“Tôi đoán anh chọn bên trái.”
“Vì sao?”
“Tác giả các cậu hoạt động nghệ thuật không phải đều đề cao tình yêu sao?”
“Ha ha ha.”
Lâm Gia Duệ cười ngồi dậy từ sopha, “Anh đoán đúng rồi, tôi quả thật chọn bên trái.”
“Sau đó? Trên tòa tháp đó, anh có tìm được trân châu trên vương miện của công chúa không?”
Lâm Gia Duệ nhắm hờ mắt, lộ ra vẻ mặt mờ mịt, tựa như còn đang đắm chìm trong giấc mơ kì quái kia, mãi lúc sau mới thở dài lắc đầu: “Tôi đẩy cánh cửa bên trái phát hiện bên ngoài là vách núi cao, một bước đi ra, lập tức rơi tan xương nát thịt.”
Từ Viễn “A” một tiếng, đối với kết thúc thảm thiết này tiếc hận không thôi, “Xem ra, trong mơ anh luôn không được như nguyện.”
“Đúng vậy, cho nên mỗi tháng đều phải đến gặp bác sĩ tâm lí là anh đây tán gẫu.”
Từ Viễn đẩy gọng kính, “Lâm tiên sinh, tôi phát hiện các giấc mơ của anh đều có chung một điểm — anh lên trời xuống đất tìm một thứ đồ quan trọng, vì thế trải qua bao nhiêu hiểm nguy, không tiếc hi sinh thân thể và linh hồn, thậm chí bỏ mạng, nhưng bất kể thế cố gắng ra sao, luôn công dã tràng.”
Lâm Gia Duệ búng ngón tay: “Tổng kết thật sự sâu sắc.”
“Như vậy, bằng lòng tâm sự về ác mộng phức tạp kia của anh không?”
Sắc mặt Lâm Gia Duệ khẽ biến, thẳng lưng.
Từ Viễn vội trấn an: “Không cần khẩn trương, tôi căn cứ vào biểu hiện của anh mà phỏng đoán thôi. Môi lần đến phòng khám đều kể về những giấc mơ, tôi nghĩ giấc mơ có liên quan đến việc trong lòng anh, có đúng không?”
Lâm Gia Duệ nghiêm mặt lạnh lùng nhìn anh ta một lúc: “Hoàn toàn chính xác. Thời gian khám bệnh của tôi hôm nay chắc hết rồi nhỉ?”
“Lâm tiên sinh, anh là một bệnh nhân không chịu hợp tác gì cả.” Từ Viễn thấy cậu đứng dậy đi, đành lui từng bước, “Được rồi, anh không muốn nói chuyện cũng không sao, nhưng tôi có thể nói mấy vấn đề không? Ừm, anh không muốn trả lời có thể bỏ qua.”
Thái độ anh ta hòa nhã, giọng nói nhẹ nhàng, khiến người ta khó lòng cự tuyệt.
Lâm Gia Duệ ngồi im không nhúc nhích, xem như đồng ý với đề nghị của anh ta.
Từ Viễn cầm bút trên tay, vừa hỏi vừa làm bản ghi chép: “Bắt đầu từ khi nào thì gặp ác mộng?”
“Không nhầm thì từ năm mười tám tuổi.”
“Cảnh trong mơ cứ tiếp diễn, hay là lộn xộn?”
“Mỗi lần đều giống nhau.”
“Bao lâu lại mơ một lần?”
“Trước kia thì hai ba tháng.”
“Giờ?”
“… Mỗi ngày.”
Từ Viễn ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi thêm mấy vấn đề, có câu Lâm Gia Duệ thành thật trả lời, có câu im không nói. Cuối cùng, Từ Viễn kết luận: “Trước mắt có thể thấy chứng mất ngủ của anh hơi nghiêm trọng, tôi đề nghị anh dùng một ít thuốc an thần.”
“Chỉ là ác mộng thôi, cần phải uống ư?”
“Căn cứ vào bệnh án, anh từng…”
“Quên đi,” Lâm Gia Duệ phất tay cắt lời anh ta, “Kê thuốc cho tôi đi.”
“Thuốc chỉ có tác dụng phụ giúp, quan trọng nhất là anh cởi bỏ được khúc mắc trong lòng mình. Tôi biết Lâm tiên sinh công việc bộn bề, lúc nào cảm thấy không ổn thì giảm bớt việc đi.”
Từ Viễn tận trách nhiệm của một bác sĩ, dong dài một đống lời vô nghĩa rồi mới để Lâm Gia Duệ đi.
Lâm Gia Duệ cầm lấy túi thuốc, trên đường về nhà mua một lọ vitamin, đổi hai lọ cho nhau, đến nhà ném ngay vào ngăn kéo bên giường.
Khoảng thời gian này Lâm Dịch bận rộn hơn, buổi tối mỗi ngày đều có xã giao, nhưng cứ mười giờ tuyệt đối sẽ về nhà. Lâm Gia Duệ cho tới giờ cũng không chờ hắn, tới giờ thì đi ngủ, nhưng bắt đầu từ cái ngày ngắm mặt trời mọc đó, cậu hầu như cứ nửa đêm gặp ác mộng mà bật dậy.
Tỉnh lại từ cảnh trong mơ đáng sợ, cậu thường không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo.
Đêm hôm đó cũng không ngoại lệ.
Lâm Gia Duệ mồ hôi đầm đìa mở to mắt, ánh trăng ngoài cửa sổ lẳng lặng chiếu lên người cậu, mông lung như một giấc mộng. Lòng bàn tay cậu lạnh lẽo, nhớ rõ cảm giác đau đớn trong mơ khi bị ai đó bóp lấy tim, kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu mới dần tỉnh táo, nhìn Lâm Dịch bên cạnh ngủ say, cậu đưa tay mở ngăn kéo bên giường. Bàn tay với vào, lại dừng, một lần nữa đóng ngăn tủ, kéo chăn tiếp tục ngủ.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng đồng hồ tích tắc đặc biệt rõ ràng, tựa như gõ từng nhịp vào lòng người.
Lâm Gia duệ chậm rãi ngồi dậy, biết đêm nay mình không thể ngủ được nữa. Cậu xoay người xuống giường, đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng mở ngăn tủ cầm lọ thuốc đã đổi vỏ lần trước, lấy hai viên, vào bếp rót cốc nước, dùng nước nuốt thuốc.
Áo khoác của Lâm Dịch vứt trên sopha, Lâm Gia Duệ khi đi ngang nhìn thấy, bước chậm lại, lục tìm một chút, từ trong túi áo lấy ra một cái ví da màu đen. Mở ví liền thấy bức ảnh cũ hiện ra trước mắt.
Lâm Gia Duệ với nụ cười tươi sáng mười năm trước đang nhìn thẳng cậu.
Cậu bị nụ cười này đâm vào mắt, thầm hít một hơi, lấy ảnh ra cầm trong tay, dựa vào ánh trăng lật qua lật lại xem.
Nhìn đến nhập thần, chợt nghe giọng Lâm Dịch vang bên tai: “Thế nào nửa đêm rồi còn ngồi đây xem ảnh?”
Lâm Gia Duệ đã sớm nghe thấy tiếng hắn rời giường, nên cũng không ngạc nhiên, trả lời: “Ngủ không được, tùy tiện xem thôi.”
“Em mấy ngày nay có phải ngủ không ngon giấc?” Lâm Dịch thuận thế ngồi xuống sopha, sờ mặt cậu: “Hình như gầy đi không ít.”
“Có thể là công việc bận quá.”
“Thật sự là bận việc à? Hay vì… chuyện Lâm thị?”
Lâm Gia Duệ không lên tiếng.
Lâm Dịch ôm hôn cậu, “Tiểu Duệ, tôi biết chuyện này em khó xử, nhưng em có biết đây là tâm nguyện trước nay của tôi.”
“Có phải chỉ cần tập đoàn Lâm thị không tồn tại nữa, thù của chú cũng báo xong?”
“Đúng vậy, chỉ cần chuyện sát nhập thành, tôi cam đoan sau này không nhắm vào Lâm gia nữa. Chuyện quá khứ là quá khứ, tất cả dừng ở đây.”
Có lẽ thuốc có tác dụng, Lâm Gia Duệ cuối cùng thấy buồn ngủ. Cậu nhìn thật sâu bức ảnh trong tay, cẩn thận cất trả vào ví cho Lâm dịch, đưa cho hắn, nhẹ giọng lặp lại.
“Ừ, dừng ở đây.”
Từ nay về sau ân oán tiêu tan, không còn liên quan gì nhau nữa.