• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

May mà không phải đến để lấy mạng ta. Giữa chốn yến tiệc đông người như thế, nàng ta chắc chắn không thể thành công.

Nhưng nàng lại trốn thoát được.

Hoàng thượng kinh hãi, lệnh cho Khương Trực, Tổng lĩnh Ngự Lâm quân tiếp tục truy bắt, còn Người thì được Hoàng hậu dìu về hậu cung.

"Hoàng thượng, Người chọn nói thật hay mạo hiểm?"

"Ta chọn nói thật."

Một thoáng thất vọng lướt qua nét mặt Hoàng hậu, "Vậy, khi dùng bữa, Hoàng thượng thích ngồi cạnh các phi tần, hay ngồi đối diện với họ?"

"Ta thích các nàng ngồi vây quanh ta hơn."

Nghĩ đến việc Tiêu Sở Địch suýt chút nữa đã cưới người khác, lòng ta bỗng thấy buồn phiền. Tiêu Sở Địch không để ý đến, nhưng Văn Ngự Bạch lại nhận ra.

"Trẫm thấy sắc mặt Tiểu Khê không được tốt, có phải nàng lo lắng công chúa kia sẽ trốn thoát không? Tiểu Khê đừng lo, Khương Trực nhất định sẽ bắt sống được ả."

Ta còn chưa kịp nói gì thì Khương Trực đã xin vào bệ kiến, tâu rằng đã để mất dấu nàng ta.

"..."

Văn Ngự Bạch liếc nhìn ta, có lẽ cảm thấy bản thân thật mất mặt. Hoàng hậu thì véo má mình để nhịn cười. Sắc mặt Văn Ngự Bạch đã khó coi lắm rồi, vậy mà Khương Trực vẫn không biết điều.

“Hoàng thượng, còn muốn tiếp tục truy bắt không?"

"Ngươi nói xem? Trẫm để ngươi mang quân ra khỏi thành không phải để đi bắt loạn tặc mà là để đi dạo mát hay sao?

Không bắt được người còn dám đến diện kiến, bảo ngươi g.i.ế.c một người còn khó hơn lên trời."

Trò chơi nói thật hay mạo hiểm chưa được bao lâu thì chúng tôi đã giải tán. Thục phi kéo ta và Hiền phi đến tẩm cung của Hoàng hậu. Mặc dù thời gian gần đây, mối quan hệ giữa ta và hai người họ đã trở nên thân thiết hơn, nhưng vẫn còn chút gì đó gượng gạo.

Vì vậy, ta muốn tiến từng bước một. Muốn xây dựng mối quan hệ, trước tiên phải bắt đầu bằng những lời khen ngợi nhau.

Nhìn vào tẩm cung của Hoàng hậu tràn ngập không khí tao nhã, ta bỗng nảy ra một ý.

“Thần thiếp nghe đồn Hoàng hậu nương nương tinh thông cầm kỳ thi họa, nay được tận mắt chứng kiến quả nhiên không hổ danh."

Ta cầm lấy một bức họa cuộn trên giá rồi mở ra.

"Chắc hẳn đây là bức họa của một bậc danh gia?"

Hoàng hậu lên tiếng ngăn cản nhưng đã quá muộn. Một bức xuân họa thật tuyệt mỹ. Mặt ta có chút nóng lên. Trái lại, Hoàng hậu nương nương lại bình tĩnh trở lại. Không sao, nàng không hoảng thì ta cũng chẳng việc gì phải hoảng.

Ta coi như không nhìn thấy bức họa, tiếp tục khen ngợi nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK