• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh Khải Văn vừa về nhà đã nghe thấy tiếng đàn của Tú Nhi.

Anh không thèm thay quân trang liền đi thẳng tới chỗ cô, vừa nhìn thấy Tú Nhi, bao nhiêu mệt mỏi cả ngày nay dường như bị quét sạch. Anh lần lượt tháo quân hàm trên vai, bỏ súng lục dắt ngang eo rồi tháo đai lưng.

“Nữu Nữu ngoan.”Anh đã qua cái tuổi gây dựng sự nghiệp, chẳng còn là chàng thanh niên xốc nổi hay mấy tiểu tử mới mọc tóc ngoài kia. Nhu cầu của anh rất lớn, anh quyến luyến sự ân ái với cô em gái nhỏ xinh đẹp, yêu kiều của mình.

Sự thèm khát của anh, bất kỳ người đàn bà nào cũng không thể thỏa mãn, một mình chống chọi với sự cô đơn, anh đã mệt mỏi quá lâu rồi. Trở lại cố hương, nơi có cha mẹ thân sinh, có anh em vào sinh ra tử, có người yêu chưa từng gặp mặt, cũng là em gái máu mủ tình thâm của anh.

Cô trở thành một sự tồn tại trên tất cả, sự tồn tại độc nhất vô nhị, bởi cô là người thân nhất, cũng là người anh yêu nhất.

Thời niên thiếu ngông cuồng, được ăn cả ngã về không, đã nhìn quen sinh tử biệt ly, ám độ trần thương, sâu trong đáy mắt không chứa nổi một chút dơ bẩn. Một đường long đong, vứt bỏ dần những cảm xúc yếu đuối, vui không thể hiện, buồn không bộc lộ, từng bước từng bước đạt đến thành tựu trên vạn người.

“Hôm nay thật ngọt, ừm...” anh mút lấy cần cổ của Tú Nhi, động tình, ham muốn lại trỗi dậy.

Tay Tú Nhi đang đặt trên những phím đàn, vòng qua sau ôm lấy cổ anh, “Anh, anh sẽ lấy Triệu Nguyệt Uyển sao?”

Kinh Khải Văn phát hiện dạo gần đây, cô nàng này rất hay vì mấy lời đồn đại vớ vẩn mà nổi giận với anh. Anh khẽ cắn vành tai cô như trừng phạt: “Mẹ nó chứ, chờ em đủ tuổi là cưới ngay.”

Tiểu nha đầu bị anh dọa đến mức tay chân phát lạnh, trừng anh giận dữ, nhưng lại dựa càng gần anh: “Anh trai xấu xa.”

“Tú Nhi, anh muốn em, muốn cả đời này...” anh tuy hơn người nhưng cũng chỉ là một phàm nhân, vì cô mà động tình.

Tú Nhi chống tay lên mặt đàn, chổng cái mông nhỏ đã sớm “ướt” nghênh đón anh.

Hôm nay em gái nhỏ yêu kiều của anh mặc một chiếc váy liền thân, váy đã bị vén lên cao, quả thật là thứ quả ngọt với kẻ bộ hành đói khát như anh.

Vỗ lên bờ mông nhỏ nõn nà của cô, giọng Kinh Khải Văn trầm xuống vì động tình, “Tú Nhi ngoan, thật ướt át.”

Tướng mạo của anh chói mắt vô cùng, không những thành tựu rạng rỡ, thanh âm trầm thấp từ khuôn miệng quyến rũ thoát ra, toàn những lời không biết xấu hổ chọc ghẹo cô. Khuôn mặt yêu kiều quay lại nhìn anh, hốc mắt phiếm hồng cùng với u cốc mê người trước mặt trở thành chiếc chìa khóa gỡ xuống tia lý trí cuối cùng của anh.

Hạ thân cứng rắn, qua lớp quần lót mỏng manh, từ tốn ma sát với cửa động nhỏ hẹp. Mỗi nhịp, mỗi điệu đều nhịp nhàng khiến toàn thân cô run lên.

“Anh trai tốt, mau vào đi mà.” Chẳng biết từ bao giờ cô gái nhỏ đã học được cách nói lời câu dẫn, anh lại càng hận không thể cùng cô đại chiến trăm hiệp, chiến đấu đến long trời lở đất.

Sợ cô bị thương, anh cọ sát cho đến khi hoa huy*t ướt nước. Thế nhưng nha đầu này lại không biết điều, cái mông nhỏ cứ xoay qua xoay lại khiến anh khó nhịn, chắc hẳn cô cũng không biết dáng vẻ hiện tại của mình d*m đãng, quyến rũ mê người như thế nào.

Con đường nhỏ rưới mật dần hé mở như cánh hoa, d*m thủy từ khe thịt tràn ra, thấm vào vật nam tính của anh, “Ưm.. ưm... anh trai, em khó chịu, anh mau vào đi.”

Sự va chạm làm toàn thân cô run lên từng hồi, bàn tay trắng trèo lần ra sau, tách hai cánh mông ra, khiến cây nhục côn của anh thuận lợi dần tiến vào cửa huy*t xinh đẹp, “A...a... lớn... lớn quá.”

“Tú Nhi, đừng gấp! Để anh trai giúp em thoải mái!”

Nước mắt cô chậm rãi chảy xuống, không biết là vì xấu hổ hay do bị dị vật xâm nhập, “Thoải mái quá... ưm... anh trai tốt,” tiểu huynh đệ của anh lại

như lớn thêm, “Thoải mái quá... ưm...!”

Vách th*t siết thật chặt, trên trán anh đổ một tầng mồ hôi. Quân phục đã nới lỏng, để lộ lồng ngực tinh tráng và cơ bụng đang nhịp nhàng đong đưa, làm dây lưng chưa tháo hết cũng lay động theo.

Vào càng sâu, Tú Nhi đã không thể đứng thẳng nữa, ngả người dựa vào đàn dương cầm. Hai bàn tay người kia ôm chặt lấy vòng eo non nớt, một chân anh chống lên mặt đàn, tạo thành tư thế gần như sấp người. anh khụy gối giữ trọng tâm, đôi ủng quân đội vững vàng bám trụ, cũng thuận tiện xâm nhập càng sâu vào vùng đất thần kỳ giữa hai chân cô, một hồi ra lại một hồi vào.

Trong cuộc hoan ái, tiếng đàn hỗn loạn rung lên, hòa theo nhịp điệu của anh, vang vọng khắp căn phòng lớn. Ai không biết mà trông thấy cảnh này còn tưởng là một người đàn ông thân mặc quân phục đang cưỡng ép thiếu nữ vô tội, rõ ràng là một sĩ quan cường tráng khỏe mạnh mà lại đi bắt nạt con gái nhà lành, đúng là đạo đức suy đồi.

Kinh Khải Văn hăng hái hành sự, pha lẫn trong những nốt nhạc ngẫu hứng là tiếng rên rỉ yêu kiều của cô gái nhỏ. Cuộc vui cứ thế kéo dài đến tận khi trời tối hẳn.

Tú Nhi được anh ôm về phòng ngủ, e ấp nằm trong ngực anh như con mèo nhỏ.

“Thiệu Long sẽ đối tốt với Nguyệt Khoa chứ?”

Kinh Khải Văn cúi đầu nhìn cô âu yếm, khẽ điểm lên khuôn mặt kiều diễm một nụ hôn, “Nếu về chuyện liên quan tới phụ nữ thì hắn còn thành thạo hơn anh.”

“Phương diện nào cơ?” Tú Nhi nhíu mày nghi vấn, rất không hài lòng với câu trả lời mập mờ của ai kia.

“Phương diện này.”

Tú Nhi lại bị anh ghì xuống, chăn đệm đượm mùi hương thuộc về riêng mình anh, lại là một đêm xuân tình oanh liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK