Là quê c.hế.t đi được hết lần này đến lần khác nhưng bản thân lại không hay biết gì.
Não Chu Tranh như bị gõ một cái đinh tai nhức óc rồi cô mới nhận ra cô đã quê c.hế.t ngay từ lần gặp đầu tiên ở mật thất rồi. Vài tháng sau đó hoàn toàn có thể gọi là giải thưởng dành cho xác c.h.ế.t thích nhảy qua nhảy lại – Tranh Tử, mà cô còn nhờ vào sự vô tri với da mặt dày của mình đã đột phá được cảnh giới xấu hổ muốn độn thổ mà người bình thường khó có thể đạt được.
Mà lúc mới bắt đầu tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt Tống Uẩn, hai người vô tình gặp nhau ngoài thư viện, lúc đó Chu Tranh đã cười hỏi cậu một câu: “Tống Uẩn, cậu có tin vào định mệnh không?”
Tống Uẩn mặt không cảm xúc nhìn cô một lúc rồi mới trả lời: “Trước đây không tin, giờ thì tin rồi.”
Lúc đó Chu Tranh không hiểu, giờ thì đã hiểu rồi.
Cô ngơ ngác nhìn Tống Uẩn đang đứng cách đó vài bước, ánh mắt dán chặt vào cặp kính gọng đen của cậu, cuối cùng chậm chạp ghép cậu lại với hình bóng lờ mờ trong màn đêm vào hơn một năm về trước.
Chuyện này không thể trách cô được, ai mà ngờ được Tống Uẩn mặt lạnh cấm dục này mỗi ngày đều gửi meme bán manh hết ôm ôm rồi lại nhấc bổng lên cao cao cho cô chứ.
Nghĩ lại thì, tạo nghiệp quá, nhìn xem cô biến chú cún nhỏ trong sáng thuần khiết thành cái dạng gì rồi này.
Đầu óc Chu Tranh rối bời, một hồi lâu sau cũng không nói gì cả.
Phải nói gì đây.
Thật trùng hợp à?
Hay là nói, cô giáo Chu lừa cậu một năm trước có liên quan gì đến Chu Tranh tớ chứ?
Sắc mặt cô hết trắng lại đỏ, hết đỏ lại đen.
Tống Uẩn đợi cô từ từ hồi thần lại từ trạng thái hoang mang mới nói: “Nhớ lại hết chưa? Lý do vì sao lần đó lại đá tớ.”
Chu Tranh chột dạ, vô thức phản bác lại: “Tớ không nghĩ đến chuyện đó.”
Cuối cùng, qua tròng kính xuyên thấu thấy cậu cụp mắt xuống, cô che trán nhỏ giọng nói: “Nhất định là tại chạy 1600m nhanh quá, đau đầu quá, đau chân quá.”
Tống Uẩn nhìn cô: “Thế lương tâm của cậu có đau không?”
“...” Chu Tranh gật đầu, giọng khô khốc, nói: “Cũng đau.”
Chu Tranh đau từ trong ra ngoài được Tống Uẩn đưa về ký túc xá, cả đoạn đường im như gà.
Trốn ở đầu cầu thang nhìn bóng lưng Tống Uẩn ngày càng xa, Chu Tranh thất kinh ba bước thành hai chạy lên lầu, vừa mở cửa liền hét lớn: “Toi rồi! Tớ toi rồi!”
Tiểu C đang tắm còn Tiểu A, Tiểu B đang ngồi trên ghế mua sắm trực tuyến, nghe thấy tiếng cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Được rồi, biết cậu yêu đương rồi, bọn tớ chỉ ăn cơm chó giai đoạn mập mờ thôi, mau lui xuống đi.”
Chu Tranh phớt lờ, đi đến trước mặt hai người bọn họ, một tay cầm điện thoại che, nhỏ giọng nói: “Các cậu không muốn nghe chuyện Tống Uẩn không may lại là bạn trai cũ của tớ sao...”
“Cái gì cơ?!”
“Cái gì cơ?!” Tiếng của Tiểu C vọng ra từ trong phòng tắm.
Ba người bên ngoài im lặng một lúc, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch lạch cạch ở bên trong, rèm trong phòng tắm được vén ra, cô ấy cao giọng hét lớn: “Chờ tớ với! Tớ ra ngay đây!”
Hai phút sau, cả phòng ký túc xá vây Chu Tranh ngồi ngay ngắn vào giữa: “Nói đi!”
“...”
Chu Tranh ngắt đầu bỏ đuôi, ngắn gọn kể lại mối quan hệ yêu đương qua mạng nhầm lẫn bất ngờ giữa cô và Tống Uẩn, cô còn chưa kể xong, Tiểu A bỗng cắt ngang lời cô: “Không phải cậu nói cậu người yêu qua mạng kia là người vùng khác, bởi vì khoảng cách địa lí quá xa nên không có cảm giác an toàn nên mới chia tay sao?”
Chu Tranh ủ rũ: “Hiển nhiên là tớ không chỉ chơi xong rồi bỏ, mà còn nói dối gạt người ta nữa, tớ đúng là đồ tồi!”
“...”
Chu Tranh tự mắng mình xong lại tha thiết nhìn bọn họ: “Cho nên là, sau này tớ phải làm sao đây?”
Ba người quay qua nhìn nhau, Tiểu A đứng lên nói: “Cậu hi vọng bọn tớ đứng từ góc độ bạn thân để phân tích hay là góc độ của người ngoài cuộc?”
Chu Tranh nghĩ một lúc: “Bạn thân.”
Tiểu A nói: “Vậy cậu đá cậu ấy đi!”
“Hả?”
Ba người đồng thanh: “Tống Uẩn đã đủ khổ rồi, cậu đổi người khác mà chơi đi.”
Chu Tranh nhắc nhở: “Đây là từ góc độ bạn thân của các cậu à!”
Tiểu A gật đầu: “Nếu mà là từ góc độ của người qua đường thì bọn tớ đã sớm lái xe đến mang Tống Uẩn đi luôn rồi.”
“...”
Những người bạn cùng phòng chân thiện mỹ này đã không thể đưa ra cách giải quyết cho Chu Tranh, cô vò đầu bứt tai cả đêm, cuối cùng bấm vào Wechat của mẹ Chu.
[Mẹ, mẹ ngủ chưa?]
Khoảng mười phút sau mẹ Chu mới trả lời: [Đang đi hẹn hò, có gì nói luôn đi.]
Chu Tranh phớt lờ vế đầu tiên của bà, gõ chữ: [Bạn cùng phòng Tiểu A của con, theo đuổi một nam sinh mấy tháng nay rồi, kết quả lại phát hiện bản thân cô ấy lại từng yêu đương với chàng trai kia, đối phương chính là cái người bị đá đó...]
Đoạn sau còn chưa kể xong, người phía bên kia đã gọi điện thoại tới.
Cô rón rén rời giường đi ra ban công, vừa nhận điện thoại, mẹ Chu đã dồn dập hỏi: “Con bị lật xe* rồi à?”
*Lật xe: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ những hành động xảy ra bất ngờ như vả vào mặt mình.
“...Vâng.”
“Chậc, vô dụng quá.” Trong giọng điệu cả mười phần đều là ghét bỏ: “Dùng lại chiêu cũ đi, đàn ông nên chọn người tốt nhất.”
“Không được, lần này cũng rất tốt mà.” Chu Tranh không vừa ý: “Đây chính là lí do vì sao đoạn tình cảm nào của mẹ cũng chỉ được một thời gian ngắn thôi đó. Chia tay có thể giải quyết được vấn đề sao? Mẹ có thể trưởng thành lên chút được không.”
“Ồ. Vậy con còn hỏi mẹ làm gì?”
“Thôi bỏ đi, con đúng là có bệnh mới đi vái tứ phương...” Chu Tranh thất vọng thở dài, đang định cúp điện thoại thì mẹ Chu ở đầu dây bên kia đã gọi cô lại.
“Nếu thằng bé đó thật sự thích con thì tất cả mọi chiêu trò đều là thừa thãi. Sự chân thành sẽ không khiến một cô gái bị mất giá, ngược lại, ở trước mặt đúng người, nó sẽ luôn làm xiêu lòng người đó, có hiểu chưa?”
Chu Tranh trầm ngâm: “Hình như hơi hiểu hiểu rồi.”
Mẹ Chu cười tủm tỉm: “Cho nên, “đúng người” đó là thằng bé đó sao?”
“Cái này thì con không chắc, nhưng có lẽ cậu ấy thật sự rất thích con.”
“Thế còn con thì sao?”
Chu Tranh nghĩ, thích chứ, càng ngày càng thích.
***
Lý thuyết đã được bổ sung rồi nhưng Chu Tranh vẫn chưa dám thực hành, bỏ qua mấy cái chiêu trò và mánh khóe nhỏ đó của cô, hình như cô hoàn toàn không biết cách để hòa hợp được với con trai.
Nếu đã đến nước này rồi thì cứ hoãn lại hai ngày đã, chỉ hai ngày thôi. Tống Uẩn chắc chắn cũng cần thời gian để nguôi giận.
Nghĩ như vậy, Chu Tranh trả lời tin nhắn đối phương.
[Crush được chọn duy nhất Tống Uẩn Tống Uẩn Tống Uẩn]: Có đó không?
[Thật xin lỗi!!]: Chân đau. Đang lẻ loi nằm một mình trong ký túc xá. Cực kỳ đáng thương.jpg
Gửi tin nhắn đi, Chu Tranh thở phào nhẹ nhõm, cô cầm vợt cầu lông đi đến sân vận động, bỗng dưng lại nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở trước cửa, tim như ngừng đập.
Cái vả mặt này đến nhanh quá.
Là ai? Nội gián là ai?
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Uẩn hừ lạnh một tiếng: “Nằm ở ký túc xá?”
Chu Tranh định bỏ chạy lại bị cậu dễ dàng túm mũ áo kéo lại: “Xem ra chân không đau nữa rồi.”
“Lúc nãy vẫn còn đau, vừa nhìn thấy cậu thì không còn đau nữa rồi...” Thanh âm dần dần tắt ngúm dưới ánh nhìn của cậu, cô cúi đầu: “Xin lỗi mà.”
Cô ủ rũ bị Tống Uẩn kéo vào trong nhà thi đấu, lập tức nhìn thấy Tiểu A và Tiểu B đang đứng cạnh hai người bạn cùng phòng của cậu. Thấy hai người bọn cô cùng đi vào, bọn họ không chút bất ngờ gì giơ tay chào hỏi: “Chậm vậy, còn tưởng cậu quẳng gánh giữa chợ chứ.”
Hóa ra, toàn bộ trận doanh phe mình đều tạo phản rồi.
Chu Tranh lách người thoát khỏi gông cùm của Tống Uẩn, chạy tới cạnh hai tên phản đồ kia, nhỏ giọng than thở: “Các cậu phản bội tớ!”
“Bọn tớ vốn đã định lái xe đến đưa cậu ấy đi rồi nhưng tối hôm qua bỗng nhiên nghe được một chuyện gì mà thích, chuyện gì mà đúng người cơ, nên đã đổi ý rồi.”
Lão Quan thính tai nghiêng người qua: “Cái gì cái gì? Thích gì cơ?”
Chu Tranh bịt miệng Tiểu A lại, không được nói! Lão Chu ta đây nhất định sẽ không thừa nhận trước đâu!
Người không bị chặn miệng – Tiểu B liếc nhìn Tống Uẩn, bình tĩnh nói: “Không có gì. Lúc trước Chu Tranh có nuôi một con chó con, lớn lên mới biết nó là chó sói, bọn tớ đã thuyết phục cô ấy đừng có nuôi nữa, nhưng cô ấy nói chỉ cần là chó thì cô ấy đều thích.”
Hai người lão Quan như hiểu như không: “Chó sói hình như có hơi nguy hiểm nhỉ?”
Tiểu B chỉ điểm: “Không sao đâu, nuôi quen rồi.”
“Ồ ồ.”
Chu Tranh tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn trần nhà, cô thề, Tống Uẩn chắc chắn nghe hiểu hết rồi, tai cậu ấy đỏ bừng lên cả rồi kìa!
Trò chơi này vốn để cho Tống Uẩn và Chu Tranh lập đội nên hai người họ dĩ nhiên sẽ là một cặp.
Trừ một vài quả lúc mới bắt đầu, Tống Uẩn phát cầu dường như đã có chủ ý, cầu vừa cao vừa ổn định, Chu Tranh hầu như không phải chạy, chỉ cần nhấc nhẹ cánh tay thôi là đã có thể đỡ được rồi.
Cô gái bên cạnh bị chàng trai ganh đua một cách khó hiểu đến mức ngã lăn ra đất rất ghen tị.
Càng đánh về sau, trong lòng Chu Tranh xuất hiện một loại ham muốn muốn chiến thắng, ánh mắt sáng rực nhìn quả cầu lông trong không trung: “Chúng ta có thể kiên trì đánh được 200 quả mà không bị rơi không!”
Tống Uẩn lơ đãng liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng đập cầu: “Thử xem sao.”
Cặp bên cạnh đã dừng lại nghỉ ngơi, dựa người vào đường lưới giữa sân giúp họ đếm cầu.
Con số dần tăng lên, rất nhanh đã được 104 quả. Cánh tay của Chu Tranh rất đau, rất mỏi.
Chàng trai ganh đua kia thấy cô đã sức cùng lực kiệt, cố ý đến gần hai người để bắt chuyện nhưng Tống Uẩn vẫn mặt không đổi sắc, thậm chí còn chẳng liếc nhìn cậu ta lấy một cái, cậu ta chỉ đành quay đầu qua phía Chu Tranh.
Chu Tranh chỉ chăm chăm vào quả cầu, trả lời cậu ta cho có.
Chàng trai ganh đua kia nghĩ một lúc, sau đó cao giọng hỏi: “Bạn học, cậu đã có bạn trai chưa?”
“Chưa.” Chu Tranh trả lời theo bản năng, trả lời xong lập tức thấy không ổn lắm, quả nhiên Tống Uẩn ở phía bên kia lưới đã cụp mắt xuống, tùy ý khua vợt một cái, thành công tránh được đường cầu lông.
Quả cầu bay qua bay lại gần 108 lần trong không trung rồi rơi xuống đất, trò chơi kết thúc.
Chàng trai ganh đua “hoan hô” một tiếng nhưng cô gái lại thở dài tiếc nuối.
Tống Uẩn không nói gì, đi đến hàng ghế dài cạnh tường ngồi xuống, lấy một chai nước từ trong túi của mình ra, vặn nắp, ngửa đầu uống hết nửa chai.
Chu Tranh áy náy ngồi xuống bên cạnh cậu, nghĩ một chút, chọc chọc cậu: “Tớ cũng khát.”
Tống Uẩn lấy một chai nước chưa mở nắp khác đưa tới, Chu Tranh trừng mắt nhìn cậu không nói gì, nhỏ nhẹ nói: “Tay tớ đau, giúp tớ vặn nắp chai nước với.”
Tống Uẩn vẫn giữ nguyên tư thế đưa chai nước, yên lặng nhìn cô chằm chằm.
Vài giây sau, Chu Tranh thấy yết hầu cậu trượt lên trượt xuống hai lần, mặt còn vô cớ nóng lên, cậu đưa mắt nhìn ra chỗ khác.
Trong đầu tự dưng nghĩ đến một câu, mắt đối mắt chính là nụ hôn tinh thần của Platon.
Ừm, Tống Uẩn hiển nhiên là cao thủ hôn mắt.
