Beta: Kaori0kawa
Bọn họ quen biết đã một khoảng thời gian, hắn lúc trước giả làm người yêu của anh, lâu tới vậy, cho đến giờ, đây là lần đầu tiên hai người họ có thể lưỡng tình tương duyệt mà dùng cơ thể này để tăng mạnh giao lưu — À, ‘cơ thể’ có thể đại khái không tính, cũng chỉ là có chút vong tình mà chìm đắm vào nụ hôn ở bên ngoài xe mà thôi.
Hai người họ hôn từ đầu xe cho đến tận cửa xe, sau đó mới thở hồng hộc ngừng lại.
Bọn họ dưới ánh trăng ôm lấy nhau, sau đó thoáng cách xa nhau 1 ít, Nguyên Thiếu Lăng nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong tựa như ánh trăng kia, nhẹ nhàng tiến tới, ngặm lấy đôi môi đang đầy mùi rượu của Đồng Huệ Vũ.
Đồng nhị thiếu gia ‘hừ’ 1 tiếng nuốt nước miếng, sau đó ôm lấy mông của Nguyên Thiếu Lăng xoay 1 vòng, đem người đặt ở cửa xe tiếp tục phản công.
Hắn cầm lấy hai tay của anh, cùng anh xen kẽ mười ngón tay, nụ hôn càng lâu càng mang tính xâm lược, Nguyên Thiếu Lăng bị ép hôn tới mức phải ngửa đầu, đầu lưỡi trong miệng anh không ngừng phiên giang đảo hải, quyện lấy đầu lưỡi của anh, liếm qua hàm trên nhạy cảm của anh, hôn tới mức khiến mặt anh tê dại.
Đến tận khi hai người họ không thở nổi nữa, Nguyên Thiếu Lăng dưới đầu lưỡi bá đạo lưu manh kia ra sức cắn 1 ngụm, Đồng Huệ Vũ rốt cục đau nhức cau mày đành phải tách ra khỏi nụ hôn khao khát đó.
“Trở về.” Nguyên Thiếu Lăng rút tay ra khỏi tay Đồng Huệ Vũ, xoa xoa miệng dính đầy nước bọt của mình. “Anh về nhà, em đi đâu?”
Đồng nhị thiếu gia nãy giờ nhìn chằm chằm anh cũng tà khí xoa xoa khóe môi của mình, cười tà. “Em không cùng anh về thì đi đâu bây giờ?”
Vì vậy Nguyên Thiếu Lăng mở cửa xe, đang chuẩn bị ngồi xuống, thì bị một người ôm lấy thắt lưng kéo ra cửa sau.
“???”
Đồng Huệ Vũ mở cửa sau, khó mà dằn nổi đẩy Nguyên Thiếu Lăng vào trong, Nguyên Thiếu Lăng cầm lấy cửa xe, cau mày, tất nhiên là không chịu nghe theo. “Em muốn ở trong xe?”
“Có vấn đề gì đâu? Lần đầu tiên của chúng ta chính là xe chấn, mới có thể tạo thành hồi ức thú vị cho hai chúng ta.” Nói xong, dùng một chỗ nào đó cọ cọ phần dưới của Nguyên Thiếu Lăng. Nguyên Thiếu Lăng làm sao mà chịu được, tuy rằng anh cũng không phải là người bảo thủ, nhưng lần đầu tiên lại ở trong xe quả thật khiến anh khó mà chấp nhận được.
“Trở về nhà tiếp tục.” Nguyên Thiếu Lăng đẩy Đồng Huệ Vũ ra, mặc cho Đồng nhị thiếu gia nhõng nhẽo vẫn kiên cường trở về ghế lái khởi động xe. Đồng Huệ Vũ đành phải phẫn nộ mà ngồi vào ghế phó, ai oán nhìn chằm chằm Nguyên Thiếu Lăng suốt cả đường đi.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tạp hóa Nguyên Thiếu Lăng có chút do dự. Anh thả chậm tốc độ, Đồng nhị thiếu gia quả thực như con sâu trong bụng anh, đắc ý cười hừ hừ một tiếng: “Em đã sớm chuẩn bị rồi, đừng có ngừng xe, nhanh chóng về nhà đi.”
