạch Hiển, nhưng còn chưa đợi y định thần, một cơn đau nhói từ tay khiến y lập tức tỉnh táo hẳn.
Ánh đèn điện từ bên ngoài hắt vào nên tầm nhìn không bị cản trở. Thứ đầu tiên Bạch Hiển chú ý thấy, là màu đỏ rực của mái tóc.
Cậu nhóc nhỏ bé chỉ tầm mười mấy đứng quay lưng chắn trước y, trên tay vẫn còn nắm đống dây truyền dịch nhỏ máu tí tách. Đảo mắt nhìn người đàn ông lạ mặt đang lồm cồm bò dậy, ống tiêm văng ra ở bên cạnh. Chỉ trong giây lát, Bạch Hiển lập tức hiểu được mọi chuyện.
Y giơ tay nhấn chuông trên đầu giường, bác sĩ lẫn y tá lập tức sẽ đến ngay thôi. Tên đàn ông sẽ khó mà chạy thoát được.
Tên đàn ông đeo khẩu trang kín mít, mũ lưỡi trai bị ép xuống thấp nhất. Gã biết kế hoạch đã thất bại, lập tức muốn chạy trốn.
Cố Thanh Vân sao có thể để con dê này chạy thoát, cậu nhịn cơn đau, lần nữa sử dụng tinh thần lực nhào về phía gã đàn ông.
"Thanh Vân! Đừng làm thế, em sẽ bị thương nặng hơn đó!", Bạch Hiển khó khăn chống tay ngồi dậy, hai chân không thể cử động khiến y chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu nhóc thấp bé nhảy lên lưng gã đàn ông.
Gã đàn ông cố gắng vùng vẫy muốn hất Cố Thanh Vân xuống, nhưng dù cho có làm cách nào đi chăng nữa cũng chẳng thể thoát ra nổi. Cố Thanh Vân cứ y như miếng keo dán chặt trên lưng gã.
Nhìn tay chân thằng nhóc này nhỏ gầy mà lấy đâu ra thứ sức lực kinh khủng như thế chứ!
"Cút ngay!", gã đàn ông điên tiết nâng cùi chỏ thúc mạnh vào bụng Cố Thanh Vân. Gã cố gắng chạy về phía cửa, nhưng liên tục bị những cú đấm giáng xuống không chạy nổi.
Dù có tinh thần lực bảo hộ, Cố Thanh Vân dù sao vẫn đang bị thương, còn chưa kể cơ thể này lại quá nhỏ tuổi. Rất nhanh liền có chút đuối sức. Cậu cắn chặt răng, mồ hôi lạnh chảy ướt cả áo. Cậu dồn tinh thần lực xuống tay, hung hăng nện vào mặt vào cổ gã đàn ông, liên tục nhắm vào những nơi hiểm gây choáng để đánh.
Bạch Vũ Tri vừa chạy sang tát mạnh vào mặt mấy tên vệ sĩ, nhưng tát đến mức rát cả tay mà cái đám này cứ như không hề biết đau, đờ đẫn trơ ra như đá.
"Cái lũ vô dụng này!".
Nhìn Thanh Vân vật lộn đánh nhau với gã đàn ông cao lớn, trái tim Bạch Vũ Tri lập tức nhảy lên cổ họng. Bạch Vũ Tri hoảng hốt nhìn quanh một lượt, nhìn đến cái giá nến bằng sắt trang trí bên cạnh, cậu lập tức lấy xuống muốn chạy đến giúp Thanh Vân.
Nhưng hai người cứ liên tục đổi vị trí cuốn vào nhau, Bạch Vũ Tri sợ bản thân sẽ đánh trúng Cố Thanh Vân mất.
Cố Thanh Vân định hít một hơi dồn lực, cơn đau nhói thấu xương khiến cậu bị hụt hơi. Gã đàn ông lập tức nắm được cơ hội tóm được tay của Cố Thanh Vân kéo cậu xuống.
Cố Thanh Vân rũ xuống, cậu đang đau muốn chết, không còn sức để mà vùng ra. Bàn tay gã đàn ông nắm chặt lại, hung hăng giơ lên muốn đấm vào mặt cậu.
Bạch Vũ Tri hét lớn, cái giá nến trang trí bằng sắt thẳng tắp đập xuống đầu gã đàn ông. Máu lập tức bắn ra, gã đàn ông gục xuống tại chỗ.
Máu nóng bắn lên mặt khiến Bạch Vũ Tri trợn mắt hoảng sợ, cậu đánh chết người rồi sao? Ném cái giá trang trí đi, Bạch Vũ Tri che miệng cố gắng ngăn lại cơn buồn nôn trào lên trong cổ họng.
"Hắn, chưa chết đâu", Cố Thanh Vân sõng soài nằm trên đất, cố gắng trấn an Bạch Vũ Tri.
"Chưa, chưa chết sao?", Bạch Vũ Tri lầm bầm, sau đó vội vã chạy đến bế Cố Thanh Vân dậy.
"Anh, anh hai ơi", Bạch Vũ Tri đỏ bừng hai mắt nhẹ nhàng đặt Cố Thanh Vân nằm xuống giường.
Bạch Hiển vội kiểm tra tình hình của Cố Thanh Vân. Cậu bị gãy xương mà còn vận động như thế, nếu xương bị gãy đâm vào nội tạng. Vậy thực sự rất nguy hiểm.
Cố Thanh Vân ho sặc lên, cậu hơi ngẩng cổ cố gắng hít thở. O7 lo lắng bay loạn cả lên.
"Huhu đau quá, kí chủ, cậu quá liều lĩnh rồi đó! Huhu, đau quá đi...pon...", hai người đã kí khế ước, những đau đớn sẽ chia cho nhau một nửa. Vậy nên Cố Thanh Vân mới gồng gánh đến được như thế.
"Chết tiệt! Sao bác sĩ còn chưa chạy đến nữa!", Bạch Hiển cáu giận.
Thời gian dài như thế sao lại không có ai nghe tiếng mà chạy đến chứ?
"Vũ Tri, em chạy đi gọi bác sĩ tới đây! Nhanh lên!", Bạch Hiển vỗ mạnh một cái vào lưng Bạch Vũ Tri vẫn còn chưa hết hoảng.
"V...vâ...vâng!", Bạch Vũ Tri bị đau liền tỉnh táo hơn chút, vội vã vừa gọi to vừa chạy đi kiếm người.
Bạch Hiển đau lòng vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Cố Thanh Vân, giọng anh run rẩy, "Thở chậm thôi em, cũng không được ngủ đâu nhé".
Cố Thanh Vân "ừm" một tiếng, cậu đã nghe thấy tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ liền thở ra một hơi. Nhìn cái tay tóe máu của Bạch Hiển, Cố Thanh Vân đưa tay ra nắm lấy, "Xin lỗi, không cứu được đôi chân của anh".
Bạch Hiển mím môi, y lắc đầu, "Không đâu, anh còn sống. Tất cả là nhờ có em. Phải cảm ơn em mới đúng".
Tay của Cố Thanh Vân nhỏ xíu, lọt thỏm trong bàn tay của Bạch Hiển. Y không buông tay cậu cũng kệ để cho y nắm.
Bạch Hiển thấy Cố Thanh Vân nhắm mắt lại, y vội nắm tay Cố Thanh Vân không để cậu mất ý thức.
"Chỉ mệt, thôi. Không có ngủ đâu", Cố Thanh Vân thều thào. Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên cậu trải nghiệm qua cái cảm giác đánh nhau lúc gãy xương. Vì dùng tinh thần lực nên hai mắt cậu cảm giác cũng hơi mờ đi, đầu nhức nhối khó chịu vô cùng.
Bạch Hiển nghe vậy yên tâm hơn, y quan sát cậu nhóc nằm cạnh mình. Mới tóc đỏ rực chói mắt, làn da mềm mại trắng nõn, đường nét khuôn mặt non nớt.
"Ơ...", Bạch Hiển bần thần nhìn thứ vừa chợt xuất hiện trên đầu Cố Thanh Vân.
Hai cái tai cáo hơi cụp xuống hơi lúc lắc. Bạch Hiển miết mấy ngón tay kiềm chế, muốn sờ.
Cố Thanh Vân hồn nhiên không biết mình vừa mọc thêm đôi tai, cậu đang cùng O7 nói chuyện.
"Trong nguyên tác thì Bạch Hiển sau này thế nào?", Cố Thanh Vân hỏi.
"Để xem nào, không có đề cập nha, pon~", O7 mở bảng thông tin đọc lại, "Dù sao thế giới này y cũng không phải nhân vật chính".
Cố Thanh Vân đau đầu, đúng là cái thể loại truyện ba xu chỉ để thỏa mãn tâm lý biến thái mà.
Còn đang nghĩ lung tung, chợt từ trên đầu truyền xuống mặt cảm giác rùng mình, Cố Thanh Vân mở bừng mắt.
"Anh làm gì?", cậu đưa tay lên sờ đỉnh đầu. Đến lúc chạm đến hai cái tai lông xù, Cố Thanh Vân chết máy tại chỗ.
"Cái quái gì thế này! O7! Đan hóa hình sẽ hết tác dụng à! Không được, ta không muốn trở về dạng động vật đâu!", ở dạng người đã khổ lắm mới hoàn thành nhiệm vụ được, giờ mà về dạng cáo thì thảm rồi.
O7 mở lại bảng thông tin vật phẩm, sau đó thở phào, "Không đâu kí chủ, đan này có tác dụng vĩnh viễn. Kí chủ xuất hiện tai cáo và đuôi là do tác dụng phụ á, pon~".
Cố Thanh Vân hơi ngớ ra, cứ tưởng việc bị biến thành trẻ con mới là tác dụng phụ chứ.
"Làm sao để cái này biến mất hả? Lát nữa có người tới, làm sao mà giấu?".
O7 ỉu xìu ngồi xuống chăn, "Cái...cái này tui cũng không biết nha, pon~".
Cố Thanh Vân đau đầu.
"Em đừng lo, chỉ cần bắt họ ngậm miệng là được", Bạch Hiển vẫn luôn quan sát sắc mặt và biểu cảm của Cố Thanh Vân, y lập tức tinh ý hiểu được chuyện cậu đang lo lắng.
Cố Thanh Vân mấp máy miệng, sau đó gật đầu, "Vậy, nhờ anh".
Dù sao bệnh viện này hình như cũng có cổ phần của nhà họ Bạch, hẳn sẽ không lên báo gì đó đâu.
Gần 10 phút sau Bạch Vũ Tri mới hổn hển dẫn người chạy đến. Lúc nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong phòng, đám bác sĩ kinh hãi.
"Rốt cuộc mấy người đã đi đâu?!", Bạch Hiển tức giận.
Bác sĩ trưởng lau mồ hôi, "Xin lỗi cậu, đột nhiên tất cả mọi người bị triệu tập xuống tầng 1 hết. Nói là trao đổi chuyên ngành gì đó".
"Thôi, đủ rồi. Mau kiểm tra cho em ấy đi!".
"Vâng, vâng". Đoàn người chia ra, một bên đưa tên đàn ông nằm trên đất đi cấp cứu, một bên khác tiến tới bên giường Bạch Hiển.
Lúc mấy người bác sĩ cùng y tá nhìn thấy đôi tai xù trên đầu Cố Thanh Vân, cả đám lập tức lộ ra biểu cảm kinh dị. Xác nhận đó thực sự là tai chứ không phải đồ chơi, đám người sợ đến mức rúm cả vào.
"Ối mẹ ơi, lớn thế này rồi tôi mới thấy yêu quái!".
"Bác sĩ trưởng, chuyện hôm nay chắc các người biết nên làm cái gì", Bạch Hiển ánh mắt lạnh lùng hù dọa cho mấy người bác sĩ sợ đến nhũn cả chân.
Tự dưng thấy tiểu yêu quái này còn không đáng sợ bằng vị tổng giám đốc trẻ tuổi đang nằm trên giường kia.
Cố Thanh Vân giống như biến thành bảo vật dễ vỡ, các bác sĩ không dám đụng mạnh vô cậu luôn. Đi kiểm tra chụp chiếu một hồi, đến lúc nhìn kết quả các bác sĩ hít vào một hơi khí lạnh. Xương sườn bị gãy vốn đã được cố định giờ lại bị gãy thêm lần nữa, một đoạn xương bị lệch hẳn đi chọc vào phổi.
May mà đoạn xương không nhọn, không có chọc thủng được lá phổi yếu ớt. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ làm cho một người trưởng thành đau đến ngất xỉu, cậu nhóc này ngoài mặt chỉ tái mét chứ không có biểu hiện quá mức đau đớn không chịu được.
Mấy bác sĩ cảm thán, không hổ là yêu quái a!