Cô hắng giọng định nói gì đó thì một chai nước tinh khiết đã vặn nắp được đưa tới trước mặt cô: “Này.”
Chu Tranh quay đầu qua, thấy chàng trai ganh đua đang ngồi bên cạnh mình phá hoại cảnh đẹp: “Thể lực của cậu cũng khá lắm đó.”
Ánh mắt cô chuyển từ khuôn mặt của cậu ta đến chai nước đã được vặn nắp đó, rồi lại đảo một vòng lớn, dừng lại trên mặt Tống Uẩn, cậu đã khôi phục lại vẻ mặt thế nào cũng được, vặn nắp một chai nước mới rồi uống hơn nửa, sau đó đứng dậy đi về phía siêu thị nhỏ ở gần đó.
Bước chưa được hai bước, cô gái đồng đội của chàng trai ganh đua kia đã đi tới chặn đường cậu, ngẩng đầu nói chuyện với cậu, thanh âm hòa lẫn với tiếng ồn ào trong nhà thi đấu, dường như là đang nói: “...Đánh một ván với tớ đi...”
Chu Tranh hỏi chàng trai bên cạnh: “Cô ấy không phải bạn gái cậu sao?”
Chàng trai ganh đua quay qua, thản nhiên nói: “Không phải, chỉ là bạn học cùng môn thể dục thôi. Mà cậu với cậu bạn đó... Cậu thật sự chưa có bạn trai sao?”
“Chưa có.” Chu Tranh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tống Uẩn, trong lòng rất khó chịu, thấy chàng trai ganh đua còn đang luyên thuyên, cô mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu có sao?”
Chàng trai ganh đua sửng sốt, gãi gãi đầu: “Tớ không có, tớ sao có thể...”
Chu Tranh: “Không sao cả, chúng ta rồi đều sẽ có thôi.”
“...”
Quay đầu nhìn lại, Tống Uẩn đã kết thúc cuộc trò chuyện, quay lại đây như thể đã đổi ý.
Chu Tranh nhìn cậu chằm chằm, thấy cậu quay lại, cụp mắt xuống lấy cái vợt trên băng ghế như thể muốn đi đánh cầu với cô gái khác, cô vô thức đưa tay nắm lấy vạt áo cậu.
Tống Uẩn dừng lại, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô: “Làm gì đấy?”
Chu Tranh mấp máy môi, không biết phải nói gì, hình như cô cũng không có tư cách ngăn cản cậu.
Theo quan niệm trước đây của cô, đối phương có quyền tiếp xúc với những người theo đuổi khác trước khi xác định mối quan hệ với cô. Dựa vào sự tự tin và yêu cầu cao về thái độ yêu đương, trước kia cậu bị một cô gái mặt búp bê chặn lại đưa bữa sáng, cô đã cư xử rất hào phóng và tự nhiên.
Mà ngay lúc này đây, cô cảm thấy rất khó chịu vì lãnh thổ của mình bị xâm phạm.
Cô ngồi trên băng ghế ngước nhìn cậu, chỉ mím môi không nói lời nào, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy vạt áo cậu không buông.
Bầu không khí giữa hai người mập mờ một cách kỳ quái, chàng trai ganh đua bên cạnh cuối cùng cũng nhận ra gì đó, lặng lẽ cầm chai nước rời đi.
Một lúc sau, Tống Uẩn thở dài, gỡ từng ngón tay trắng nõn thon dài của cô ra, chưa đợi cô cụp mắt thất vọng, bàn tay trước mặt đã xòe ra nắm lấy bàn tay cô, tay phải nhét vợt của hai người vào túi rồi dắt cô rời đi.
Trái tim Chu Tranh đập thình thịch, cô dùng sức giữ tay cậu lại, trong lòng nghĩ, thái độ này rất hợp với ý cô, hoặc là, để cô tỏ tình trước cũng được, lão Chu cô luôn cần người đi tiên phong, cô tình nguyện làm người đó!
Nhưng cô chưa từng tỏ tình với chàng trai nào bao giờ cho nên cô phải suy nghĩ cẩn thận về lời mình sẽ nói, không thể tùy tiện, cũng không thể chiếu lệ qua loa.