“Mỗi ngày em đều chỉ nghĩ tới mỗi việc này á hả?” Nguyên Thiếu Lăng nhìn thoáng qua người nào đó không biết xấu hổ.
“Mỗi ngày trong đầu em chính là nghĩ tới cùng anh làm việc đó. Việc đó với việc mà anh hiểu có chút khác nhau đó nha bảo bối.”
Nguyên Thiếu Lăng hoàn toàn không thấy có gì khác nhau.
Ngừng xe, vừa cà thẻ tiến vào thang máy thì Nguyên Thiếu Lăng đã bị người ôm lấy hôn lấy, Nguyên Thiếu Lăng né tránh nụ hôn của Đồng Huệ Vũ. “Em kiềm chế 1 chút giùm anh, có camera.”
Môi của Đồng nhị thiếu gia thuận thế trượt qua 1 bên, ‘chít chít’ hôn lên bên cổ của Nguyên Thiếu Lăng. “Camera thôi mà, cũng không phải trước mặt toàn bộ công chúng, hơn nữa cũng không phạm pháp.”
Thật không hổ là Ngưu Lang, trình độ không biết xấu hổ không ai sánh bằng.
Ra thang máy, vào cửa, thì không còn gì có thể ngăn cản được một người đã sớm t*ng trùng thượng não. Bọn họ ở trên cánh cửa hôn môi, cùng nhau ngã xuống sàn nhà, lung tung tháo bỏ cravat đối phương, cởi áo khoác, nhanh chóng trong không gian tối đen không ngừng sờ mó cởi bỏ nút buộc của đối phương.
“Ừ, bảo bối, đêm nay rốt cục cũng có thể làm anh rồi.”
Nguyên Thiếu Lăng ngừng động tác trong tay, rời khỏi miệng của Đồng Huệ Vũ, nhìn chằm chằm con ngươi tối tăm của hắn: “Em nói ai làm ai?”
Đồng Huệ Vũ ngã dưới sàn, hai tay của hắn đã chui vào trong quần áo trong của Nguyên Thiếu Lăng, không ngừng vuốt ve thắt lưng nhẵn nhụi thon gầy của đối phương, nghe thấy câu hỏi của anh, hắn đương nhiên nói: “Đương nhiên là em hầu hạ anh.”
Thanh âm của Nguyên Thiếu Lăng lập tức trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Em có kinh nghiệm sao, em vậy mà đòi thượng anh?” Anh đương nhiên sẽ không nói cho Đồng Huệ Vũ biết rằng kỳ thực kinh nghiệm của anh cũng là bằng 0.
“Em đã sớm học tập rồi, gì chứ, coi thường người sao? Em đây càng muốn chứng minh cho anh thấy sự hiếu học của em, học biết áp dụng, có thiên phú bẩm sinh.”
Nguyên Thiếu Lăng cắn răng cười nhạt: “Em-mơ-đi.”
“… Vậy anh nói sao giờ làm sao?”
“Đương nhiên là anh thượng em.”
“Anh sao thượng em được, là em theo đuổi anh trước mà, đáng lẽ phải để em chủ động chứ.”
“Đúng, là em theo đuổi anh, chủ động ngồi lên trên người anh là được.” Nguyên Thiếu Lăng bắt đầu cởi bỏ nút buộc của Lý Duy, vừa cởi vừa nói. “Đừng quên em dùng nhiều tiền của anh như vậy, đêm nay em dùng mông mình trả nợ đi.”
“Em ăn của anh tiêu của anh là vì anh cần em làm vậy chứ bộ, chết tiệt — Anh đang sờ ở đâu vậy hả, bảo bối, a, tay anh thật lợi hại, umm …”
Tay cởi quần của của Nguyên Thiếu Lăng bắt đầu chuyển qua thứ nằm giữa chân của Đồng Huệ Vũ, anh vừa âu yếm cậu nhỏ của Đồng nhị thiếu gia, vừa cởi bỏ quần của anh, rất nhanh đã cởi sạch toàn bộ ra khỏi người mình.
Thủ pháp của Nguyên Thiếu Lăng không tốt, anh là lần đầu tiên chạm vào thứ của người khác, anh cầm lấy cậu nhỏ của Đồng Huệ Vũ, chỉ cảm thấy cái thứ nặng trích căng to đó không giống thứ của mình cho lắm, vuốt lên cho nó cương cứng quả thực quá mức quái dị, mà cái người không biết xấu hổ kia đã bắt đầu thẳng thắt lưng bắt đầu chủ động trong tay anh.
