Tiêu Lê lén cười thành tiếng, chợt nghe phía sau có luồng khí sắc bén bẻ gió truyền đến, vội vã lộn ra trước mấy bước; lại nhanh chóng bay qua phải vài bước mới dừng xoay người lại.
Tuy rằng người đến đây công kích hôm nay không còn nhiều lắm, nhưng Ngọc La môn môn chủ Ngũ Độc giáo giáo chủ vẫn còn đang tranh đấu với nửa hơi thở còn lại, giữa sân chỉ còn cao thủ của Ngũ Độc giáo, kẻ này nhìn chung toàn cục, thấy Tiêu Lê còn chưa xuất thủ, không khỏi e sợ có biến cố, lường trước thân phận khẳng định không bình thường, tốt nhất bắt lấy có thể làm bùa hộ mệnh.
Tiêu Lê không ngờ có người chú ý tới mình, hơn nữa lại là nhân vật võ công cao hơn y Tông sư của Ngũ Độc giáo, trong lúc mấy người bên mình bị đánh hạ đỡ trái lại hở phải, mà thủ vệ hai bên của y bất ngờ không kịp đề phòng hoàn toàn bị đánh lui ra, y đành bị động đứng ngoài vòng vây nhìn, một điểm cũng không được lộn xộn.
Cách đó không xa Dạ vẫn đang lạnh lùng bất chợt phát hiện bên này có biến, vẻ mặt ngàn năm bất biến lần đầu tiên trước mặt hai vị tuyệt thế cao thủ nhăn lại hàng mi. Cao thủ tranh chấp, đáng sợ nhất đó chính là phân tâm, cho dù chỉ lộ ra nửa điểm cùng là sai lầm đủ mất mạng. Bất quá, Dạ cũng không cho bọn họ có cơ hội, tay trái vận khí đánh ra một chưởng, Ngọc La môn môn chủ chết ngay tại chỗ, hắn đang định nhanh tay muốn chấm dứt luôn tên giáo chủ này thì một bên tai truyền đến tiếng thét kinh hãi của Tiêu Lê, không chút nghĩ ngợi, Dạ lập tức lao về phía bên phải, vung kiếm tuột khỏi tay cản lại bàn tay đánh tới trước ngực Tiêu Lê. Nhưng là chính vì vậy mà Dạ vừa vặn bị giáo chủ Ngũ Độc giáo chụp lấy, Dạ lại không lùi mà tiến tới, song chưởng vung ra, tính mệnh đối phương lúc đó coi như xong rồi. Mà tông sư kia bị chặn tay còn chưa kịp phản ứng, một đạo ánh sáng hiện lên, rất nhanh chóng bị Mị Tiên đánh té xuống đất.
Hỗn chiến được nắng sớm ban mai chiếu rọi, dần dần ngừng lại. Vô Tu Tử được giết người thoải mái tủm tỉm cười hướng Tiêu Lê gật đầu rồi rời đi,Vô Tâm cũng lại vỗ vỗ đầu y rồi rời theo, trong không trung một câu nói khe khẽ chuyển đến,
“Lúc rảnh rỗi đến thăm sư phụ, hắn rất nhớ ngươi.”
Cũng không lâu sau, Tiêu Lê được báo cho biết độc Dạ bị Ngũ Độc giáo giáo chủ hạ là “băng tằm ti vũ”, có người nói đây là một loại độc dược mãn tính, không ai có thể giải, người trúng độc nội công ngưng trệ, máu do nội công dần dần mất đi mà ngừng lưu chuyển, tạo thành sợi như tơ tằm. Tiêu Lê hỏi lại Bach Lãnh Vân đại phu chữa bệnh cho Dạ, nhìn người này cau mày liên tục, Tiêu Lê biết người này cũng bất lực.
Dạ lại đối với độc trong người không để ý chút nào, hắn trấn an vuốt tóc Tiêu Lê, ý muốn nói mình có thể vận công bức độc. Nhưng từ khi Tiêu lê thấy hắn vận công mồ hôi đầm đìa mà bức ra một giọt độc, người như vừa được vớt ra từ nước, nhất thời tim như bị dao cắt, mà nghĩ đến tất cả đều là do y, bản thân lại càng phi thường thống khổ.
Đang lúc Bạch Vân Lãnh nói với mọi người chỉ cần ba năm, băng tằm ti vũ sẽ bị bài trừ sạch sẽ, thì Tiêu Lê âm thầm hạ quyết định.
“Chờ ta, không được tìm ta, bằng không ta tự sát. Tiêu Lê.”
Buổi sáng mấy ngày sau, Dạ như thường lệ bức ra một giọt độc mở mắt, thân ảnh đỏ sậm quen thuộc bên cạnh không thấy đâu, duy chỉ có lá thư trên bàn để lại. Dạ cấp bách nhíu mày, sau khi hỏi qua mấy người, thì hiểu ra lý do Tiêu Lê trốn đi mất, đắc dĩ thở dài, hắn cầm lấy giấy viết thư có vài nét mực kia, khe khẽ in lại dấu hôn, trong lòng âm thầm câu khẩn, đừng để ta đợi lâu, lòng kiên nhẫn của ta có hạn.
