• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Viên Chi cười lạnh lùng.

 

"Ân Nhi, là ta đã nhìn nhầm ngươi. Ngươi dám bất chấp mạng sống bảo vệ nữ nhi của Lan Sung viên, ta đã tưởng ngươi là người nghĩa khí trung can. Nhưng thực tế, ngươi chỉ là một kẻ hèn nhát tham vinh hoa phú quý mà thôi. Mẫu thân ta còn dặn dò ta phải chăm sóc ngươi nhiều hơn."

 

Ta tức giận nắm chặt lấy cổ áo nàng, nghiến răng nói: "Ngươi còn nhớ là mình có mẫu thân sao. Ta khuyên ngươi tốt nhất là nên sống yên ổn, nếu ngươi muốn c.h.ế.t thì cũng đừng liên lụy đến gia đình ngươi."

 

Ta và Trình Viên Chi không vui vẻ mà chia tay. Sau khi nàng rời đi, ta cũng chẳng còn chút sức lực nào để làm gì nữa.

 

Buổi tối, ngôi sao nhỏ của ta, Tinh Tinh, ôm cổ ta hỏi: "Mẫu phi, tại sao người và Trình nương nương lại cãi nhau vậy?"

 

Ta vuốt đầu con bé, nói: "Trình nương nương muốn lên tiếng giúp một lão nhân, mẫu phi không cho nàng nói, nên Trình nương nương giận mẫu phi."

 

Tiểu Tinh Tinh chớp chớp mắt hỏi: "Lão nhân đó có phải là người xấu không, làm mẫu phi không vui?"

 

Ta ôm chặt lấy con trong lòng, giọng nghẹn ngào: "Tinh Tinh, lão nhân đó là một người rất, rất tốt, là người mà mẫu phi kính trọng nhất trong đời này."

 

Vào đầu tháng Năm, khi hoàng thượng hồi cung, ta thấy bên cạnh Triệu Minh Huy có một nữ nhân được hắn đưa từ ngoài cung vào.

 

Ta cùng các phi tần khác ra cửa cung để nghênh đón, khi hoàng thượng từ từ bước qua, đôi tay hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nữ tử ấy.

 

Nữ nhân đó đội mũ sa, dáng người thanh thoát, đúng như người mà ta đã thấy trong bức họa trước kia.

 

Cái gai nhọn trong lòng bấy lâu nay đột nhiên hóa thành một lưỡi dao, xoáy sâu vào tâm can ta, khiến trái tim ta nhói lên. Ta chợt muốn bật cười. Ta đã tự lừa mình quá giỏi, nghĩ rằng chỉ cần làm cái bóng của một ai đó cũng đủ thỏa mãn, nhưng khi người ấy xuất hiện thực sự, ta mới biết mình chẳng đáng giá một chút nào. Hóa ra tất cả nỗ lực của ta để mô phỏng lại dáng vẻ ấy đều là vô ích, bởi Triệu Minh Huy đã luôn dành một vị trí trong tim hắn cho người đó từ lâu.

 

Triệu Minh Huy sủng ái nữ nhân ấy đến mức không màng đến quy tắc trong cung, phong nàng làm Trân phi, còn ban cho nàng cả Cảnh Lộ cung để ở một mình.

 

Cảnh Lộ Cung, ngày đêm ngập tràn ân sủng. Trân phi nhanh chóng chiếm hết phần lớn ân sủng của hoàng thượng mà trước đây dành cho Quý phi, dường như hắn muốn bù đắp cho nàng tất cả những năm tháng đã bỏ lỡ.

 

Ta cũng đã từng đến bái kiến Trân phi một lần. Quả thực, nàng là một người hoàn hảo. Không có sự kiêu ngạo của Quý phi, nhưng nhan sắc lại còn lộng lẫy hơn, từng cử chỉ ánh mắt đều toát lên vẻ thanh tao, kèm theo chút trong trẻo của thế giới bên ngoài cung.

 

Trên đường trở về Thừa Vãn Cung, ta hái một nắm cỏ dại, nghĩ rằng sẽ mang về cho Tiểu Hôi ăn. Tiểu Hôi nhấm nháp từng chút, từng chút một, cỏ trong miệng nó ngày càng ngắn đi. Ta xoa đầu nó, chợt nghĩ rằng như thế này cũng tốt. Ít nhất, vị thế của Giang Yên Nhiên cũng không còn vững như trước đây, và ta đã tiến thêm một bước trong việc loại bỏ Giang Diễn.

 

Đó mới thực sự là mục tiêu của ta. Nhưng tại sao ta lại chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào?

 

Quý phi tâm trạng không tốt, liền bắt đầu trút giận lên các phi tần. Đầu tiên là Vãn phi vì một chút sơ suất mà bị phạt quỳ, rồi đến Ninh Chiêu Viện nói sai một lời mà bị đánh. Sau đó, chẳng biết tin đồn từ đâu rộ lên rằng Trình mỹ nhân đã đốt vàng mã trong cung để cúng tế linh hồn, phạm vào điều cấm kỵ lớn.

 

Quý phi trong buổi thỉnh an đã nổi cơn thịnh nộ, ra lệnh bắt Trình mỹ nhân giải đến Tê Hà cung, rồi cử người đến lục soát nơi ở của nàng.

 

Ngày hôm đó, đúng lúc Tinh Tinh không khỏe, ta đã cáo từ xin nghỉ. Khi nghe được tin tức này, trong lòng ta không khỏi lo lắng. Ta biết rằng trong Dục Tú Cung có một vật, nếu bị tìm thấy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

 

Trước khi người của Quý phi kịp đến Dục Tú Cung, ta đã vào phòng của Trình Viên Chi, lục trong gối của nàng và lấy ra một chiếc ngọc bội, rồi vội vã rời đi.

 

Hồng Trần Vô Định

Đám thái giám lục tung khắp Dục Tú Cung nhưng không tìm thấy bất cứ manh mối gì. Quý phi ăn phải cục tức nhưng không thể làm gì được Trình Viên Chi, chỉ phạt nàng chép lại cung quy trăm lần để răn đe.

 

Khi ta đến Dục Tú Cung, đám hầu hạ đang tất bật dọn dẹp đống hỗn độn khắp nơi. Trình Viên Chi ở trong phòng, một mình lục tung mọi thứ lên, nét mặt vô cùng lo lắng.

 

Ta bước vào, đóng cửa lại, ném chiếc ngọc bội trước mặt nàng, lạnh giọng nói: "Tìm cái này à?"

 

Trình Viên Chi ngẩng đầu lên, nhanh chóng cầm lấy ngọc bội, giữ chặt trong tay, nét mặt đầy yêu thương.

 

Trên mảnh ngọc bội, khắc một chữ "Lan".

 

Nàng biết mình đã mắc lỗi với ta, nên cúi người hành lễ, nói: "Ân Nhi, đa tạ ngươi."

 

Ta cười lạnh, nói: "Nếu Từ Vãn Lan biết chiếc ngọc bội này đã gây ra bao rắc rối cho ngươi, hẳn là hắn sẽ hối hận vì đã tặng nó cho ngươi từ đầu."

 

"Ngươi..." Trình Viên Chi nhìn ta, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang đề phòng, rồi lại thành e sợ.

 

Ta dịu giọng: "Ngươi không cần lo, ta sẽ không dùng chuyện này để uy h.i.ế.p ngươi. Ai chẳng có người trong lòng trước khi tiến cung?"

 

Thấy nàng vẫn chưa tin, ta thở dài, ngồi xuống ghế bên cạnh, nói: "Thôi được, ta sẽ kể cho ngươi một bí mật của ta. Ngươi cũng có một chuyện của ta, như vậy ngươi sẽ không còn cần phải xa lánh ta nữa."

 

Ta kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi nói: "Trước khi vào cung, ta cũng từng có một người trong lòng. Nhưng không giống ngươi, hắn không biết ta thích hắn, thậm chí ta còn không biết hắn trông như thế nào, hay tên gì."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK