Tôi cũng không để ý tới, đi phòng bệnh thăm chú Công.
Chú ấy suy yếu nằm, thấy tôi đến lại nở nụ cười.
“Chu Nhược, con là nhân tài.” Ông lẩm bẩm, vui mừng.
Tôi cầm đôi tay thô ráp của chú: “Chú, cháu đến thăm chú đây.”
“Tốt quá rồi, Chu Nhược a, chú có chuyện này muốn nói với con.” Chú Công nhìn thoáng qua cửa, phát hiện không có người mới yên lòng.
Tôi lắng nghe cẩn thận.
Chú ấy đè thanh âm mở miệng: “Đừng về nhà, không cần để ý đến ba mẹ con, bọn họ rất ác.”
Tôi ngẩn người.
Chú tiếp tục: “Con có nhớ con đặc biệt thông minh khi còn nhỏ không? Chú nhớ con mới bốn năm tuổi đã thuộc lòng rất nhiều thơ cổ, cũng biết nấu cơm, đã rất thông minh rồi.”
Tôi gật đầu.
Chú Công liền thở dài: “Sau đó con đột nhiên trở nên ngu ngốc, cái gì cũng không biết.”
“Đúng.” Tôi tiếp tục gật đầu, trái tim bống ấm áp.
Không nghĩ tới chú Công lại nhớ rõ chuyện tôi trở nên ngu ngốc.
“Đây đều là do ba mẹ con làm ra, hôm trước bọn họ đến thăm chú, chú giả bộ ngủ, bọn họ không biết như thế nào liền ầm ĩ.”
Chú Công lại nhìn thoáng qua cửa: “Ba con nói, tìm ai cũng không vay được tiền, nhất định phải cho con trở về dưỡng lão cho bọn họ.”
“Mẹ con nói, bà ta hận chết con, là con trở nên thông minh, mới dẫn đến bọn họ phá sản xui xẻo, nếu như con vẫn ngốc, bọn họ sẽ vẫn giàu có.”
Lời này làm cho cả người tôi phát lạnh, trong nháy mắt lông tơ dựng đứng.
Ba mẹ hóa ra biết, tôi càng ngốc, gia đình càng giàu có sao?
“Tôi không nghe quá rõ ràng, chỉ biết là có cái gì giao dịch với ba mẹ con, nó hỏi ý kiến của ba mẹ con, có nguyện ý đem chỉ số thông minh của con giao ra đổi lấy tài phú hay không.”
Chú nhớ lại cuộc trò chuyện của ba mẹ, cẩn thận nói cho tôi nghe.
Môi tôi run rẩy, nước mắt bỗng chảy dài.
Tôi đã không còn tình cảm với ba mẹ, nhưng bây giờ tôi vẫn khóc.
Hóa ra, ba mẹ biết thỏa thuận đó.
Khi tôi 5 tuổi, tôi đã đồng ý với một thỏa thuận với hệ thống, và hệ thống đã hỏi ba mẹ tôi.
Ba mẹ cũng đồng ý rằng thỏa thuận có thể được thực hiện.
Bởi vì tôi còn quá nhỏ nên ba mẹ tôi giữ lấy sự giàu có giúp tôi.
Làm thế nào họ có thể không biết?
Bọn họ không chỉ biết, còn ghét bỏ tôi ngốc, luôn thiên vị em gái, đem công lao tài vận tính lên đầu em gái!
Có lẽ, trong tâm trí của họ, tôi đã vô dụng.
Tôi đã được “hiến tế”, vì vậy tôi không xứng đáng được yêu thương, tôi chỉ được dùng để đổi lấy sự giàu có.
Mà em gái thông minh lanh lợi, lại còn ngoan ngoãn mới là đứa trẻ ba mẹ thích.
Thật lố bịch.
25
Tôi đã khóc trong một thời gian dài, không hẳn là khóc, nhưng nước mắt không thể ngừng chảy.
Chú Công đau lòng giúp tôi lau nước mắt, nói không nên lời.
Bác Ba thò đầu nhìn trộm: “Mọi người đang nói cái gì? Có đói không?”
Tôi hít vào mũi và khàn giọng.
“Đói.”.
“Con muốn ăn cái gì? Bác đi mua cho con.” Bác Ba rất nhiệt tình.
Tôi biết bà ấy muốn nịnh bợ tôi, nhưng đột nhiên tôi không còn ghét bà ấy nữa.
Dù có xấu đến đâu, cũng vẻn vẹn chỉ là nhân vật nhỏ thường thấy trên cõi đời này.
Bà ấy sẽ cảm thấy mất mặt vì thành tích kém của con gái mình, cần phải kéo tôi đến để an ủi một chút.
Nhưng bà ấy cũng sẽ sớm giúp đỡ nhà tôi, sẽ ở thời điểm chú Công nằm viện đến chăm sóc.
Bạn thấy đấy, những nhân vật nhỏ bé này, luôn luôn có những điểm nổi bật lấp lánh.
Nhưng còn bố mẹ tôi thì sao?
Họ giống như cá da trơn trong đầm lầy tối tăm, há miệng để đòi hỏi, và phun bùn hôi thối.
“Ta muốn ăn cháo.” Tôi đã cho Bác Ba một nụ cười rạng rỡ.
Bà ấy gật đầu và rời đi.
“Chờ một chút, Tố Tố gần đây đang làm gì?” Ta gọi bác Ba lại.
Bác Ba thở dài: “Con bé không chịu đọc sách, mỗi ngày ở nhà chơi game, bác muốn nó đi làm thuê, nhưng con bé cái gì cũng không hiểu, bác sợ ở bên ngoài Tố Tố phải chịu khổ, nên bác quyết định nuôi nó trước.”
Nhà bác Ba cũng không giàu có, lại nuôi Tố Tố.
“Tôi mở một công ty nhỏ ở Bắc Kinh, có thể cho Tố Tố đi làm, tôi dạy cô ấy một chút gì đó, tương lai không đến mức chết đói.” Tôi đề nghị.
Bác Ba vui mừng khôn xiết: “Thật sao?”
“Thật.” Tôi gật đầu.
Bác Ba chạy tới ôm lấy tôi, vẻ mặt kích động: “Thật tốt quá, trạng nguyên mang con gái của tôi đi kiếm tiền, nhất định có thể được, bác cám ơn con, cám ơn con rất nhiều!”