“ Duyên Hỉ, ngươi mau mau đi hỏi a, có phải hay không là truyền sai người? Ta nghĩ nhất định là truyền sai rồi”. Tiêu Ngữ ôm hy vọng cuối cùng nhìn nô tài biểu tình hết sức hiếu kỳ, chưa đợi Duyên Hỉ hỏi, thái giám tuyên chỉ liền tươi cười nói: “ Quý nhân thật biết nói đùa a, thánh chỉ ai dám truyền sai a, nếu hoàng thượng nhận thấy không phải người ngài yêu cầu, làm sao nô tài giữ được cái mạng nhỏ này? Thiên chân vạn xác hoàng thượng chọn chính là bài tử của người, quý nhân cũng nhanh theo nô tài đi, hoàng thượng là đang chờ người, không thể chậm trễ thêm nữa”.
Duyên Hỉ thở dài, bèn cười nói: “ Ôn công công, điều này có gì đó không giống với thương ngày? Hoàng thượng của chúng ta…” Còn chưa nói xong Ôn công công đã ngắt lời: “ Thường ngày? Hoàng thượng đặt ra luật lệ, phép tắc hắn muốn tuân thủ thì tuân thủ, nếu hắn không muốn, liệu có ai dám thắc mắc không? Tính tình của hoàng thượng ngươi còn không biết sao?” Nói xong liền thúc giục: “ Nhanh nhanh giúp chủ tử các ngươi chỉnh trang lại một chút, nếu để hoàng thượng chờ quá lâu, ngay cả các ngươi cũng không tránh khỏi bị trị tội”.
Duyên Hỉ gật đầu liền tiến đến kéo Tiêu Ngữ, rồi quay sang các cung nữ: “ Các ngươi còn ngây ngốc đứng đó làm cái gì? Mau dẫn Tiêu Ngữ đi thay y phục, hôm nay hoàng thượng không phải đã ban thưởng mấy bộ y phục ‘ Nhuyễn Lan Hương’ sao? Tất cả đều là đồ thượng đẳng, cứ chọn đại một màu cũng được, nhanh mang một bộ đến đây để thay”. Mệnh lệnh vừa thoát ra khỏi miệng, khắp phòng giống như một trận hỗn loạn.
Ôn công công cười nói: “ Duyên Hỉ, ngươi gan cũng lớn quá a, nơi này ai là chủ tử vậy? Ngay cả quý nhân ngươi cũng dám ra lệnh, nếu là người khác trong cung, liệu đầu của ngươi còn trên cổ không?”
Duyên Hỉ cũng cười nói: “ Công công, Tiêu Ngữ với chúng ta là người một nhà, là hắn không cho chúng ta đối đãi với hắn như chủ tử, địa vị cao cũng không bằng lúc nghèo hèn, hắn không muốn cao cao tại thượng, chúng ta là nô tài cũng chỉ còn cách tuân mệnh, ngài nói nô tài ra lệnh cho hắn, ngài tự mình nhìn xem, nếu như để hắn tự lo có khi đến sáng mai mới có thể đến chỗ hoàng thượng đúng không? Đến lúc đó tất cả chúng ta đều là gặp chuyện xui xẻo”. Nói xong cả hai người đều là hiểu ý nhau cười. Khoảng nửa khắc sau, từ phía sau bình phong đã thấy một người đi ra, tóc chỉ được búi một chút bằng một cây trâm bạch ngọc đơn giản, xõa xuống trên vai trên lưng giống như một tấm lụa màu đen, lại càng làm cho người nọ thêm rực rỡ. Trang phục không đẹp đẽ, trên mặt không một chút son phấn, nhưng lại thập phần sạch sẽ, trên người được khoác một tấm áo choàng màu trắng, bọc lấy thân thể đều đặn, làm cho hắn cả người càng thêm phiêu dật.
Ôn công công âm thầm gật đầu, thầm nghĩ thường ngày quả thật nhìn không ra, tiểu thái giám này lại có phong thái khí chất như vậy. Lại nghe Tiêu Ngữ căng thẳng hỏi Duyên Hỉ: “ Nhìn thế nào nhìn thế nào? Ta cố ý bảo các nàng để xõa mái tóc rối xuống, trên mặt cũng không có bôi những thứ kia lên, Ta… ta còn chưa kịp soi gương, các nàng đã vội đẩy ta ra, không soi thì không soi, đó là chuyện của nữ nhân thường làm, ngươi giúp ta nhìn xem, có đúng hay không rất là hỗn độn rất là xấu xí a?”