“Tiếp tục đi, ô, thật sướng!” Đồng Huệ Vũ hưởng thụ mà rên rỉ, tuyệt không sợ bị người ta nghe thấy được, thực sự chính là dạng lưu manh, làm như sợ người ta không thấy được lúc này hắn đang hưởng thụ sướng tới mức nào vậy.
Nguyên Thiếu Lăng sờ cho hắn sướng 1 hồi, hai quả cầu nhỏ phía dưới cũng được hưởng ưu đãi, khiến cho thanh âm của Đồng Huệ Vũ càng thêm gấp gáp, Nguyên Thiếu Lăng chậm rãi nằm trên đỉnh đầu của hắn, dưới khóe miệng của hắn nhẹ nhàng cười, đột nhiên xiết chặt cậu nhỏ của hắn.
“A! Chết tiệt!” Ánh mắt của Đồng nhị thiếu gia thu nhỏ lại, cơ thể căng thẳng, chuẩn bị bắn, thì Nguyên Thiếu Lăng ngồi chồm hỗm trên đùi của hắn, một tay trống còn lại bắt đầu ấn lấy vai hắn bắt đầu xoa bóp trở lại.
Đồng Huệ Vũ nằm, cũng không đưa tay chống lại, hắn nói: “Đừng như vậy, Nguyên Thiếu Lăng, anh muốm mạng của em à?”
“Sao mà anh muốn mạng của em được chứ?” Nguyên Thiếu Lăng nhẹ giọng nói. “Anh chỉ muốn một câu của em thôi.”
“Bảo bối, sao anh có thể vô lại như thế chứ, chẳng phải vô lại là em mới đúng hay sao?”
“Tình huống đặc biệt, thủ đoạn đặc biệt.” Nguyên Thiếu Lăng vẫn siết chặt cậu nhỏ của Đồng Huệ Vũ như cũ, nhẹ cười. “Em nghĩ sao?”
“Em thấy không tốt, anh là đang phá hỏng tính phúc của chính anh đó biết không?”
“Vậy anh chẳng còn cách nào khác đành phải mạnh bạo 1 chút nữa vậy —“
“Chờ chút đã!” Đồng Huệ Vũ kêu lên. “Như vậy đi, em cho anh thượng 1 lần, lần này anh tới, lần sau em tới.”
Nguyên Thiếu Lăng ở dưới bóng tối mà cười lạnh 1 tiếng.
“Vậy mỗi người 1 lần, anh hài lòng rồi chứ! Với ai cũng là công bằng! Trước sau đều có thể hưởng thụ!”
XXXXXXXXXXXXXXX
Giường của Nguyên Thiếu Lăng ‘Kẽo kẹt kẽo kẹt’ vang một hồi lâu, dưới căn phòng đầy ánh trăng, hai thân thể đang triền miên dưới ánh trăng hóa thành 1 thể. Trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ, cùng tiếng oán giận của một ai đó.
“Kỷ thuật của anh, quá kém …” Đau nhức nửa ngày, hiện tại cuối cùng cũng có thể cảm nhận được khoái cảm, hậu huyệt của Đồng nhị thiếu gia không ngừng phun ra nuốt vào tính khí của Nguyện đại thiếu gia, thứ đang biểu diễn trong cơ thể hắn tựa như không ngừng càng lúc càng lớn hơn.
Rõ ràng người nhìn không thô cũng chẳng lớn, vừa lạnh lùng sạch sẽ, sao thứ đó lại dài tới vậy — “hư, a, a …” Thế nhưng của hắn dài hơn thô hơn là được.
Nguyên Thiếu Lăng dựa trên lưng của Đồng Huệ Vũ, hai người đang quỳ gối trên giường giao hợp. Người đang làm kia không để ý đến tiếng oán hận của đối phương, dù sao hiện tại anh đang sướng gần chết, sau đó luyện tập thêm ‘hai lần’, sau đó anh có thể khiến cho cái miệng của Đồng Huệ Vũ từ lải nhải biến thành rên rỉ được rồi.
