• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quảng cáo làm đen da trên mạng, topic chỉ cách làm đen da trong diễn đàn, cả trăm cả ngàn, che trời lấp đất, không được mấy ngày đã mai danh ẩn tích như đột nhiên bị khống chế.

Từ lần trước sau khi Dương Lực gặp thiếu niên alpha kỳ quái kia, cả ngày làm việc luôn có chút thất thần hoảng hốt.

Dù sao thì người bình thường đều sẽ không thích bị công kích “xấu xí” một cách vô cớ.

Chỉ có điều kỳ thực tập còn chưa kết thúc, anh còn phải tiếp tục chăm sóc ngựa, lại nói quả thật anh cũng thích mấy con ngựa, chẳng hạn như con Fresian tính khí cực kỳ kém kia, sau mấy ngày ở chung cũng đã biểu hiện thân mật với anh.

Mấy người chung một nhóm với Dương Lực đều có quan hệ không tệ, thỉnh thoảng cũng tới chuồng ngựa chơi với anh, kết quả một lần buổi trưa lại đây liền thấy Dương Lực mặc áo tay dài quần dài, mang bao tay, đầu đội cái mũ che nắng khổng lồ gần như hoàn toàn che mất mặt.

Đồng nghiệp: “… Cậu làm gì vậy? Trời nóng muốn chết.”

Dương Lực còn rất nghiêm túc: “Tôi muốn chống nắng.”

Đồng nghiệp rất là sa mạc lời: “Cậu muốn trắng ra à.”

Dương Lực: “Tôi muốn chứ, thế nhưng bẩm sinh đã đen, sản phẩm làm trắng đều không có tác dụng gì.”

Trong số các omega thật sự rất ít màu da chocolate như anh, cũng không phải nói Dương Lực hâm mộ các omega trắng nõn thanh tú ấy, nhưng mà bị người ta nói là “xấu xí” rất có thể là bởi vì mình quá đen.

Ngày nắng to mà che kín như thế quả thật là một chuyện đau khổ, đặc biệt là sau giờ ngọ, thiếu niên alpha kỳ quái lại tới nữa.

Mấy ngày trước Hoa Tranh đã kêu Trần nữ sĩ xóa đi cái yêu cầu “thích da đen một chút”, vì thế Trần nữ sĩ còn cực kỳ khiếp sợ, hoài nghi sao thẩm mỹ của hắn lại thay đổi nhanh như vậy, trong một đêm đã từ đen thành trắng.

Đương nhiên, nguyên nhân trong này Hoa Tranh nhất định sẽ không chủ động nói ra.

Hắn lấy một bản danh sách thực tập sinh từ chỗ đại quản gia, đối chiếu với người trên hình ảnh lập thể nhanh chóng tìm được Dương Lực.

“18 tuổi?” Nụ cười của chàng trai trẻ tuổi trong hình chiếu rất xán lạn, hoặc đi hoặc đứng, tư thế kiên cường.

Đại quản gia cung kính nói: “Đúng, cậu ấy là quản gia thực tập omega trẻ nhất trong nhóm này.”

Sắc mặt Hoa Tranh hơi thối, cách tính tuổi tác của omega với alpha khác nhau, bản thân alpha trưởng thành sớm hơn omega, dù Dương Lực lớn hơn Hoa Tranh 2 tuổi, thế nhưng đối với alpha hàng đầu 20 tuổi đã tiến vào thời kỳ động dục mà nói, Dương Lực 30 tuổi mới coi như trưởng thành về mặt sinh lý hoàn toàn chỉ là một đứa trẻ.

“Ngài cần cậu ta hầu hạ bên cạnh ngài không?” Đại quản gia đương nhiên rất biết cách nhìn mặt đoán ý.

Hoa Tranh hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Để hắn ở chỗ chuồng ngựa đi, chớ tới gần tôi.”

Trần nữ sĩ và đại quản gia liếc nhìn nhau một cái, không biết tiểu lão gia lại lên cơn gì.

Thật ra Hoa Tranh cũng không biết mình đang giận cái gì, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Dương Lực che đến kín mít, cơn tức ấy liền hệt như xương sườn cắm vào lá phổi, rút cũng rút không ra.

Trong chuồng chỉ có mình Dương Lực, việc hầu hạ chủ nhân cưỡi ngựa đương nhiên cũng chỉ có thể do anh làm.

Để không làm chọc giận nhân vật không hiểu ra sao này, Dương Lực đành phải tận lực cúi đầu, để mũ có thể triệt để che khuất khuôn mặt mình.

Nhưng Hoa Tranh cưỡi ở trên lưng ngựa vẫn không chịu bỏ qua cho anh dễ dàng: “Động tác của anh rất nhanh ha.”