Ôn công công sửng sốt, lại nghe Duyên Hỉ nghiêm mặt nói: “Không sai, hoàng thượng mà thấy ngươi nhất định là cực kỳ không có hứng thú, chắc chắn sẽ không bao giờ kêu ngươi thị tẩm nữa, cho nên ngươi mau mau đi đi”.
Ôn công công suýt nữa nhịn không nổi mà bật cười, thầm nghĩ người này thật thú vị. Một bên phân phó hai tiểu thái giám đi đến đỡ lấy Tiêu Ngữ, cả hai đều bị hắn hất tay ra, liền nói: “ Thường ngày ta còn đi nhanh hơn bọn hắn nữa”. Nói tới nói lui, hắn dù như thế nào cũng không muốn đi nhanh như tốc độ thường ngày. Ba bước của hắn bằng một bước chân của kẻ khác. Ôn công công nếu thúc giục nhanh, hắn cũng bước mau chút, khi không giục thì hắn liền đứng lên, nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ hận đến nỗi không thể giậm chân tại chỗ hoặc là đào tẩu.
Bọn nô tài đều cố gắng nhịn cười, khó khăn lắm mới đưa được vị quý nhân này đến Cẩm Tú các, chưa bước tới cửa đã nghe được hoàng thượng hét lên giận dữ:“ Y Đức, ngươi phái người đi xem, Tiêu Ngữ cùng bọn nô tài kia có phải đã bị diều hâu tha đi mất rồi không? Bằng không sao đến tận bây giờ còn chưa thấy xuất hiện”. Y Đức hoàng sợ nhanh chóng nhận lệnh đi ra, vừa nhìn thấy bọn họ, liền thở ra một hơi thật dài, vỗ ngực nói: “Ôi Phật Tổ của ta ơi, thật là, thiếu chút nữa làm ta ngộp thở đến chết, sau này ta thật sự cũng không dám ở bên cạnh hoàng thượng nữa”. Lại quay sang Ôn công công nói: “ Sao bây giờ mới tới? Sau này ta cho ngươi ở bên hầu hạ hoàng thượng, cho ngươi biết cảm giác một canh giờ không dám thở mạnh”.
Ôn công công trong lòng cảm thấy oan ức, nhưng thời điểm này rõ ràng không phải là lúc kể khổ, trước hết nên đưa Tiêu Ngữ nhanh chóng vào trong, rồi sau đó mới tìm Y Đức kể chuyện.
Tiêu Ngữ vào phòng, dùng sức nuốt mấy miếng nước bọt mới có thể bình tĩnh lại đôi chút, mới vừa định lộ ra hình dạng nhún nhường ngẩng đầu đối diện Hạ Vô Ưu, thình lình cả người bị hắn bế lên, vành tai bị cắn mạnh một cái, còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy thanh âm chứa cả tức giận của hoàng thượng: “Ngươi là ốc sên sao? Cho dù là ốc sên, bò một canh giờ cũng phải tới rồi chứ, hừ, dám cùng ta dở trò đùa giỡn, xem ta đêm nay phạt ngươi như thế nào”.
“ Hoàng thượng, người nghe nô tài giải thích đã, người cũng phải cho nô tài cơ hội biện bạch… A… Chờ một chút,chúng ta…Chúng ta trước tiên nên ăn chút gì đã, ta… ta cảm thấy đói bụng…” Tiêu Ngữ nói năng lộn xộn khua tay múa chân, lại nghe “phịch” một tiếng, bản thân đã bị ném lên giường, bên tai truyền đến âm thanh nhiệt tình nói nhỏ của Hạ Vô Ưu: “ Trẫm lúc trước đích thực có nghĩ tới việc cùng ngươi ăn cái gì đó, cùng nhau trò chuyện, tạo một chút không khí lãng mạn, nhưng thật rất đáng tiếc, thời gian dùng làm những việc này thật là lãng phí hơn cùng ngươi trên giường”. Hắn đắc ý cười ha hả, đến bây giờ dưới ánh sáng của nến hắn mới chú ý tới hắn trên người y phục đều là màu trắng thuần khiết, không khỏi cả người đều ngây ngẩn.