Nguyên Thiếu Lăng đưa tay sờ trán tóc của Đồng Huệ Vũ, thấy được cả trán đầy mồ hôi, anh hôn lên gương mặt đó, cằm, ở phía dưới không ngừng ‘ba ba ba’ trong hậu huyệt của hắn, kề sát người dưới thân mình không ngừng đánh trận.
Sau đó anh rút người ra, xoay Đồng Huệ Vũ lại, sau đó mở rộng đùi đối phương, tiếp tục đi vào.
“Ô, a … bảo bối, mau nữa nào!” Đồng nhị thiếu gia kẹp chặt thắt lưng của Nguyên Thiếu Lăng, theo sự đưa đẩy của anh mà không ngừng cử động thắt lưng của chính mình, Nguyên Thiếu Lăng thở phì phò trầm mặc mà không ngừng đưa đẩy bên trong hậu huyệt chặt nóng của hắn, nghe vậy liền kéo chân của hắn đưa ra trước mặt, đẩy nhanh tốc độ.
Hai người hầu như trong lúc nhất thời cùng lúc đạt được cao trào, Nguyên Thiếu Lăng mạnh mẽ nắm chặt lấy tay của Đồng Huệ Vũ, đỉnh sâu vào trong cơ thể hắn, bắn ra.
Anh ngã xuống người hắn, hai người dính sát nhau, dây dưa dây dưa hưởng thụ dư vị cao trào.
“Hô, sướng không?” Đồng Huệ Vũ vuốt ve lưng của Nguyên Thiếu Lăng, giật giật cái mông, đem cái thứ trong mông mình ra ngoài.
Nguyên Thiếu Lăng ngẩng đầu hôn hắn 1 chút, hơi hơi nhỏm dậy, tháo bao cao su khỏi cậu nhỏ mình, tiện tay ném. Đồng nhị thiếu gia cười: “Bệnh khiết phích của anh làm sao trị đây?”
Hai tay của Nguyên Thiếu Lăng chống ở hai bên đầu của Đồng Huệ Vũ, từ trên nhìn xuống hắn, không mặn không nhạt mà nói: “Thượng em thêm vài lần là có thể trị được rồi.” Nói xong đưa tay sờ tới đầu tủ lấy bao cao su mới, mới lấy được liền bị đối phương cầm lấy cổ tay.
“Tới phiên em.” Người nằm dưới nói. Nói xong liền ôm Nguyên Thiếu Lăng xoay mạnh 1 vòng, hai người nhất thời thay đổi vị trí.
Hắn ở trên cúi đầu nhìn xuống Nguyên Thiếu Lăng phía dưới, ánh trăng tiến vào bên giường, người dưới thân luôn mang một khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng lúc này, khuôn mặt ấy lại lộ ra sự ôn nhu khó thấy.
“Em sẽ rất dịu dàng.” Đồng Huệ Vũ cúi đầu, nhắm mắt lại hôn người nằm dưới mình.
Hắn làm cho anh một bộ tiền hí đầy đủ, cuối cùng mới đem cậu nhỏ của mình đâm vào trong cơ thể của Nguyên Thiếu Lăng.
Nguyên Thiếu Lăng cong cả cơ thể, trong ngực nặng nề mà phập phồng, cả người run rẩy, Đồng Huệ Vũ nói: “Em cảm thấy rất may mắn khi tối hôm đó gọi anh. Em yêu anh, Thiếu Lăng.”
Nguyên Thiếu Lăng trừng to mắt, cái thứ trong cơ thể anh thong thả cử động cùng với lời tỏ tình của Đồng Huệ Vũ, khiến cả người anh nổi cả da gà. Tên này luôn cứ thích nói là nói, cái gì cũng dám nói, anh cũng đã quen cái dạng nói liên miên suốt ngày của hắn rồi. Nhưng anh lại không biết, chỉ một câu tỏ tình như vậy lại có thể khiến cho cả trái tim anh cũng phải run rẩy.
Người trên anh bắt đầu cử động mạnh bạo hơn trong cơ thể Nguyên Thiếu Lăng, mà hai chân của người thanh niên tuổi trẻ tuấn mỹ phía dưới cũng mở rộng vòng quanh thắt lưng Đồng Huệ Vũ, dần dần thả lỏng cơ thể.
Đồng Huệ Vũ khen một câu “rất tốt”, bị Nguyên Thiếu Lăng nói “Đừng nói nhiều”, hắn cười ngậm miệng, từ từ trừu sáp một trận liền kéo người Nguyên Thiếu Lăng dậy cho tư thế ngồi, để đối phương ngồi trong lòng mình. Khiến cho thứ thô to kia càng đâm sâu hơn.
“A—” Hậu huyệt Nguyên Thiếu Lăng tha thiết cắn chặt cậu nhỏ của Đồng Huệ Vũ, chặt tới mức thiếu chút nữa khiến hắn phải tước vũ khí đầu hàng.
“Hey, anh ngậm em chặt quá đi.” Hắn hôn lên mặt anh 1 cái, Nguyên Thiếu Lăng rên rỉ nghiêng đầu, tìm được cái miệng đang nói của Đồng Huệ Vũ, đưa tay ôm lấy cổ của hắn, từ từ nhanh chóng hôn hắn.
“Ô, ô, a, a…. A!”
Cơ thể càng làm càng phù hợp, khiến cho chuyện làm tình càng lúc càng tốt, tên lưu manh chỉ biết lao động chân tay khiến cho Nguyên Thiếu Lăng kêu to đến không ngừng rên rỉ.
“Đừng nghẹn, ưhm, để cho em nghe tiếng kêu trên giường của anh đi.” Nói xong nặng nề mà đưa đẩy, chạm ngang qua chỗ mẫn cảm của Nguyên Thiếu Lăng, khiến cho nó co rút lại càng lúc càng bồi tiếp sự thô bạo đưa đẩy kia. Hắn có ý xấu muốn dồn ép anh tới mức không thể kiềm chế được, không có cách nào khác đành phải rên rỉ.
Nguyên Thiếu Lăng thật muốn bịt chặt miệng của Đồng Huệ Vũ.
“A — a —a —“
Lần này Đồng nhị thiếu gia kiên trì lâu hơn lần đầu Nguyên Thiếu Lăng làm, hắn đè anh làm hơn mười phút mới chịu kết thúc.
Hai người cả người đầy mồ hôi nằm trên giường, nghỉ ngơi vài phút rồi đi tắm rửa. Trong phòng tắm, Đồng nhị thiếu gia bị t*ng trùng thượng não lại bị Nguyên Thiếu Lăng đè lên tường làm thêm một hiệp.
“Thì ra anh, ô, anh thích tập kích từ phía sau nha, bảo bối, anh thô lỗ quá, chậm một chút!”
Nguyên Thiếu Lăng kéo tóc Đồng Huệ Vũ, mạnh mẽ kéo mặt của hắn qua, ở bên môi hắn hôn 1 cái, cười nhạt: “Anh thấy em chính là thích anh thô lỗ 1 chút.”
Bọn họ ở trong phòng tắm làm 1 hiệp, tắm rửa xong đi ra ngoài rốt cục cũng ngoan ngoãn chui vào trong chăn.
Hai người đều đã mỏi mệt lợi hại, Nguyên Thiếu Lăng ôm Đồng Huệ Vũ, nhìn người đó đang mở to hai mắt nhìn mình.
“Kể cho anh nghe 1 chút chuyện của em đi, nhiều nhiều hơn.” Nguyên Thiếu Lăng nhẹ giọng nói. Anh chưa từng chủ động tìm hiểu chuyện riêng của hắn, bởi vì lúc trước anh không muốn thâm nhập quá sâu vào quá khứ của người này, anh cũng từng sợ rằng sẽ chạm tới nỗi đau giấu kín của người đó.
Nhưng hiện tại anh không còn nghĩ như vậy nữa.
Đồng Huệ Vũ trải qua nhiều chuyện như vậy, anh chỉ biết được chỉ mỗi 1 chút mà thôi. Toàn bộ hỉ nộ ái ố của người này, toàn bộ tương lai của người này, anh đều muốn vững vàng giữ nó trong tim, nắm trong tay.
Đồng Huệ Vũ cười 1 chút: “Em rất vui nha, anh rốt cục cũng chịu hỏi.”
“Khi em còn bé, chính xác khi em chỉ mới trẻ sơ sinh, ba mẹ em chỉ lo buôn bán — Đúng, chính là ba mẹ họ Đồng kia, thiếu rất nhiều tiền. Chuyện đó là sau này khi họ tìm được em thì kể cho em nghe, bằng không em sẽ không biết ba mẹ ruột mình vẫn còn sống, càng không biết vì sao mình lại bị thất lạc.
Khi đó họ chỉ biết quanh quẩn trốn nợ, ngay cả bản thân cũng nuôi không nổi, còn phải mang theo em cùng chị gái, chỉ có thể là gánh nặng. Sau đó họ thực sự tới nước đường cùng, rốt cục đưa ra 1 quyết định. Quyết định đó, chính là bỏ em.
Họ nói lúc đó chị gái đã lớn, nếu như bỏ rơi chị ấy chị ấy nhất định sẽ ghi nhớ rõ mọi chuyện, còn em chỉ mới là đứa bé mấy tháng tuổi, em được người khác nhặt được, cũng không nhớ được bản thân đã trải qua chuyện gì. Cho nên vào 1 đêm, họ lén đặt em nằm ngoài 1 cửa hàng. Thế nhưng không biết vì sao, cha mẹ em lại nhặt được em trong một bãi rác. Suốt quá trình đó có chuyện gì xảy ra đến giờ vẫn là một bí ẩn.
Nhưng em nghĩ, hay đây là ý trời. Đã định trước để em cùng cha mẹ gặp nhau, bọn họ không có con, mà em thì không có cha mẹ, đời này họ chính là cha mẹ chân chính của em, em cũng là đứa con duy nhất của họ.”
Nguyên Thiếu Lăng tha thiết ôm chặt lưng Đồng Huệ Vũ, tay thì luồn vào các ngón tay của hắn, nói: “Em đã chịu nhiều khổ cực rồi.”
“Em không có khổ.” Đồng Huệ Vũ nhìn anh nói. “Em chưa bao giờ hy vọng bản thân mình sẽ trải qua một cuộc đời khác — ví dụ như sinh trưởng ngay tại Đồng gia, cùng cha mẹ lang bạc kỳ hồ, đến 10 tuổi thì trở thành một thiếu gia nhiều tiền, trải qua một cuộc sống xa hoa nhiều tiền chẳng cần phải lo nghĩ gì. Mấy năm qua em cảm thấy mình đã sống rất tốt.”
“Vậy họ tìm thấy em hồi lúc nào?”
“Họ nói họ luôn tìm kiếm em, từ khi cuộc sống bắt đầu trở nên tốt đẹp thì đã cho người tìm kiếm em rồi. Sau đó rốt cục cũng tìm được em, thế nhưng em vốn không muốn nhận lại họ. Nếu lúc trước đã bỏ rơi em, vì sao không triệt để biến mất đi?
Hơn nữa lúc cha em qua đời, mẹ chỉ còn mình em. Nếu em trở về Đồng gia, thì mẹ một người cô linh, sao em nỡ vứt bỏ mẹ? Họ nói có thể cấp tiền cho mẹ, mời người chăm sóc mẹ, nhưng mẹ là mẹ em, em không chăm sóc sao lại để người khác chăm sóc? Em không làm vậy được.”
“Ừ, ân dưỡng lớn hơn ân sinh mà, cũng không phải trả tiền là bù đắp được.”
“Khi đó sức khỏe của mẹ em không tốt, mẹ cũng nói, kêu em quay về Đồng gia. Em không chịu, mẹ lại không chịu uống thuốc, không chịu khám bác sĩ, mẹ biết nếu tiếp tục như vậy thì sẽ không tốt cho mẹ, khiến em đành phải chấp nhận. Em đưa ra điều kiện cho hai người kia, phải cung cấp sự chữa trị tốt nhất cho mẹ em, họ cũng đã đồng ý. Thế nhưng, sự chữa trị tốt nhất lại không thể trả lại cho mẹ một sức khỏe tốt nhất, qua được nửa năm — mẹ cũng đi theo cha em.”
Nguyên Thiếu Lăng trầm mặc ôm chặt Đồng Huệ Vũ.
“Mẹ từng hy vọng em sẽ tìm được 1 cô gái tốt, đáng tiếc còn chưa kịp dẫn cô gái ấy đến gặp mẹ.”
“… Anh không phải nữ. Mẹ em liệu có thất vọng không?”
“Không sao đâu, không có đâu. Cha mẹ em rất thích anh đó.” Đồng Huệ Vũ nhẹ nhàng vươn tay mơn trớn nhẹ khuôn mặt như mộng ảo dưới ánh trăng của Nguyên Thiếu Lăng. “Em thích anh như thế, nếu như em đưa anh về nhà, mẹ em nhất định sẽ chuẩn bị một bàn tiệc đầy các món ngon, còn cha em sẽ kể cho anh nghe rất nhiều chuyện hồi còn nhỏ của em. Mẹ em có một chiếc vòng ngọc, mẹ nói mẹ không có tiền, nhưng sẽ giữ lại nó cho con dâu, chờ khi ăn tối xong, khi em ở trong nhà bếp rửa chén, mẹ sẽ len lén gọi anh vào phòng ngủ, rồi đem chiếc vòng đó tặng cho anh.
Nhà của em điều kiện không tốt, mẹ em có thể sẽ len lén nói với anh, hy vọng anh sẽ không ghét bỏ nhà em nghèo, ‘Tiểu Duy là một đứa nhỏ tốt, các con ở cùng một chỗ nhất định sẽ hạnh phúc’. Trong mắt mẹ, con trai của mẹ chính là người con trai tốt nhất thiên hạ này, đáng tiếc nó lại chưa kịp làm được gì cho mẹ.”
“Lý Duy!”
Nguyên Thiếu Lăng kêu to 1 tiếng, sau đó anh lập tức mở đèn ngủ.
Anh đưa lưng về phía ngọn đèn, ở dưới ánh sáng chập chờn nhìn Đồng Huệ Vũ. Người mà anh yêu đang nằm trên giường, gối trên gối đầu, mở to hai mắt, lệ rơi đầy mặt.
Nguyên Thiếu Lăng cúi đầu, trán kề sát tràn của hắn. “Họ sẽ cảm thấy hạnh phúc vì em, cũng sẽ vĩnh viễn khiến em tự hào.” Anh nhắm mắt lại, thanh âm run rẩy. Anh không biết phải an ủi người này thế nào, nhưng có thể nuôi dưỡng ra một đứa trẻ rộng rãi tích cực như dương quang thế này, thì hai vợ chồng kia nhất định là người rất tốt, rất tốt.
Trong đáy lòng anh âm thầm cảm ơn số phận, bởi vì toàn bộ những khúc chiết, mỗi một đoạn đi qua, đến cuối cùng hai người họ cũng đã gặp được nhau, đồng thời yêu nhau.
Nguyên Thiếu Lăng cầm giấy lau đi nước mắt nước mũi của Đồng Huệ Vũ, hắn lau khô rồi ném giấy, sau đó đưa tay vuốt mặt mình.
“Bộ dạng mất mặt này của em sau này không thể để anh thấy được.” Hắn lại khôi phục lại nụ cười cà lơ phất phơ.
Nguyên Thiếu Lăng nhìn hắn nói: “Anh chính là thích em như vậy.”
Bọn họ đưa tay ôm lấy lưng của đối phương, Đồng Huệ Vũ nói: “Em gặp trúng anh cũng là nhờ thua cuộc đám bạn. Người thua cuộc phải đi làm Ngưu Lang 3 tháng — Em vừa tới đó làm chưa bao lâu thì lại trùng hợp thấy anh tới. Giữa một đám phụ nữ một mình anh rực rỡ lóa mắt khiến cho người khác không cách nào bỏ qua được. Trong nháy mắt đó, tim em như có pháo hoa nổ tung, sau đó em mới phát hiện ra thì ra đó chính là nhất kiến chung tình.”
“Không bao lâu sau thì em biết anh là ai, cũng biết ân oán giữa anh cùng Đồng Huệ Ny và Lưu Diệu, đương nhiên cũng đoán được ngày đó vì sao anh lại chọn em.”
Nguyên Thiếu Lăng nói: “Hay đó chính là duyên phận, tựa như một sự bắt đầu sai lệch, nhưng đến cuối cùng vẫn là đi trên con đường chính xác.”
“Đó là duyên phận.” Đồng Huệ Vũ nhìn thẳng vào con mắt sáng sủa của Nguyên Thiếu Lăng, kiên định trả lời.
Hoàn