Giọng điệu thiếu niên trào phúng, Dương Lực lại hoàn toàn không rõ vì sao, anh chỉ có thể giữ yên lặng, nắm dây cương yên lặng đi tới.

Hoa Tranh híp mắt, nếu Dương Lực giải thích hoặc là phản bác gì đó thì hắn còn chấp nhận nghe, nhưng cái kiểu ngầm thừa nhận thế này thật sự là làm người ta chán ghét: “Dù anh trùm kín thế thì cũng chẳng trắng ra được đâu, đừng có nằm mộng.”

Dương Lực mím chặt môi, dường như anh hơi tức giận, thế nhưng vẫn nỗ lực khắc chế, anh nhấc mắt lên, từ dưới vành mũ chăm chú nhìn Hoa Tranh, chậm rãi nói: “Là do ngài cảm thấy tôi… không dễ nhìn, tôi mới không muốn ảnh hưởng đến ngài.”

Hoa Tranh nhẹ nhàng động động chân mày: “Nhưng tôi chưa nói không muốn nhìn anh.”

Dương Lực im lặng như trước.

Qua chốc lát, Hoa Tranh đột nhiên nói: “Lấy mũ xuống.”

Dương Lực có chút do dự, nhưng vẫn nghe lời làm theo ý của đối phương, bởi vì trời nóng lại thêm thời gian đội mũ quá dài, kiểu tóc của Dương Lực rối như tơ vò, mồ hôi thấm ướt tóc mái anh, như lông tơ của chim non, mềm oặt phủ lên vầng trán no đủ.

Hoa Tranh cứ như vậy cúi đầu nhìn anh, Dương Lực ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn, hồi lâu, đột nhiên lại ngượng ngùng nở nụ cười.

“Anh cười cái gì.” Hoa Tranh hỏi.

Dương Lực vội vàng phủ nhận: “Không có…” Mặt anh đỏ lên, dưới màu da chocolate lại như thoa một lớp mứt quả vị anh đào.

“Ngài thật đẹp.” Dương Lực nhẹ giọng, anh nhìn Hoa Tranh, như là gom hết toàn bộ dũng khí, ngay cả ánh mắt cũng nhuộm ánh sáng cháy bỏng, “Đẹp hơn so với tất cả mọi người trên thế giới này.”

Dù đã qua mười hai năm, nhưng Hoa Tranh vẫn nhớ rõ biểu cảm ngày đó lúc Dương Lực ngẩng đầu nhìn mình.

Thiếu niên vẫn mới chỉ 18 tuổi, cười rộ lên ngại ngùng lại e thẹn, tóc mái ẩm ướt như lông tơ chim non, ánh mắt nóng cháy mà đưa tình.

—— Giống như hiện giờ.

Tuy rằng yêu cầu của Hoa Tranh quá đáng, nhưng phản ứng của Dương Lực hiển nhiên là bất an mà không biết làm sao.

Anh đang ở thời kỳ động dục đặc thù, hết thảy cảm quan lý trí đều bị dục vọng điều khiển, trước đây anh chưa từng như thế này, trong lúc hoảng hốt chỉ có thể nhận ra người bên cạnh là Hoa Tranh, mà mình thì hiển nhiên có sự đáp lại mãnh liệt đối với pheromone của hắn.

“Nếu muốn, thì tự mình nuốt vào đi.” Tuy miệng Hoa Tranh nói như vậy, nhưng động tác lại không chút hàm hồ, hắn cũng không vội vã tiến vào, quy đầu mài cọ bồi hồi quanh huyệt khẩu của Dương Lực.

Omega vào thời kỳ động dục sẽ phân bố ra càng nhiều dịch trơn thích hợp cho việc giao hợp, huyệt khẩu phấn nộn mở ra đóng lại, rõ ràng là nóng lòng nuốt dương v*t của Hoa Tranh vào.

Dương Lực gần như cắn nát môi, mới có thể khiến mình không nói ra lời càng thêm xấu hổ.

Mũi Hoa Tranh giật giật, cau mày vươn ngón tay nhét vào giữa kẽ răng của quản gia trẻ tuổi.

“A…” Bởi vì bị ép mở miệng, nước bọt trong miệng Dương Lực không thể khống chế thuận theo một bên khóe môi chảy xuống.

Hoa Tranh cúi người, dùng đầu lưỡi lục lọi, tỉ mỉ liếm láp sạch sẽ nước bọt của đối phương.

Dương Lực thực sự là xấu hổ không thôi, khắp toàn thân đều nổi lên màu đỏ hồng khô nóng, lòng bàn tay lạnh lẽo của Hoa Tranh xoa xoa lồng ngực nóng bỏng của anh, bởi vì không nhìn thấy cảnh “xuân” đẹp đẽ này, nên Hoa lão gia rất là khó chịu “chậc” một tiếng.

Dương Lực không biết tại sao, tuy rằng đối phương thoạt nhìn rất có ý tứ xâm lược, thế nhưng dường như cũng không có ý nghĩ muốn ký kết quan hệ với anh.

… Là do không thích mình à…

Dương Lực mơ hồ nghĩ, anh biết rõ mức độ chọn lựa bạn đời nghiêm ngặt đến hà khắc của alpha hàng đầu, chớ nói chi là alpha cấp bậc báu vật quốc gia, bất luận là giá trị bên ngoài hay bên trong đều làm người ta thần hồn điên đảo như Hoa Tranh.

Tùy tùy tiện tiện ký kết quan hệ “vĩnh hằng” với anh… thấy thế nào thì người chịu thiệt dường như cũng đều là Hoa lão gia?

Hoa Tranh cũng không biết trong lòng quản gia trẻ tuổi xoắn xuýt, hắn rất hưởng thụ huyệt khẩu muốn mà còn ngại phun ra nuốt vào, nhưng đáng tiếc không có cách nào nhìn thấy, thật sự là bất mãn tột độ của đời người.

Muốn nói phương pháp khiến Dương Lực khôi phục ký ức không phải Hoa Tranh không biết, nhưng vào thời khắc sắp sửa thăng hoa thế này, những thứ khác đều đã không còn quan trọng.

Dương Lực còn có phản ứng với pheromone của hắn, cũng đã là niềm vui to lớn nhất rồi.

“Thân thể anh thật là thành thực.” Hoa Tranh đã không còn chật vật thất thố khi bị pheromone của đối phương ảnh hưởng như trước, dù sao thì hắn cũng là alpha hàng đầu, huống chi thuốc ức chế tiêm trước khi vào đã bắt đầu có hiệu lực.

Ánh mắt Dương Lực mơ hồ lại mê man, anh có chút tổn thương, cho rằng đối phương cảm thấy mình quá không biết kiềm chế.

Dường như Hoa Tranh cũng không chuẩn bị giải thích càng nhiều, hắn đột nhiên ngồi dậy, Dương Lực cho rằng hắn muốn rời đi, gần như là thất kinh lôi kéo cổ tay người đàn ông ấy.

“Xin, xin đừng đi.” Dương Lực khàn giọng, cố nén cảm giác xấu hổ cầu xin.

Thật ra Hoa Tranh cũng không phải định đi, dù sao thì cơn động dục của Dương Lực còn chưa qua, nếu như không muốn tiến vào, thì hắn phải tìm phương pháp khác làm cho đối phương an toàn vượt qua thời kỳ động dục.

—— Nhưng quản gia trẻ tuổi hiển nhiên đã hiểu lầm.

Hoa Tranh híp mắt, vẻ mặt hắn giả bộ trấn định, im tiếng không nói, vừa không giải thích cũng không rời đi.

Dương Lực do dự một thời gian đủ dài, dục vọng ở thời kỳ động dục thật sự là đau khổ khó nhịn, anh đánh giá quá cao sự tự chủ của mình.

“Xin, xin hãy cho tôi…” Vành tai Dương Lực đỏ tươi ướt át, anh khó có thể mở miệng, nhẹ giọng chậm rãi nói, “Nuốt tinh dịch của ngài, được chứ?”

Dịch thể, máu huyết, mùi vị, mức độ lần lượt giảm dần, như omega tiến vào thời kỳ động dục đặc thù, mùi vị đã không có cách nào khống chế nổi, vậy thì có thể thử dùng máu để áp chế, nếu như máu cũng mất đi hiệu lực, đến lúc cần thiết, có thể dùng dịch thể (tinh dịch), để bảo đảm an toàn nhân thân của omega.

—— Ví dụ thứ hai điều 34 trong «Sổ tay ảnh hưởng pheromone giữa omega và alpha».

Hoa Tranh ngồi ở bên giường, áo hắn nửa treo ở trên người, lộ ra lồng ngực trần trụi tái nhợt nhưng không gầy yếu, bởi vì vừa nãy dây dưa, tóc bạc đã sớm tán loạn, trải ra đầy vai.

Hắn cau mày, dục vọng ửng hồng tựa như tô điểm màu máu trên gò má người đàn ông.

Dương Lực chôn đầu giữa hai chân hắn, tư thế nỗ lực phun ra nuốt vào, nhưng hiển nhiên kinh nghiệm khẩu giao của anh thực sự nghèo nàn, nửa ngày mà Hoa Tranh cũng không có ý muốn phóng thích.

