Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Tần Trì tỉnh lại, phát hiện xung quanh trống rỗng.

Trong phòng bệnh chỉ nghe thấy tiếng máy móc tích tắc, cơn đau sau gáy đã biến mất, Tần Trì đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, thấy Hứa Khinh đang ngồi bên giường.

Trong thoáng chốc, ký ức trào ngược lên. Tần Trì nhớ lại hành động của mình: ở trong phòng thay đồ như một kẻ điên giam cầm Hứa Khinh, bất chấp sự phản kháng của Hứa Khinh mà cố gắng... cuối cùng trước mắt anh tối sầm lại—
  
Đầu ngón tay Tần Trì run lên, muốn mở miệng, nhưng giọng khàn khàn lại có chút run rẩy, anh ho một tiếng, vội vàng nắm lấy ngón tay của Hứa Khinh.
  
Hứa Khinh đang cúi đầu, xem báo cáo kiểm tra trong tay. Trên tờ giấy mỏng, mấy chữ [Tổn thương tuyến thể] không ngừng lóe lên trước mắt.
  
Đột nhiên một bàn tay run rẩy dò đến, có chút lạnh, khó khăn nắm lấy đầu ngón tay của Hứa Khinh.
  
Hứa Khinh ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Trì đã mở mắt.
  
Tần Trì còn rất yếu, kỳ mẫn cảm và tin tức tố tiêu hao quá độ đã gây gánh nặng cho cơ thể anh, theo lý thì bây giờ anh ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn, vậy mà lại đưa tay đang truyền dịch của mình ra, kéo theo kim tiêm treo lơ lửng ở trên cao lắc lư.
  
Tần Trì há miệng, dường như nói gì đó, nhưng giọng rất nhỏ, Hứa Khinh không nghe rõ.
  
Thế là Hứa Khinh cúi đầu, trong giọng nói yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy, Hứa Khinh nghe thấy anh không ngừng lặp lại, không ngừng cầu xin.
  
Anh nói: "Không ly hôn."
  
Đầu ngón tay Hứa Khinh run lên, phần bị Alpha nắm lấy giống như bị lửa đốt nóng rực, nóng đến mức anh muốn lập tức trốn chạy, lại cảm thấy hơi nóng từ chỗ bị bỏng lan tỏa ra khắp nơi.
 
Trong một khoảnh khắc, Hứa Khinh lại không thể mở miệng đáp lại. Anh cảm thấy Tần Trì đã điên rồi, ai lại có thể nói câu đầu tiên sau khi hôn mê là cầu xin đừng ly hôn chứ? Ai lại có thể bỏ mặc bạn đời ba năm, nhưng lúc suy yếu tột độ lại nói không muốn buông tay chứ?

Thiết bị trong phòng bệnh tích tắc, trong phòng dường như tràn ngập một làn hơi nước mờ ảo. Một lát sau, Hứa Khinh cúi đầu xuống.
  
Đầu ngón tay rút ra khỏi lòng bàn tay Tần Trì.
 
Trái tim Tần Trì cũng theo bàn tay đó rời đi mà lạnh dần từng chút một. 
  
Giọng của Hứa Khinh trở nên rất xa xôi, trong ánh mắt cầu khẩn của Tần Trì, cậu chậm rãi mở miệng:
  
"Anh kỳ lạ quá, Tần Trì."
  
Toàn thân Tần Trì cứng đờ.
  
Con dao chém đầu cuối cùng đã hạ xuống, chế nhạo sự ngụy trang mà Tần Trì đã tạo ra trong những năm qua. Dục vọng chiếm hữu và sự cố chấp mà anh đã cất công che giấu đều bị vạch trần, điều đang chờ đợi anh tiếp theo chẳng qua chỉ là thông báo ly hôn.

Nhưng giây tiếp theo, Hứa Khinh nói, "...Em đoán không ra anh muốn làm gì, Tần Trì."
  
"Em không biết phải đoán đến mức độ nào, mới có thể hiểu được anh."

Giọng của Hứa Khinh hòa vào ký ức đã qua, "Tỏ tình thì phải đoán, làm hòa thì phải đoán, lý do kết hôn thì phải đoán, mỗi ngày sau khi kết hôn, mỗi hành động của anh, em đều phải liên tục suy đoán lý do...Tần Trì, em hơi mệt."

Ánh mắt của cậu nhìn về phía Tần Trì, ký ức bay tán loạn, khuôn mặt của Tần Trì hòa lẫn với khuôn mặt nhiều năm về trước.
  
Trong ký ức của Hứa Khinh, Tần Trì là một người bạn trai cũ kỳ lạ.
  
Năm nhất đại học, hai người được xếp vào chung một phòng ký túc xá. Không nhớ rõ là trong một lần say rượu, hoặc là trong một buổi liên hoan nào đó, tay của hai người vô tình chạm vào nhau.
  
Hứa Khinh uống say, hoặc cũng có thể vẫn còn tỉnh táo, cậu nhìn bàn tay không tách rời của hai người, đoán chừng, đùa giỡn nói: “Tần Trì, không buông tay sao?”
  
Tần Trì không nói gì, chỉ là bàn tay kia đã nắm lấy, siết chặt lấy năm ngón tay của Hứa Khinh.
  
Bữa tiệc ồn ào, trên bàn là những chiếc đĩa và ly rượu bừa bộn, dưới bàn là những đầu ngón tay của hai người đang liên kết với nhau.
  
Nhịp tim của Hứa Khinh trong tiếng người ồn ào dần dần tăng tốc, dường như xung quanh trong chốc lát trở nên tĩnh lặng, mọi thứ hư vô, chỉ còn lại làn da của Tần Trì và cậu chạm vào nhau qua kẽ ngón tay.

Không có tỏ tình, cũng không có nghi thức, dường như cứ như vậy một cách tự nhiên và hợp lẽ, hai người bắt đầu như hình với bóng không rời. Hứa Khinh sẽ nhìn thấy bóng dáng của Tần Trì sau trận đấu, cũng sẽ tự động dành vị trí bên cạnh cho Tần Trì trong các buổi liên hoan.

Thực ra đôi khi Hứa Khinh sẽ nghĩ, có phải là mình tự đa tình không? Tần Trì chưa bao giờ nói thích, có lẽ bọn họ như vậy chỉ là một loại mập mờ.

Dục vọng chiếm hữu của Tần Trì rất mạnh, gần như có chút bệnh hoạn. Không biết là lần thứ mấy, khi cãi nhau với Tần Trì vì những chuyện nhỏ nhặt, mối quan hệ của hai người đi đến hồi kết.

Hứa Khinh hy vọng Tần Trì bình thường hơn một chút, đừng luôn làm phiền đồng đội vô tội, đừng luôn giám sát hành động của cậu, giữa bọn họ nên để lại một chút không gian riêng tư.
  
Sau khi nghe xong, Tần Trì im lặng, mấy ngày liền không về ký túc xá.
  
Hứa Khinh trằn trọc nhiều đêm, liên tục suy đoán ý nghĩ của Tần Trì. Cậu có chút hối hận, thực ra cậu không ghét sự chiếm hữu cố chấp của Tần Trì, chỉ cần Tần Trì đừng ảnh hưởng đến trận đấu, vậy thì bên cạnh cậu toàn bị Tần Trì chiếm cứ cũng không sao...
  
Mấy ngày sau, Tần Trì trở lại trường. Hứa Khinh chủ động mở miệng, giống như trước đây muốn tiếp xúc với Tần Trì.
  
Nhưng lại bị Tần Trì né tránh.

Tần Trì dường như biến thành đỉnh núi khó chạm đến. Những lời mà Hứa Khinh đã chuẩn bị tan vỡ dưới sự đáp trả lạnh nhạt của đối phương, nói được một nửa, Hứa Khinh run rẩy mở miệng: "…Tần Trì, chúng ta cứ như vậy sao?"

Cứ như vậy không rõ ràng mà tan? Cứ như vậy mà đến tỏ tình cũng không có mà chia lìa?

Tần Trì trong ánh mắt tuyệt vọng của cậu, không chút do dự gật đầu.
  
Mối quan hệ này là mối tình hỗn loạn và khó hiểu nhất mà Hứa Khinh từng trải qua.

Cậu đoán hướng đi của Tần Trì, đoán ngôn ngữ của Tần Trì, đoán hành vi của Tần Trì, rốt cuộc có ý nghĩa gì. Đoán Tần Trì muốn hẹn hò, đoán Tần Trì muốn chia tay… Cậu muốn đường đường chính chính chất vấn Tần Trì rốt cuộc đang nghĩ gì.
  

Nhưng ngay từ đầu, mối quan hệ yêu đương này giống như vở độc diễn của Hứa Khinh. Cậu tự cho rằng hai người thân mật, cho rằng hai người yêu nhau, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện, Tần Trì không cho cậu bất kỳ lời hứa hẹn nào.
  
Vậy cậu có tư cách gì để chất vấn mối tình từ đầu đã không có cơ sở này.
  
Mối tình này lẽ ra cũng như bao mối tình học đường khác, tan thành tro bụi trong góc ký ức. Ấn tượng của Hứa Khinh về người bạn trai cũ này dần dần phai nhạt theo thời gian, cho đến khi cậu tốt nghiệp năm tư, mẹ bị bệnh.

  
Hứa Khinh không nhớ rõ số lần tế bào ung thư của mẹ di căn, cậu chỉ biết giấy báo bệnh nguy hiểm hết lần này đến lần khác gửi xuống, còn tay cậu ký tên từ run rẩy biến thành bình ổn tê dại.
  

Tiền tiết kiệm của gia đình từng khoản một giảm xuống, biến thành từng tờ giấy nợ; nhà cửa bán đi, biến thành nước tiêm cho mẹ và vô số lọ thuốc chống ung thư.

  
Mấy lần gây quỹ, mấy lần quyên góp, nhưng bệnh tình của mẹ không hề thuyên giảm. Một đêm mưa tĩnh mịch, mẹ nắm lấy tay Hứa Khinh, đôi môi khô ráp bong tróc mở ra, phát ra tiếng rên rỉ khó khăn.
  
Không biết tại sao, Hứa Khinh lại nghe rất rõ.
  
Mẹ nói: "Để mẹ chết đi."
  
Trong khoảnh khắc, dường như trời long đất lở, lại dường như không có gì xảy ra. Hứa Khinh im lặng đứng dậy, muốn nói gì đó.
  
Cuối cùng chỉ im lặng đẩy cửa ra, ngồi xổm xuống ở hành lang.

  
Hành lang đèn đuốc sáng trưng, y tá và bác sĩ đi lại, vô số bệnh nhân và người nhà đi qua người Hứa Khinh. Có người gào khóc thảm thiết, có người quỳ xuống cầu thần, có người quỳ gối dập đầu trước bác sĩ, nỗi đau của Hứa Khinh giữa những người này, sao mà nhẹ, sao mà tầm thường, sao mà không đáng kể.
  
Nhưng lại đau khổ đến vậy.
  

Hứa Khinh hít sâu vài lần, muốn duy trì vẻ bề ngoài bình thường. Nhưng vừa định đẩy cửa vào trong, một y tá đi ngang qua, người đã tiêm cho mẹ cậu. Cô ấy có khuôn mặt tròn, nụ cười thân thiện.
  
Cô ấy rất tùy ý và rất thoải mái nói: “Hứa Khinh, ngày mai cần đóng tiền rồi đấy.”

  
Hứa Khinh đột nhiên suy sụp. Xương sống của thiếu niên đã sớm bị mài mòn trong vô số lần vay mượn tiền, tự tôn và tuổi thanh xuân của cậu đã bị áp lực cuộc sống bào mòn.
 
 
Bệnh tật của mẹ biến thành ngọn núi đè lên người Hứa Khinh, bạn bè, giải trí, thư giãn đều biến thành một loại áy náy khó tả, áp lực khó có thể chịu đựng khiến Hứa Khinh rất cần một lối thoát.
  

Cậu mở điện thoại, cuối cùng, cũng không gọi cho ai.
  

Hứa Khinh chỉ đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lại thay bô cho mẹ, ngủ gật một lúc, tỉnh lại, Hứa Khinh vẫn đi làm như thường lệ.

  
Buổi tối, Hứa Khinh xếp hàng ở quầy thanh toán, công ty không cho ứng trước lương. Cậu nắm hai nghìn tệ* đi mượn, còn chưa nghĩ ra cách làm sao để gom đủ tiền thuốc lần sau, y tá thông báo với cậu, tiền viện phí của mẹ đã được thanh toán.
 
* ( hai nghìn tệ ≈ 7,000,000 triệu Vnđ)  
  
Khoảnh khắc đó Hứa Khinh như bị đánh choáng váng đầu óc, cậu khó tin, thậm chí bị người xếp hàng phía sau chen ra ngoài cũng không kịp phản ứng.

Nhưng trên giấy thanh toán ghi rất rõ ràng, cậu xem đi xem lại mấy lần, chuẩn bị đi nói với y tá máy móc bị lỗi.
  
Vừa xoay người trở lại cuối hàng, có người kéo lấy cánh tay của Hứa Khinh.
  
Quầy thu ngân ở tầng một, đối diện cửa lớn. Hàng người rất dài, gần như xếp đến cửa, Hứa Khinh ở cuối hàng người ồn ào, bị Tần Trì kéo lại.
  
Dường như không cần nói gì, lại dường như cần phải nói rất nhiều.

  
Tần Trì đã giúp cậu thanh toán viện phí, trả hết các khoản nợ, yêu cầu duy nhất mà anh đưa ra cho Hứa Khinh, là kết hôn.
  
Một người bạn trai cũ đã xa cách ba năm đột nhiên xuất hiện, nói, có thể cho tiền, mục đích là muốn kết hôn với Hứa Khinh.

  
Trong số bạn bè thi đấu của Hứa Khinh có không ít Alpha, cậu biết, có một số Alpha sẽ tìm Beta làm bạn đời, vì không mang thai, không cần đánh dấu, muốn dùng thì dùng.

Rất tiện lợi.
  
Hứa Khinh cảm thấy một phần nào đó trong con người mình đang bị phá vỡ, lòng tự trọng của cậu trước mặt Tần Trì lung lay sắp đổ: "…Sao không tìm một Omega? Chúng ta đã..."
  

Đã chia tay rồi, giọng của Hứa Khinh gần như nghẹn ngào. Ngay cả bắt đầu cũng không có, kết thúc cũng mơ hồ, tại sao Tần Trì lại chọn cậu?
  
“Omega yếu ớt, chăm sóc sẽ tốn rất nhiều tâm sức.”

Tần Trì ngập ngừng, “Không tiện bằng Beta.”
  
Câu trả lời của Tần Trì không nằm ngoài dự đoán.
  
Hứa Khinh trong khoảnh khắc đó gần như hiểu rõ con đường đi của mình—cậu phải trở thành một Beta tiện lợi.
  
Nhưng Hứa Khinh thực sự không còn cách nào khác, tiền thuốc của mẹ không ngừng lóe lên trước mắt, Alpha đã cho cậu một con đường không thể từ chối.
  
Hứa Khinh đồng ý.
  
  
Sự kết hợp của AB không phải là hiếm, nhưng cũng không nhiều. Hứa Khinh tại đám cưới đã nhìn thấy vô số ánh mắt dò xét, điều đó khiến lòng tự trọng lung lay sắp đổ của cậu càng thêm tan vỡ.
  
Gia đình của Tần Trì không tham gia, khách mời nghe thấy Hứa Khinh là Beta thì đều hiểu ý mà thu lại sự tôn trọng. Ánh mắt của họ như gai đâm sau lưng, khiến Hứa Khinh khó thở.
  
Cũng chính vào lúc này, Tần Trì đã nắm lấy tay Hứa Khinh.
  
Anh không nói gì, chỉ là che chắn những ánh mắt đó.
 
 
Hứa Khinh không hiểu ý của Tần Trì, Tần Trì quá im lặng, hành động của anh còn rõ ràng hơn lời nói. Hứa Khinh mang theo một chút hy vọng, cảm thấy Tần Trì đang bảo vệ mình.

  
Hứa Khinh sau khi kết hôn đã kìm nén tính tình của mình, cậu càng im lặng hơn, càng cẩn thận hơn, đã mất một thời gian rất dài để đoán hành vi của Alpha. Đoán xem anh dậy sớm mấy phút vào buổi sáng để làm gì? Đoán xem buổi tối anh không về nhà thì rốt cuộc đang nghĩ gì? Đoán đi đoán lại dường như đã trở thành thói quen. Tần Trì không nói gì với Hứa Khinh, Hứa Khinh cũng tự biết mình không có tư cách hỏi, nên chỉ có thể đoán.

  
Tần Trì vừa đưa tay, cậu liền biết phải chuẩn bị áo khoác. Tần Trì nói tối nay về nhà, dù là đêm khuya cậu cũng sẽ chuẩn bị cơm nóng. Tần Trì muốn cậu làm một bạn đời tiện lợi, cậu liền gánh vác mọi việc trong nhà. Chỉ là từng thấy sự cố chấp bốc đồng của Tần Trì thời đại học, cậu cũng tự giễu cợt cho sự lạnh nhạt của hai người hiện tại.
  
  
Bọn họ kết hôn rồi, nhưng Tần Trì chưa bao giờ dẫn Hứa Khinh đi gặp gia đình bạn bè, không giới thiệu với Hứa Khinh về công việc của anh, không cho Hứa Khinh tiếp xúc với cuộc sống của anh. Sự tồn tại của Hứa Khinh dường như chỉ còn lại việc ở nhà chờ Tần Trì về.
  
“...Em đoán mệt quá, Tần Trì.”
  
"Suy đoán dường như đã trở thành thói quen của em, thế giới của em chỉ còn lại mình anh, điều đó khiến em đặt mọi cảm xúc của mình lên người anh, một chút phản ứng của anh cũng khiến em trằn trọc, em đã vô số lần nghĩ, có lẽ đây là cái giá phải trả."
  
"Vì em nợ anh."
  
Hứa Khinh: “Em nợ anh thì phải trả. Em cố gắng làm một người bạn đời hoàn hảo, chăm sóc cuộc sống của anh, nhưng đôi khi em cũng sẽ nghĩ…”
  
“Có đáng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK