Kiyoshi thoáng bối rối. “Chà, chỉ là xét từ một quan điểm khác…”
“Thế giả thiết của anh là thế nào?” Tôi hy vọng cậu ta thừa nhận mình nhầm, mặc dù tôi không tin cậu ta sẽ chịu làm như vậy.
“Không, anh cứ tiếp tục đi. Hãy kết thúc câu chuyện đã,” Kiyoshi trì hoãn. “Tôi sẽ cho anh biết giả thiết của tôi sau khi anh kể toàn bộ tình tiết mà anh nắm được. Nào, xác các nạn được tìm thấy ở đâu? Xác của ai được tìm thấy trước tiên? Cái xác chôn gần Tokyo nhất ấy à?”
“Không phải. Xác của Tomoko được tìm thấy trước tiên, tại mỏ Hosokura thuộc tỉnh Miyagi. Thi thể bọc trong giấy dầu, cả hai chân bị cắt rời từ chỗ đầu gối. Xác chết không được chôn cất, nằm chình ình ngay gần lối đi trong rừng. Nạn nhân vẫn mặc nguyên bộ quần áo mặc ở Yahiko. Một người dân trong vùng phát hiện ra cô vào ngày 15 tháng Tư, tức là mười lăm ngày đã qua kể từ lúc người ta nhìn thấy cô ấy lần cuối cùng với các chị em gái vào sáng ngày 31 tháng Ba. Mỏ Hosokura chuyên cung cấp kẽm và chì, những kim loại tương ứng với cung chiêm tinh của Tomoko là Bảo Bình. Cảnh sát lập tức nghi ngờ rằng kế hoạch của Heikichi đang được tiến hành và rằng những cô gái khác có thể cũng chịu số phận tương tự.”
“Nào, nếu anh còn nhớ thì một vài nguyên tố kim loại đã được chỉ rõ trong ghi chép của Heikichi, nhưng không có địa điểm. Vì vậy, cảnh sát bắt đầu tìm kiếm ở các khu mỏ khắp cả nước căn cứ vào những kim loại mà Heikichi đề cập đến. Không cần nói thì cũng biết việc này tốn rất nhiều thời gian và nguồn lực. Cuối cùng khi phát hiện được những thi thể khác thì tất cả đều được chôn lấp, bọc trong cùng loại giấy dầu, mặc đúng những bộ quần áo như lần cuối cùng người ta nhìn thấy họ.”
“Chôn à? Ý anh là Tomoko là người duy nhất không được chôn cất sao?”
“Đúng như vậy. Điều đó đưa chúng ta tới một chi tiết thú vị khác nhau. Xét từ quan điểm chiêm tinh học, anh thấy sao?”
“Hừm. Họ được chôn sâu đến mức nào?”
“Chà, Akiko được tìm thấy ở độ sâu khoảng 50 cm, Tokiko 70 cm, Nobuyo 1,4 m, Yukiko 1,05 m và Reiko 1,5 m. Cảnh sát và đội ngũ Sherlock Homes tương lai cùng đi đến một kết luận hợp lý cho chuyện này.”
“A ha!”
“Dĩ nhiên, chuyện đó có thể chỉ là ngẫu nhiên. Hung thủ sẽ không cố ý làm thế: chỗ đất rắn thì hắn chẳng mất công đào sâu làm gì, còn mềm thì hắn lại đào sâu hơn.”
“Có lẽ thế. Nhưng anh chỉ có thể vùi kín một cái xác ở độ sâu 50 cm đến 70 cm. Thực tế có sự chênh lệch rất lớn về độ sâu. Vị trí chôn sâu nhất là 150 cm, một người lùn có thể được chôn ở tư thế thẳng đứng trong một cái hố sâu như vậy! Xem nào… Akiko thuộc cung Thiên Yết, và độ sâu là 50 cm … Tokiko thuộc…”
“Cung Bạch Dương, chôn ở độ sâu 70 cm. Thiên Yết 50 cm; Xử Nữ 1,5 m. Nhân Mã 1,4 m. Cự Giải 1,05 m. Đây là sơ đồ chỉ rõ vị trí của họ.”
“Tôi hiểu. Như vậy chỉ có nạn nhân thuộc cung Bảo Bình là không được chôn. Hừm. Nói thật là tôi không tìm ra mối liên hệ nào gắn với các yếu tố chiêm tinh. Tôi chẳng thấy ý nghĩa hay lý do gì cả.”
“Thế còn cái xác chôn ở độ sâu 1,05 m? Anh có nghĩ nó mang ý nghĩa gì không?”
“Hung thủ mệt mỏi chăng? Mà này, sau Tomoko thì tiếp tục đến xác của ai được tìm thấy?”
“Akiko. Chó nghiệp vụ tìm thấy cô ấy vào ngày 4 tháng Năm ở vùng núi gần mỏ sắt Kamaishi, đã mất một phần hông dài cỡ 20 đến 30 cm. Masako, lúc này đang bị cảnh sát tạm giam, là người đã nhận diện cả hai cái xác.”
“Sau đó, cảnh sát huy động chóp nghiệp vụ để tiếp tục công việc. Việc tìm kiếm Tokiko đưa họ tới Nakatoya ở Hokkaido, rồi Chichibu thuộc tỉnh Saitama, tiếp tục đến Kamaishi một lần nữa, rồi đến mỏ sắt lớn ở tỉnh Gumma. Lùng sục tại đây ba ngày thì người ta tìm thấy thi thể của cô ấy, vào ngày 7 tháng Năm. Xác đã mất đầu, cho nên chính Tae - mẹ ruột của Tokiko - phải nhận diện. Xác còn nguyên đôi chân của một vũ công ba lê và có một vết bớt ở bên sườn phải, đúng như mô tả trong ghi chép của Heikichi.”
“Phải mất nhiều thời gian hơn mới tìm được thi thể của các cô gái còn lại bởi vì họ được chôn sâu hơn. Cảnh sát tìm kiếm các mỏ bạc Kohnomai và Toyoha ở Hokkaido, mỏ Kamioka ở tỉnh Giù và cuối cùng là mỏ Kosaka ở tỉnh Akita. Thi thể của Yukiko được phát hiện tại đây vào ngày 2 tháng Mười. Xác cô ấy đã phân hủy một phần sau mùa hè nóng nực với bầu ngực cắt lìa. Quả là một cảnh tượng khủng khiếp. Nạn nhân bị chôn ở độ sâu 1,05 m. Masako nhận diện cô ấy.”
“Tiếp đến xác của Nobuyo được tìm thấy vào ngày 28 tháng Mười hai. Các nguyên tố kim loại tương ứng với Nhân Mã và Xử Nữ là thiếc và thủy ngân, vốn chỉ có ở một vài khu vực. Tại Honshu, chỉ có mỏ Yamato ở tỉnh Nara khai thác thủy ngân, và chỉ có hai mỏ Akenobe và Ikuno ở tỉnh Hyogo khai thác thiếc. Không có những manh mối này thì chẳng bao giờ tìm thấy hai cái xác cuối cùng, do thi thể chôn quá sâu. Nobuyo được phát hiện ở vùng núi gần mỏ thiếc Ikuno. Xác cô ấy bị mất cả hai đùi, nửa thân trên được chôn cùng với đôi chân bị cắt lìa ở đầu gối. Thời gian kể từ khi nạn nhân bị giết cho đến khi thi thể được phát hiện là chín tháng nên một phần thi thể đã phân hủy, chỉ còn xương.”
“Cái xác cuối cùng được tìm thấy là của Reiko, chị gái Nobuyo. Hôm đó là ngày 10 tháng Hai năm 1937, ngót một năm sau cái chết của Heikichi. Xác ở trong một hố sâu 1,5 m tại vùng núi gần mỏ Yamato, nơi trích xuất được thủy ngân. Phần bụng của cô ấy đã mất. Phần còn sót lại gần như cũng đã phân hủy hết chỉ còn xương. Trên thực tế Ayako không thể nhận diện được ai trong số hai cô con gái của mình.”
“Hừm. Nếu không thể nhận diện qua khuôn mặt, và quần áo là manh mối duy nhất, thì rất có thể hai xác chết đó chưa chắc đã đúng là Reiko và Nobuyo.”
“Không thể loại trừ khả năng đó, nhưng có một số thông tin không thể chối cãi được. Cảnh sát dựa vào nhóm máu và kết cấu xương, thậm chí họ còn dùng đất sét phục dựng lại gương mặt của các cô gái. Nhưng yếu tố đáng tin cậy nhất là kết cấu đặc thù ở hệ thống cơ chân và các ngón chân vốn chỉ có ở các vũ công ba lê do việc tập luyện và nhảy múa bằng mũi chân. Thực tế là không hề có vũ công ba lê nào khác mất tích vào thời điểm đó ở Nhật Bản nên có thể kết luận rằng những cái xác chính là các cô gái nhà Umezawa.”
“Chấp nhận được,” Kiyoshi nói.
“Tuy nhiên, không hề tìm thấy bất kỳ đồ đạc gì của họ, đây là một điểm quan trọng. Thời gian tử vong của Tomoko được tính toán vào khoảng từ 3 giờ chiếu đến 9 giờ tối ngày 31 tháng Ba năm 1936. Các cô gái còn lại được cho là bị sát hại cùng một lúc. Một số thám tử nghĩ họ bị giết vào đầu tháng Tư, nhưng tôi thì không nghĩ vậy.”