Tiêu Lê biết nếu nói cho Dạ mình đi tìm thần y, đối phương nhất định không chịu, toàn bộ người liên quan đến La Sát cung đều sẽ phản đối. Kỳ thực, La Sát cung trước đây vẫn lưu ý hành tung của vị thần y này, nhưng đến nay đều không rõ tin tức, dựa trên thế lực hiện tại của La Sát cung mà vẫn có thể tránh ngoài sự theo dõi, có thể thấy được bối cảnh vị thần y này không đơn giản.
Vị thần y này tự xưng Mạc Ý, bảy năm trước gia nhập giang hồ đã một tay tạo nên thanh danh, gặp phải bất cứ bệnh tật kì quái gì, đau đớn thế nào người này cũng có thể chữa, mà đối với các loại cổ bệnh, độc dược lại càng dễ như trở bàn tay, hắn tạo nên rung động không nhỏ trên giang hồ. Nhưng là, ngày vui chỉ ngắn bằng gang tay, sau này vị thần y này không hiểu vì lý do gì, đột nhiên mai danh ẩn tích hoàn toàn không rõ tin tức.
Tiêu Lê đối với việc tìm kiếm vị Mạc Ý này thực không có manh mối, chỉ biết người này tính tính lãnh đạm, trị bệnh cứu người chỉ bằng việc bản thân thấy hứng thú, lần này biến mất, rốt cuộc là đi đâu rồi, không biết được.
Tiêu Lê trái lo phải nghĩ, quyết định đến chỗ Lam Trúc hỏi thử xem, tốt xấu gì người ta cũng là Thái Tử Đại Thanh, khắp thiên hạ này, có gì không biết?
Len lén vào phủ Thái tử quen thuộc, Tiêu Lê gặp được Thúy Cúc đã sinh hạ hài tử không lâu, nộn nộn, khả ái. Tiêu Lê lẳng lặng mà nhìn đứa bé trong tã lót một hồi quay đầu nhìn Thúy Cúc đang rất vui vẻ nói,
“Thúy tỷ tỷ, Lam đại ca khi nào trở về? Ta tìm hắn có một chút việc.”
“Chuyện gì cấp bách vậy? Tiểu Lê, ngươi khó có được một chuyến đến đây, lúc này nhất định phải ở lại vài ngày a.”
Thúy Cúc có chút hờn dỗi, đối với đệ đệ càng ngày càng bận rộn, nàng vừa không đành vừa vui mừng, không đành vì thời gian y có thể đến chỗ nàng ít quá, vui mừng vì y cuối cùng cũng trưởng thành cũng có chuyện của mình để làm. Là nam nhân nha, chung quy cũng nên có sự nghiệp.
Tiêu lê thở dài một hơi, trong mắt đều là đau xót,
“Ta muốn tìm thần y Mạc Ý, một bằng hữu của ta trúng kịch độc, là vì ta nên mới…”
Nói chưa xong, viền mắt Tiêu Lê đã đỏ, khó thấy được tâm tình y kích động như vậy Thúy Cúc bị dọa cho hoảng. Cũng ngồi bên cạnh y than thở.
Lam Trúc trở về nhìn thấy tình cảnh bi thảm trong phòng, mắt đào hoa chuyển tùy ý, thoáng nhìn Tiêu Lê yên lặng ngồi bên trong không khỏi cười khẽ, “Tiểu Lê nhi, là ai sắp chết sao, thế nào người lại đầy bụi đất?”
“Ngươi sắp chết thì có.”
Tiêu Lê hung hăng liếc mắt đối phương, nguyền rủa Dạ tội này không thể tha thứ. Thúy Cúc quen Tiêu Lê nói chuyện có chút quá phận, chỉ là mỉm cười giúp phu quân cởi quan phục xuống, nhưng bọn tỳ nữ một bên lại kinh hồn bạt vía, hai chân như nhũn ra, hoàn toàn quên mất phải hầu hạ chủ tử.
Lam Trúc nhíu hàng mì, không để ý mà phất tay, ý bảo bọn tỳ nữ đều lui xuống,
“Có chuyện gì muốn đại ca giúp sao?”
“Ân, ta muốn hỏi thăm đại ca một người, gọi là Mạc ý.” Tiêu Lê có chút chờ mong nhìn đối phương, lại thấy Lam Trúc như không hứng thú lắm a lên một tiếng, nhận lấy chén trà Thúy Cúc đưa đến chậm rãi uống, không khỏi cảm thấy uể oải.
“Ngươi tìm hắn có chuyện gì?” Lam Trúc một lát sau hỏi.
“Đương nhiên là tìm hắn thay ta cứu một người, ngươi chẳng lẽ không biết Mạc Ý là thần y sao?” Tiêu lê tức giận nói, đối với việc Lam Trúc kiến thức hạn hẹp cực độ thất vọng.
“Người gọi Mạc Y trong thiên hạ nhiều như vậy, ta làm sao biết ngươi tìm có đúng là Mạc Ý này không.”Lam Trúc hướng Tiêu Lê bỡn cợt nháy mắt mấy cái, ngữ khí thong dong.
Tiêu Lê lúc này phát hiện ban nãy là đối phương giả bộ, kích động mà nhảy qua bàn ba bước đến trước mặt Lam Trúc, kéo áo đối phương,
“Ngươi biết Mạc Ý? Là một thần y sao? Y thuật có thật rất giỏi không? Hắn ở đâu?”
Lam Trúc buồn cười nhìn Tiêu Lê, đôi mắt híp lại không nhìn thấy vẻ tối sầm, tiếng nói vẫn ung dung như trước, “Tiểu Lê nhi kích động như vậy để làm gì, chẳng lẽ người thụ thương là tình nhân ngươi?”
“Nói bậy.”
Tiêu Lê hông mặt, buông tay áo kia ra, thở sâu một lát trấn tịnh mà nói,
“Là một bằng hữu quan trọng, hắn trúng độc. Lam đại ca, mau nói cho ta nơi ở của Mạc Ý a, ta xin ngươi.”
“Hừ, muốn ta nói cho ngươi cũng được, ngươi đáp ứng ta hai điều kiện.” Lam Trúc xoay chuyển ánh mắt, trên mặt khôi phục biểu tình trêu chọc hằng ngày.
“Hai điều kiện gì?”
“Hàng năm Trung thu nhất định phải tới đây, đồng thời tương lai trước khi ngươi cưới vợ phải đem qua cho ta đánh giá, thế nào?”
Lam Trúc híp mặt vẻ mặt chắc chắn cùng u ám. Tiêu Lê tin chắc chắn người này là đang nghĩ đến chuyện mình ở Túy Hông Lâu cự tuyệt, không khỏi mắng thầm đại ca lòng dạ hẹp hòi.
Tiêu Lê vốn không muốn “Nhục mất nước” nay phải lập thệ cho sau này, Lam Trúc lại hướng y lãnh đạm nói ra đại bí mật.
Nguyên lại Đại Thanh còn sót lại một lục hoàng tử Lam Dật si ngốc không thông minh trong mọi chuyện, đồng thời cũng chính là một tài năng ngút trời, nhưng người này chỉ say mê y học, không ham muốn tranh quyền đoạt vị, cho nên mới trốn ra ngoài, dựng nên một danh hào thần y Mặc Ý. Mà năm kia lại nổi lên hứng thú với cổ độc, hiện nay đang ở Trùng Cốc phía nam tiến hành điều tra nghiên cứu thực nghiệm.
Nhận được thông tin xác thực, Tiêu Lê người ngựa không nghỉ chạy liên tục ngàn dặm tiến vào Trùng Cốc. Ngoài dự liệu của y chính là, cái gọi là Trùng Cốc thoạt nhìn chỉ là sơn cốc nhỏ nhỏ non xanh nước biết. Phong cảnh mang theo đặc thù phía nam ôn nhu tươi đẹp tự nhiên.
Tiêu Lê lúc vừa vào sơn cốc còn nhìn trái nhìn phải, phát huy tâm tính hiếu kỳ. Nhưng sau khi vô tình đến rình xem một đóa hoa, bông hoa tỏa hương không lưu tình mà nuốt vào một con nhện độc lục sắc, liền lập tức khẩn trương cẩn thận. Tiêu Lê nắm chắc thư Lam Trúc viết trong lòng, vì Dạ, y nhất định phải an toàn đến trung tâm Trùng Cốc, nơi ở của Mạc Ý.
Đi mất một ngày đường, Tiêu Lê tìm được căn nhà nhỏ Lam Trúc nói. Còn chưa đến gần mười trượng, một vị nam tử nho nhã xinh xắn xuất hiện, chỉ thấy hắn kiêu ngạo mà quan sát Tiêu Lê chốc lát, nhãn thần dần dần lui xuống, cuối cùng nói,
“Ngươi là do Thái tử điện hạ giới thiệu tới a, có thể cho ta xem thư không? Chủ nhân nói muốn xem thư rồi mới quyết định có cứu người hay không.”
Tiêu Lê nhăn mặt, chợt cảm thấy tiếng nói có chút quen tai, đưa thư ra, trong đầu đông thời không ngừng nhớ lại, trước sau cũng không nhận ra.
Nam tử đi cũng không lâu, trở về tươi cười mừng rỡ nói cho Tiêu Lê chủ nhân hắn nguyện ý cứu người, bất quá trước tiên phải hái một đóa Mặc Liên. Trong lúc ở đây, y có thể ăn ở trong phòng nhỏ.
Tiêu Lê đối câu trả lời không ngoài ý muốn, đã sớm nghe nói vị thần y này cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, hôm nay chẳng qua là chứng thực mà thôi.