Ồ, mẹ nói phải thành thật, hôm nay chắc hẳn là cô đã rất thành thật rồi nhỉ, một câu giả dối cũng không nói...
Trong đầu cô đang nghĩ lung tung, không chú ý đến Tống Uẩn đã dẫn cô lên tầng hai nhà thi đấu, đi nửa vòng đến gần một hồ bơi đã bị bỏ hoang, yên tĩnh vắng vẻ, rất thích hợp để làm chuyện xấu.
Dòng suy nghĩ của Chu Tranh ngắt đoạn, cô mở miệng định nói gì đó thì thấy Tống Uẩn đã ném chiếc balo xuống cái đệm ở trong góc, tay vòng qua eo cô, cúi người xuống tìm kiếm đôi môi đang hé mở của cô.
Động tác mạnh mẽ nhưng nụ hôn đặt trên môi cô lại dịu dàng dây dưa.
Sau một hồi thừ người ra đó, Chu Tranh quyết định đảo khách thành chủ, cô lập tức nhón chân ôm lấy cổ cậu hôn đáp lại.
Hơi thở dồn dập, bầu không khí có hơi nóng.
Trong một khoảnh khắc, mặt Chu Tranh bị gọng kính của cậu cấn vào, cô không hài lòng lùi ra sau.
Tống Uẩn mở mắt, thở gấp, nghiêng đầu dùng một tay tháo kính ra, đỡ lấy mặt cô hôn thêm lần nữa. Lần tiến công này vừa mạnh vừa sâu, đàn ông trời sinh đã có ưu thế về phương diện này, Chu Tranh quấn quýt với cậu một hồi, chỉ cảm thấy hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, toàn bộ sức lực đều bị lấy đi hết, chỉ có thể vô lực bám lấy cậu để cậu mặc sức đòi hỏi.
...
Khi tách ra, hai chân Chu Tranh rất không có phong độ mềm nhũn, bị cậu véo một cái vào eo rồi đỡ lấy eo cô, còn bị chế giễu một cách vô tình: “Chỉ biết làm người khổng lồ về tư tưởng* thôi.”
Cả câu là: Người khổng lồ về tư tưởng, người lùn về hành động.
“...” Tạm, tạm thời không chấp chuyện này với cậu.
Đợi chân đỡ mềm nhũn, Chu Tranh lùi về sau nửa bước, dựa vào tường, hỏi cậu: “Vậy là chúng ta quay lại với nhau rồi sao?”
Tống Uẩn suy nghĩ một lúc mới nhả ra một chữ: “Chưa.”
“?” Chu Tranh không ngờ tới sẽ là đáp án này, ngơ ngác nhìn cậu.
“Chu Tranh, không phải em nói bắt đầu thì là bắt đầu, kết thúc thì là kết thúc.” Tống Uẩn nhéo nhéo vành tai đã đỏ ửng lên của cô, ra vẻ lạnh lùng, nói: “Anh đã từng ăn khổ một lần rồi. Hơn nữa, sao Hải vương các em lại muốn xác định mối quan hệ chứ, không phải là thích hưởng thụ giai đoạn mập mờ nhất sao?”
Chu Tranh có chút không thể tin được: “Vậy vừa nãy là anh định...chơi trò mập mờ với em đấy à?”
Tống Uẩn cụp mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên đôi môi hồng nhuận của cô, yết hầu trượt lên trượt xuống: “Không được à?”
Chu Tranh cúi xuống, chầm chậm lắc đầu: “Là em đáng đời...”
...
Lời tác giả muốn nói:
Chu Tranh (không thể tin được): Ý anh là gì, anh có thể ôm hôn em nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm?
Tống Uẩn (ngập ngừng):...Hình như nguyên văn câu của anh không phải là như vậy...
Chu Tranh (ngắt lời): Cả đời em đây hành thiện tích đức, đây là thứ em xứng đáng nhận được sao!!