Sau hai ngày liên tiếp bị Bùi Dụ “xách” đến sân viện của các tiêu tỷ tỷ ở hậu viện, ánh mắt các tiểu tỷ tỷ nhìn ta đã thay đổi.
Ban đầu còn cười ha ha ha (哈哈哈), sau đó biến thành hờ hờ hờ (呵呵呵).
Ta vừa cảm thấy Bùi Dụ đê tiện, vừa thở dài vì con đường kiếm tiền đã bị Bùi Dụ cắt đứt.
Sau khi quản gia, ngoại trừ việc phải làm các công việc nhàm chán ra, ta thích ra ngoài một chút.
Dạo này, Bùi Dụ hay đi sớm về khuya, trông rất mệt mỏi.
Ta ở bên ngoài cũng loáng thoáng nghe được vài chuyện, từ lễ hoa đăng lần trước, Bệ hạ bị dọa sợ, sau đó ngã bệnh mấy lần liên tiếp, thân thể càng ngày càng kém. Vì vậy, chuyện lập Thái tử vô cùng cấp bách. Ta không nghe được tin tức gì nhưng thanh danh của Tam hoàng tử trong dân gian cũng khá tốt. Về chuyện lập đích tử, hài tử của Hoàng hậu chết yểu, chỉ còn lại con của các phi tần. Tam hoàng tử có địa vị, tiếng tăm lừng lẫy, đoán chừng trong triều có rất nhiều người ủng hộ.
Mấy ngày nay, ngày nào Bùi Dụ cũng ra ngoài, cả người toàn là mùi rượu, chắc là đang đi lôi kéo sự ủng hộ.
Ta nhớ kiếp trước Hoàng đế sống rất lâu, đời này, mọi chuyện đã tiến triển nhanh hơn.
Theo bản năng, ta cho rằng Bùi Dụ đã làm chuyện này. Hiện tại, nam nữ chính đang an tâm nuôi con, bàng quan đứng ngoài cuộc. Mà Bùi Dụ, sau khi xảy ra chuyện đó, đã trục xuất kỳ lân nhi ra khỏi kinh thành. Đời này, hình như Bùi Dụ vô cùng sốt ruột.
Buổi tối, ta và Xuân Hoa đang ăn cơm, Bùi Dụ cả người toàn mùi rượu, lảo đảo bước vào.
“Vương gia?” Ta vừa nói vừa lén lút hất tay hắn ra.
Lập tức, hắn trừng mắt, nổi giận đùng đùng: “Đỡ Bổn vương!”
Tên tâm thần này! Đỡ thì đỡ!
“Ngu Mộng Thu, Bổn vương muốn cưới chính phi.” Hắn trong giọng nói chẳng những không có vui mừng, ngược lại có chút thất vọng.
“Chúc mừng Vương gia.” Lúc đó làm gì mới thể lấy lòng cấp trên đây? Chẳng lẽ, người ta mới vào phủ thôi đã giơ chân đá ta ra khỏi Vương phủ sao!
Ta vừa dứt lời, Bùi Dụ nhìn ta. Sắc đỏ hồng trên khuôn mặt vẫn chưa hết, ánh mắt mơ màng. Hắn nhíu mày, dường như không hài lòng với lời chúc phúc của ta lắm.
Sao? Còn muốn ta làm cái gì nữa?
“Ngu Mộng Thu, nàng không giận sao?”
“Không giận đâu.”
Lập tức, Bùi Dụ mất hết sức sống. Đôi mắt mờ mịt còn long lanh ánh nước, Có chút đau thương, còn có chút tủi thân.
___Hình như hắn thích cô phải không?
___Ngay cả cô cũng biết rồi, chẳng lẽ ta còn không biết chắc???
Ngu Mộng Thu ngủ yên đã lâu, nay đột nhiên lên tiếng, nói ra chuyện mà ta cũng mới vừa nhận ra. Ngu Mộng Thu không nói nữa, cả hai đều im lặng.
Có lẽ là phản ứng của ta quá thờ ơ, đột nhiên, Bùi Dụ điên lên, nhéo mặt ta, trêu chọc hỏi: “Bây giờ thì sao? Đã tức giận chưa?”
Ta hất mạnh tay hắn ra, dùng hành động thay cho lời nói.
Hắn không những không quan tâm, ngược lại còn cười lớn.
Vừa cười xong lại khóc, kéo tay ta mãi: “Ngu Mộng Thu, nàng yên tâm. Cho dù ta có cưới chính phi thì ta cũng sẽ không bạc đãi nàng. Ta sẽ đến đây dùng bữa cùng nàng, sau này vẫn sẽ dắt nàng ra ngoài. Chẳng phải nàng không muốn ngây ngốc mãi trong Vương phủ sao? Đến khi ta đưa nàng ra ngoài, nàng muốn đi đâu thì đi, muốn chơi bao lâu ta cũng đi với nàng! Nàng đợi ta một chút, hãy cho ta thêm chút thời gian.”
Lần đầu tiên, ta thấy Bùi Dụ như thế này, giống như đã lột hết lớp ngụy trang bên ngoài ra, lộ ra chàng thiếu niên tươi sáng như ánh mặt trời ở tận cùng sâu bên trong.
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng lau mặt cho ta, lo lắng hỏi: “Sao nàng lại khóc?”
Ta khóc sao?
Nhìn thấy những giọt nước trên tay hắn, chợt lặng đi.
Nhất thời, ta không biết đây là nước mắt của ta hay là của Ngu Mộng Thu nữa?
31
Sau khi nói nhảm một hồi, Bùi Dụ đã ngủ rồi. Ta bảo Xuân Hoa gọi gã sai vặt ngoài viện vào, đỡ Bùi Dụ trở về.
Xuân Hoa không tình nguyện lắm nhưng vẫn gọi người vào, đỡ Bùi Dụ đi.
Ta kệ vẻ mặt có chuyện muốn nói của Xuân Hoa ngoài cửa, ở trong phòng một mình để bình tĩnh lại.
Bây giờ, lòng ta rối như tơ vò.
___Không phải nước mắt của ta
___Rồi rồi rồi.
Ngu Mộng Thu có thể tinh tế hơn chút được không? Là của ta đấy, thì sao? Hiếm khi hắn nói chuyện chân thành, khẩn khoản như thế, ta cảm động một chút thì không được chắc?
Bởi vì suốt một đêm nghĩ ngợi không biết có phải Bùi Dụ đã thích ta hay không, ta ngủ đến khi mặt trời lên cao rồi mới dậy.
Xuân Hoa gõ cửa rầm rầm, đợi ta mở cửa ra, em ấy nhanh chóng chạy vào, lôi ta ra khỏi giường.
“Xuân Hoa, em muốn làm gì thế? Ta nói ta không cần ăn cơm rồi mà. Á á... Cứu ta với!”
“Tiểu thư ơi, lúc nãy Vương gia sai người tới báo, muốn đưa chị ra ngoài. Thời gian không còn nhiều, Vương gia sắp tới rồi.” Khuôn mặt Xuân Hoa vui mừng, kích động tới mức không cẩn thần bứt mấy sợi tóc của ta.
Ta còn chưa kịp hiểu gì: “Ra ngoài?”
“Đúng vậy, tiểu thư. Không phải bình thường chị vẫn nhắc là muốn ra ngoài mãi sao. Bây giờ, Vương gia sẽ đưa chị ra ngoài.”
Vừa nói, vừa đẩy ta tới trước gương trang điểm, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu giúp ta chuẩn bị.
Nhờ sự chăm nuôi của Xuân Hoa, cơ thể ta được nạp đủ dinh dưỡng, cao thêm một chút, cả người ngập tràn ngơi thở thanh xuân. Ta nhìn bản thân trong gương, ngạc nhiên khi nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều.
Ta nói rồi mà, Liễu di nương đẹp vậy, chắc chắn “ta” cũng phải được hưởng chút gen của bà ấy chứ!
Khuôn mặt vẫn tròn đầy đặn, nhưng làn da trắng nõn, trông rất mềm mại. Mày liễu mắt hạnh*, các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú. Nói chung trông rất đáng yêu và dễ nhìn.
*kiểu dáng lông mày thanh mảnh, có phần đuôi mày cong giống như cành lá liễu; đôi mắt có các góc mắt nhô cao trong giống như một quả hạnh nhân, con ngươi của mắt chạm cả mí trên và mí dưới
Từ chối lời đề nghị trang điểm của Xuân Hoa, ta chỉ rửa mặt là xong.
Cự tuyệt mấy hoa phục mà Xuân Hoa đã tìm rất lâu mới thấy, ta tự chọn một bộ y phục trông cũng khá đẹp.
Cuối cùng, ta nhìn bản thân trong gương, thầm nghĩ chả trách lại có người thích.
Vẻ ngoài này của Ngu Mộng Thu rất ổn. Khác với sự tư sắc như hoa của Ngu Quy Vãn, bây giờ, Ngu Mộng Thu giống như cỏ non mùa xuân, nhẹ nhàng, tươi tắn, sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái.
Xuân Hoa cạn lời với gu thẩm mỹ của ta. Em ấy cảm thấy ta không nghiêm túc với cuộc hẹn này. Em ấy cho rằng ta phải ăn mặc sặc sỡ, lóa mắt mới đẹp, vừa xuất hiện đã xuất hiện đã lấp la lấp lánh, bling bling làm Bùi Dụ mù mắt, sau đó cướp trái tim của hắn về.
Ta không biết Xuân Hoa đã chuyển từ đầu bếp thành hồng nương* từ lúc nào, đối diện với ánh mắt tha thiết của em ấy, ta chỉ cảm thấy mệt mỏi.
*bà mối
Cũng giống như ta không hiểu tại sao phải phó mặc bản thân cho nam nhân nuông chiều, Xuân Hoa cũng không hiểu tại sao ta lại chèo thuyền bắt cá*, suốt ngày chỉ muốn tìm cách thoát khỏi nơi ai cũng ước mơ này.
*người lười biếng, thích làm bộ
Sự khác biệt về quan điểm quá lớn, mật đường của người khác lại là thạch tín của mình*.
Ta không muốn tiếp tục dây dưa với Xuân Hoa nữa nên tìm cớ xuống bếp dùng bữa trưa.
Còn chưa bước vào bếp, Bùi Dụ đã tới.
Ta thấy hắn bước nhanh hơn, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt đi về phía ta.
“Ở Đông Hồ có một quán ăn mới mở. Nữ đầu bếp ở đó làm cá rất ngon, không phải nàng rất thích ăn cá sao? Bổn vương đưa nàng đến đó thưởng thức.”
“Vậy sao? Đa tạ Vương gia.” Ta không từ chối, mỉm cười chấp nhận lời mời của hắn.
Ta biết lời mời này của hắn là muốn bồi thường cho ta, dù sao thì chuyện tốt của hắn và vị đích nữ nhà thừa tướng kia cũng sắp tới gần rồi.
Dường như, từ sau đêm say rượu đó, Bùi Dụ đã hiểu ra điều gì, đối xử với ta rất khách sáo. Ừ thì, chỉ cần không động tay động chân với ta thì ta đều gọi là khách sáo.
Cá ở Đông Hồ đúng thật là ăn rất ngon, cay đến mức chảy nước mắt. Bùi Dụ vừa đưa khăn tay cho ta, vừa cười ta. Ta coi như không nghe thấy, còn gói thêm một phần mang về cho nữ đầu bếp của ta nữa.
Lúc về, Bùi Dụ bảo phu xe mang xe ngựa về, nhàn nhã đi bộ với ta.
Trên đường, có rất nhiều sạp bán đồ chơi, có món ta chưa thấy bao giờ. Chỉ cần ta tới gần để nhìn một chút, Bùi Dụ sẽ móc tiền ra mua cho ta.
Mỗi khi mấy chủ sạp hàng đó nói mấy câu khách sáo kiểu “phu nhân thật có phúc khi”, v.v, vị Vương gia có tiền này suýt nữa ném cả vàng ra.
Chuyện này cũng dẫn đến việc vốn dĩ, ban đầu ta nghĩ muốn “chỉnh” hắn một chts, ai ngừo ta nhìn hắn tiêu tiền, đau lòng quá, nhanh chóng rời khỏi đó.
Một túi vàng lận đấy, nghĩ đến thôi cũng đau lòng rồi.
Về đến Vương phủ, sắc trời đã tối dần. Có người vội vàng chạy đến gọi Bùi Dụ đi mất. Hắn sai người mang hết mấy món đồ chơi về sân viện của ta.
Đúng lúc ta đang đi dạo tiêu thực trong sân, lão quản gia chạy tới mang theo một đống đồ nữa. Một lần nữa, ta lại được chiêm ngưỡng độ giàu có của Bùi Dụ.
Đúng là kẻ có tiền! Chả trách lại nuôi một đám oanh oanh yến yến đầy trong phủ.
Quản gia để đồ lại rồi rời đi.
Xuân Hoa ngồi ở cửa nhìn ta.
Ta không biết phải tỏ ra thế nào, đành cúi đầu thất thần nhìn đống vàng bạc châu báu.
32
Xuân Hoa nói, ba ngày nữa là đến lễ cập kê của ta rồi.
Nhắc đến lễ trưởng thành của ta, Xuân Hoa cực kì hào hứng.
Cảm xúc của em ấy ít nhiều cũng bị Bùi Dụ ảnh hưởng.
Em ấy cố ý tác hợp cho ta và Bùi Dụ
Từ lần Bùi Dụ tặng cho ta một rương vàng bạc châu báu, em ấy cười mãi không ngừng.
Tuy rất vui nhưng em ấy cũng có chút buồn.
Mặc dù em ấy giấu ta nhưng ta biết em ấy đang nhớ đến ai, đương nhiên là tiểu thư thật sự Ngu Mộng Thu của em ấy.
Buồn thì khỏi nói, tuy bọn ta đã ở chung với nhau gần 1 năm nhưng em ấy và Ngu Mộng Thu thật sự đã bên nhau rất nhiều năm rồi.
Từ lần tìm hòa thượng niệm kinh, Xuân Hoa và Liễu di nương không nhắc đến chuyện này nữa.
Không phải không nghĩ tới, mà là không dám nghĩ tới.
Còn ta, kế hoạch ban đầu là muốn thoát khỏi cốt truyện gốc, không ngờ trong đầu còn một người khác nữa!
Kế hoạch ban đầu đã bị xáo trộn, trò chơi đã thay đổi từ một người chơi thành hai người.
Vốn dĩ ta muốn lui một bước, không theo đuổi nam chính nữa, ra ngoài tìm hiểu thế giới.
Không ngờ lại gặp trúng nam phụ.
Từ đó trở đi, mọi thứ lại trở về như lúc đầu.
Ta quay về tình tiết của cốt truyện gốc.
Ta không có thủ đoạn, không có thực lực, chỉ muốn ăn no rồi nằm chờ chết, chỉ cần ta không có giá trị lợi dụng, sẽ thuông tha cho ta.
Đến lúc đó, trời đất bao la, ta đưa Ngu Mộng Thu đi chọn nam nhân cho thỏa thích.
Nhưng mà, lý tưởng thì rất đẹp nhưng bây giờ ta đã chệch hướng rồi.
Ta suy nghĩ rất nhiều ngày, ta nhận ra với đầu óc này của ta, ta không nghĩ ra được, trong cái tình huống thế này, ta không tìm được cách nào để thoát thân cả.
Lúc ta muốn đau đầu, Ngu Mộng Thu lại không nói lời nào. Xuân Hoa tưởng bệnh đau đầu của ta lại tái phát, nhìn ta với cảm xúc không nói lên lời.
Muốn tự do!
Nhưng lại 1 cơ thể 2 linh hồn.
Muốn rời khỏi đây,
Nhưng lại không có cách thoát thân nào hoàn hảo cả.
Ở trong cốt truyện gốc, chỉ số thông minh của nam phụ cao vút, còn có hào quang nhân vật, sao ta đấu lại được?
Ta ngồi trong sân, phát sầu lo nghĩ cho tương lai của mình. Ta nghĩ, lần xuyên không này, rốt cuộc, ta tới đây để làm gì!
Người ta xuyên không, ai cũng hô mưa gọi gió, sao ta lại bế tắc thế này.
Được rồi, ta thừa nhận, người vô dụng làm gì cũng có.
“Haizz...”
“Sân viện của Trắc phi ở đây.”
Ta nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài, vừa ngẩng đầu đã thấy, một nhóm binh lính đang mặc áo giáp sáng loáng.
Người đứng đầu, dáng người cao lớn, trên mặt lộ ra vẻ thù địch. Hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ta, uyển chuyển hành lễ, cất giọng khàn khàn: “Mời Trắc phi cùng mạt tướng vào cung diện thánh.”
Cái gì?
Ta đứng lên, cẩn thận hỏi: “Xin hỏi, đã xảy ra chuyện gì sao? Tướng quân chắc chắn là tìm ta, không phải Vương gia nhà ta sao?”
“Mạt tướng là phụng khẩu dụ của bệ hạ tới đây mời Trắc phi. Xe ngựa đang chờ bên ngoài, mời Trắc phi mau chóng khởi hành, chớ có trì hoãn.”
Ta không biết tại sao đột nhiên Hoàng đế lại muốn gặp ta, nhưng ta biết người tới đây cũng không có ý gì tốt.
“Vậy để ta thay y phục.”
“Còn xin Trắc phi đi ngay, không để bệ hạ đợi lâu.”
Ta cố kìm nén sự hoang mang và sợ hãi trong lòng, dặn dò Xuân Hoa vài câu rồi rời sân theo sự thúc giục của vị tướng quân kia.
Lúc gần đi, lão quản gia nhỏ giọng an ủi ta, dặn dò ta đừng sợ.
Quả thật, hai chữ Bùi Dụ làm cho ta hơi an tâm một chút.
Cũng đâu phải Bùi Dụ đoạt quyền thất bại, lần này, ta vào cung, chắc cũng không có chuyện gì lớn.
Ta nói đi nói lại điều này an ủi mình, cho đến tận khi bước qua cửa cung.
Ta còn chưa xuống ngựa, tướng quân kia nói với ta, địa điểm đã thay đổi.
“Tướng quân rốt cuộc muốn đưa ta đi đâu!”
“Trắc phi nương nương, khẩu dụ của bệ hạ mới truyền từ trong cung tới, đưa An vương Trắc phi vào thiên lao, chờ ngày xử trí.”
Âm thanh ngoài bức rèm cửa không vội vã, giống như mang theo bão cát đá sỏi, khiến tai ta đau nhói.