Bất đắc dĩ, người được hầu hạ chỉ có thể tự mình nỗ lực.

“Răng đừng đụng phải tôi.” Mười ngón tay thon dài của Hoa Tranh cắm vào mái tóc đen hơi xoăn của Dương Lực, hắn dùng chút sức lực nhẹ nhàng túm một cái, “Dùng đầu lưỡi liếm.”

Dương Lực thật sự là xấu hổ đến không chịu được, nhắm mắt lại không dám mở ra, nhưng vẫn nghe lời làm theo từng chỉ thị của Hoa Tranh.

Hoa Tranh cuốn đuôi tóc đen của anh quanh đầu ngón tay mình mấy vòng, kỳ thực bất luận kỹ thuật của Dương Lực thế nào, dù cho không nhìn thấy thì Hoa Tranh vẫn dễ dàng hưng phấn. Dù cho không dễ đạt đến cao trào, nhưng quy đầu của hắn vẫn không ngừng phân bố ra dịch nhờn, chỉ thế thôi đã có thể khiến Dương Lực như đói như khát, mút vào nuốt sạch.

Dịch thể của Hoa Tranh đúng là giúp thư hoãn sự đau khổ của thời kỳ động dục rất nhiều, nhưng mà hạ thân anh vẫn cứ sưng đau, không được giải phóng, Dương Lực nghẹn khó chịu, không nhịn được vươn tay muốn len lén tự an ủi giải quyết, kết quả chưa làm được mấy lần đã bị người ta kéo tóc túm đầu.

“Anh đang làm gì đó.” Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu Hoa Tranh lại như biết rõ, hắn đột nhiên giơ chân lên, lòng bàn chân thuận theo cẳng chân Dương Lực, chậm rãi lướt lên đùi anh, cuối cùng dừng lại ở gốc đùi, khẽ hừ một tiếng, nặng nề đè lên bàn tay tự an ủi của Dương Lực.

Dương Lực “a” một tiếng ngắn ngủi, ngay sau đó không tới một giây, anh liền bắn ra.

Không có gì bất ngờ, tinh dịch làm dơ đầu ngón chân Hoa Tranh, trong lúc đó hắn cũng bắn vào trong miệng Dương Lực.

Mặt quản gia trẻ tuổi đỏ lên, nhưng vẫn không chút do dự nuốt cái thứ đầy trong miệng xuống.

Hoa Tranh thở dài, hắn kéo chăn trùm lên thân thể trần truồng của Dương Lực, ôm ngang người lên.

“…” Dương Lực mới vừa miễn cưỡng vượt qua thời kỳ động dục căn bản không có sức giãy dụa, hơn nữa “dịch thể” của alpha hàng đầu thật sự nói là “quỳnh dao ngọc lộ” cũng không quá đáng, dù không có chân chính tiến vào, ký kết khế ước vĩnh hằng, thì Dương Lực cũng gần như được đút no lưng lửng, cảm giác cả người thực sự là vừa lười biếng lại thoả mãn.

Tuy mắt Hoa Tranh không nhìn thấy, nhưng lại rất rõ ràng đối với trạng thái của Dương Lực, hắn kéo chăn lên trên chút nữa, hoàn toàn trùm kín khuôn mặt của quản gia trẻ tuổi.

Hắn xe nhẹ đường quen mở cửa phòng cách ly ra, Trần nữ sĩ quả nhiên mang vẻ mặt chột dạ vì “nghe lén bị tóm”.

“Ngài đi ra rồi à…” Trần nữ sĩ giả vờ ho khan một tiếng, “Tôi vừa định đưa thuốc ức chế vào nè.”

Hoa Tranh nở nụ cười gằn, mặc kệ cô.

Tuy Trần nữ sĩ rất sợ Hoa lão gia, nhưng nội tâm vẫn rất vui mừng, cô đã nghĩ xong xuôi là nên viết nội dung topic thoát ế của Hoa Tranh như thế nào luôn rồi, phải mướn bao nhiêu thuỷ quân, mua bao nhiêu nick marketing đến share bài…

Dương Lực không biết đã ngủ từ bao giờ, cổ tay tuột ra khỏi chăn, Trần nữ sĩ lơ đãng liếc nhìn một cái, có chút không dám tin chớp chớp mắt.

Cô lại không nhịn được nhìn cái thứ hai.

—— Hai OA sau khi đã ký kết quan hệ vĩnh hằng, vòng tay sẽ hiển thị tiêu chí màu vàng, mà Dương Lực… vẫn cứ là màu xanh lục.

Trần nữ sĩ: “…”

Cô thật sự muốn khóc.

Cô không hiểu, muốn đám trai tơ này phá thân khó khăn như vậy à?!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK