• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc Mạc Tà định rời đi, cách đó không xa, từ trên cành trúc rớt xuống một tiểu huyền xà. Huyền xà lật lại thân, không nhanh không chậm bò tới cách hai người họ một đoạn. Rồi nó kiêu ngạo ngóc đầu nhỏ lên, hướng Mạc Tà xì xì vài cái.

Vừa nhìn thấy vật kia, Lâm Tống mặt tuy không đổi sắc nhưng tâm đã có chút run rẩy, thầm nghĩ: “Sao lại có huyền xà chạy loạn trong đỉnh chứ?”

Mạc Tà chỉ lẳng lặng tiến tới cạnh huyền xà kia.

“Tư huynh đệ, việc này quá nguy hiểm.” Lâm Tống vội kéo tay Mạc Tà lại.

Cũng vì vậy, đã khiến huyền xà kia mất kiên nhẫn, lập tức lẩn mình bò đi.

Thấy thế, Mạc Tà không khỏi có chút khẩn chương gỡ tay Lâm Tống ra, mau chóng đuổi theo.

Nhìn bàn tay trống trải, Lâm thiếu gia cao cao lại không khỏi đen mặt. Hắn đây là trong mắt một phế tiểu tử kia còn không có bằng một súc sinh.

Điên cuồng chạy đuổi theo huyền xà, Mạc Tà lại không hề nhận ra rằng bản thân đã tiến nhập trúc xá của Dạ Thiên. Mà tới khi thiếu niên nhận ra, trước mắt đã là sân sau. Nhưng khác với lần trước, chính giữa sân, lại có một Huyền Long vô cùng khủng bố nằm cuộn mình. Mà hình như trên thân nó còn có người đang vô cùng nhàn nhã tắm nắng.

Còn chưa để hắn hết choáng ngợp, Huyền Long kia liền ngóc đầu dậy, lộ liễu quan sát kĩ càng Tư Mạc Tà từ trên xuống dưới.

“Tiểu tử ngươi đúng là quá sức chậm chạp.”

Dù đã đoán được phần nào, Mạc Tà hai mắt lại không tự chủ mà sáng rực, đầy hiếu kỳ tiến tới: “Tiền bối là Giao Long mà y mang tới lần trước? Không phải trước chỉ là Tứ cấp yêu thú sao? Nhanh vậy đã có thể tiến cấp, mở linh thức?”

Nghe cách xưng hô, Tà Long khá vừa ý nên không có chấp nhặt tiểu tiết, miễn cưỡng nói: “Đúng. Là nhờ y bồi dưỡng tốt.” Rồi nhìn qua tiểu tử trước mặt. “Ngươi cũng được y bồi rất tốt.”

Nghe vậy, Mạc Tà có chút không mấy vui vẻ: “Y dù vậy nhưng lại không chịu nhìn tiểu bối lấy một chút.”

Tà Long không cho là đúng nói: “Y không phải không nhìn ngươi. Y chỉ là sợ nhìn nhiều, sẽ trộm bắt ngươi về bao dưỡng.”

Mạc Tà cười khổ lắc đầu: “Tiền bối người cũng giống như sư tôn ta. An ủi ta thôi.”

Nghe vậy, Tà Long có chút bất lực, không tự chủ mà nhìn xuống nam tử nằm dài trên thân nó. Y dù đã ngủ say nhưng tay vẫn ôm chặt túi trà nhỏ không chịu buông.

“An ủi? Tiểu tử ngốc, ngươi bảo một yêu thú như ta quen tắm máu không phải sẽ dễ tin hơn sao?” Ngưng một chút lại nói: “Nói chuyện phiếm đủ rồi. Nhân lúc y đang ngủ, ta có vài chuyện muốn thương lượng với tiểu tử ngươi.”

--

Tại rìa vườn trúc

Đã có không ít người tụ tập lại, không ngừng bàn tán. Sư tôn bọn hắn mới bế quan chưa nổi một ngày, tin tức có ngoại đỉnh xâm nhập. Đã vậy, còn là trúc xá của sư tôn với tầng tầng lớp lớp cấm chú, cùng sát trận. Làm mọi sự nháo nhào cả lên. Kinh động tới cả bốn vị đệ tử nắm giữ ngọc giản đồng loạt xuất đầu lộ diện.

Dẫn đầu là Đại sư huynh Liên Khải và đệ tử nội môn Huyền Tâm. Theo sau là huynh muội song sinh Mộc gia, Mộc Hạo và Mộc Thanh. Trừ bỏ Mộc đại ca trước nay đều đeo mặt nạ không rõ tường dung mạo thì bốn vị kia tuy dung mạo không quá xuất sắc như sư tôn nhưng cũng có thể coi là vô cùng ưa nhìn. Còn về thực lực thì lại càng chẳng phải bàn tới. Bởi chỉ nhìn thôi không ít vị đã nóng mắt, muốn nhanh bức đồ đệ mình tiến cảnh, dù biết chẳng thể đuổi kịp.

“Người truyền ra tin tức ngu ngốc này? Đứng ra.” Liên Khải nghiêm nghị.

Chúng đệ tử dù không phải lần đầu nhìn thấy y như vậy, nhưng vẫn là không khỏi choáng ngợp, tái mặt. Giờ đây, đứng trước cả mấy trăm môn sinh, Liên khải đã không còn vẻ nhu thuận thường ngày. Y thoắt cái liền như đã trở thành một Huyền Tâm thứ hai lạnh lùng, quyết đoán. Khiến cho ai cũng phải kiêng rè bảy, tám phần.

Một nam nội môn hạ tầng tay giơ cao, bước ra khỏi đám đông: “Là đệ tử.”

Nhìn qua có vẻ rất anh hùng, có làm có chịu, nhưng bản chất của một tên nhát gan vẫn sẽ không bao giờ thay đổi. Liên Khải y vừa chỉ liếc một cái, tạo chút áp lực. Tiểu tử kia đã chột dạ, mặt mày tái xanh. Nhưng y vẫn là không muốn đánh rắn động cỏ, liền coi như không thấy nói: “Ngươi bảo ngươi nhìn thấy có ngoại đỉnh xâm nhập nơi ở của sư tôn?”

Đệ tử nội môn hạ tầng: “Vâng đúng là như vậy. Là chính mắt đệ tử nhìn thấy.”

“Vậy thử nói xem là ai?”

Được y thuận nước đẩy thuyền, tiểu tử kia liền thẳng lưng, được đà không ngưng khoa môi múa mép: “Cách đây vài hôm, đệ tử làm rớt đồ. Đã tìm rất nhiều nơi mà không thấy. Nên đánh liều tới chân núi tìm thử. Chỉ không ngờ đúng lúc đó, bắt gặp Tư Mạc Tà tay mang huyền xà tiến nhập đỉnh môn. Vì quá bất ngờ, đệ tử chỉ vội tìm đại một chỗ trốn đi, rồi âm thầm theo hắn tới sau núi thì mất dạng.”

Liên Khải hơi nhíu mày, làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc: “Tư Mạc Tà?”

“Vâng đúng là vậy.” Tiểu tử kia hứng khởi dâng trào: “Sư huynh không biết đó thôi. Tư Mạc Tà tâm địa thật ra cũng chẳng phải loại thiện lương gì. Trước mặt thì làm ra vẻ một đóa liên hoa. Sau lưng thì trơ trẽn tới cực điểm. Lại cậy thế là đệ tử hạch tâm không để ai vào mắt.”

Liên Khải đen mặt.

Nhưng tiểu tử kia vậy mà vẫn không chịu dừng: “Vốn là con của phường kỹ nữ. Thân thế nhơ bẩn. Hắn hẳn rất có khả năng, ít nhiều can hệ với ma tu. Huyền xà trong tay hắn sợ là đồ...”

Đã không còn nhịn thêm được nữa, Liên Khải hai mắt nóng rực, đanh giọng quát: “Im miệng! Ngươi có biết điều ngươi vừa nói ra phi lý tới mức nào không?”

Tiểu tử kia giật bắn mình. Hai đầu gối vì sợ mà không ngừng va vào nhau.

Huyền Tâm: Liên nhi thực có khí phách. Nhưng…

Hắn vội đi lên gỡ nắm tay siết chặt của y, ân cần nói: “Sư huynh, ngươi bình tĩnh một chút. Nóng giận không tốt cho thân thể.”

Nhìn đôi con ngươi âm trầm, bình ổn của người kia, Liên Khải như hạ xuống chút xúc động, khẽ gật đầu: “Làm đệ lo lắng rồi.”

Huyền Tâm khóe môi khẽ nhếch, nói nhỏ: “Chuyện ta nên làm.” Nói xong hắn như có như không tiến lên sóng vai với y.

Như có thêm hậu thuẫn, Liên Khải ngày càng uy phong: “Trước khi bế quan, sư tôn vì bảo vệ, cùng tính toán cho chúng đệ tử mà hạ xuống đủ các loại cấm chế. Một khi muốn tiến nhập hay rời đi, trước đều phải có sự cho phép của sư tôn. Bất cứ ai đều không ngoại lệ. Làm trái chỉ có một kết cục duy nhất, thân vô bảo tồn.”

Tiểu tử kia dù sợ, nhưng vẫn già mồm, chỉ tay về phía sau Huyền Tâm: “Vậy huynh giải thích sao về việc Tư Mạc Tà có mặt tại đây, trong kia các cấm chế đã được khởi động?”

Nhìn theo hướng tay môn sinh kia, tất thảy mới phát giác Tư Mạc Tà vậy mà thực ở đây. Nhưng cớ sao trước bao lời vu khống cùng lăng mạ như thế, y lại chẳng có chút phản bác nào? Đây có phải là… ngầm thừa nhận rồi đi?

--- Hết chương---

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK