Beta: Thu Lệ
Khi Nguyên Đồng tỉnh lại, phát hiện bản thân mình đang ngâm trong nước, sợ tới mức thiếu chút giãy dụa như người sắp chết đuối.
Nhưng mà rất nhanh chóng, cô phát hiện bản thân không phải chết đuối, chỉ là đang ngâm mình trong một loại chất lỏng màu lam nhạt. Rõ ràng ngũ quan đều ngâm trong nước nhưng không có cảm giác khó thở. Ngược lại cảm thấy rất thoải mái, một cảm giác dễ chịu đến diệu kỳ, thậm chí còn có thể mở mắt nhìn. Xuyên qua tầng chất lỏng màu lam, cô trông thấy thiếu niên tóc đỏ đang đứng trước mặt mình.
Cậu ta nhìn cô, mỉm cười, qua tầng chất lỏng, nụ cười vô cùng sống động và rạng ngời như ánh mặt trời.
Cô nhịn không được vươn tay chạm đến, cho đến khi chạm phải một lớp màn chắn trong suốt cứng rắn. Lúc này cô mới nhận ra hóa ra mình đang ở trong một thiết bị hình ống được đổ đầy chất lỏng màu lam nọ. Trước kia cô từng nghe Rickie nói qua, đây là khoang trị liệu, chất lỏng màu lam này là dịch chữa trị. Nghe nói dùng để trị liệu khi cơ thể bị nội thương, rất nhanh chóng khôi phục như lúc đầu, tốt hơn thiết bị trị liệu rất nhiều.
Đầu óc hỗn độn nhịn không được mà suy nghĩ miên man, cho đến lúc hồi tưởng lại khoảnh khắc trước khi hôn mê, lại tiếp tục giãy dụa, hai tay vươn về phía tước, cố gắng đến gần thiếu niên đang đứng trước khoang trị liệu.
Cậu vốn chỉ lẳng lặng đứng trước khoang trị liệu để nhìn cô, phát hiện động tác của cô, tay khẽ chạm vào màn chắn trong suốt của khoang trị liệu như đang trấn an cô, để cô đừng sợ hãi, ánh mắt nhìn về màn hình bên cạnh, cho đến khi nút đỏ chuyển thành màu xanh. Lúc này mới ấn vào nút đang chớp sáng không ngừng một cái.
Dịch chữa trị trong khoang trị liệu dần rút đi, màn chắn trong suốt chậm rãi hạ xuống, cơ thể Nguyên Đồng đang lơ lửng trong chất lỏng cũng dần dần hạ xuống. Đến khi màn chắn trong suốt biến mất, thiếu niên đứng bên ngoài tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể yếu đuối của cô vào lòng.
“Aiya~ cô bé đã lành hẳn rồi à? Nhanh thật đấy!”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Nguyên Đồng ướt sũng cả người dựa vào trong lòng Klosters, chân tay vẫn mềm nhũn, theo trực giác ngẩng đầu lên nhìn thấy một người đàn ông tóc màu xanh lam đứng ở cửa. Bắt gặp ánh mắt của cô, trên mặt đối phương nở một nụ cười vạn người mê.
Klosters không nhìn ông ta, ôm Nguyên Đồng đến một phòng nghỉ bên cạnh lấy quần áo lại cho cô thay.
Nguyên Đồng nhìn cậu, nhịn không được hỏi: “Rickie đâu?”
Klosters quay đầu nhìn cô, thấy hốc mắt cô hồng hồng, trong lòng không khỏi có chút bất ngờ, sờ sờ tóc cô, nói: “Nó không sao! Làm một thân thể mới là được!”
Nguyên Đồng:“…”
Chờ Klosters đi ra ngoài rồi, Nguyên Đồng đỏ mặt ngồi xổm dưới đất, có chút ghét bỏ bản thân. Rốt cuộc vì sao lúc trước lại thương tâm như thế chứ? Rickie vốn là người máy, chỉ cần chip trí năng không bị hỏng thì sẽ không chết, thân thể bị phá hủy thì làm một thân thể mới là được. Người máy thì không chết nha.
Nhưng mà trong lòng vẫn rất vui vẻ vì Rickie không chết. Đến thế giới tương lai hơn một tháng, đều là Rickie ở cạnh cô, an ủi cô. Trong thế giới này, so với Klosters thì cô lại càng không muốn rời xa Rickie, không muốn nhìn thấy nó chết.
Nhanh nhẹn thay quần áo, lấy khăn lông lau sơ tóc, Nguyên Đồng liền đi ra ngoài.
Sau khi ra cửa thì trông thấy một người máy giúp việc đang chờ cô. Lúc này Nguyên Đồng mới phát hiện mình đã trở về nhà Klosters. Chắc là lúc đó cô bị thương quá nặng, cho nên mới đưa cô về chữa trị trong khoang trị liệu. Nghĩ đến lúc đó, cả cơ thể quặn đau, đầu đau như muốn nứt ra. Cái cảm giác này vẫn khiến lòng cô sợ hãi, không muốn nhớ lại nữa.
Nhà Klosters có diện tích rất lớn. Thông đạo trong nhà thông đến bốn hướng, hơn nữa lại giống hệt nhau. Tuy đã ở đây một tháng nhưng chỗ mà Nguyên Đồng lui tới cũng không nhiều lắm. Đến bây giờ cô vẫn còn bị lạc đường, nếu không có ai dẫn đường, trong thông đạo kín mít này, có khi cả ngày cô cũng không tìm được đường ra.
Có người máy dẫn đường, Nguyên Đồng nhanh chóng đến được phòng khách bình thường vẫn học, lại không nghĩ đến việc có khách đến.
Người trong phòng khách vốn đang nói chuyện, lúc phát hiện ra cô đều im lặng, đồng thời quay đầu nhìn thẳng vào cô, ánh mắt…rất đáng sợ.
Nguyên Đồng bị bọn họ nhìn đến mức da đầu run lên, lúng túng không biết làm sao, theo bản năng nhìn về Klosters đang ngồi ở ghế chủ vị, thấy cậu ngoắc ngoắc tay với cô. Cô liền chạy đến, ngồi bên cạnh cậu.
Đối diện bọn họ là Fergus và Tasym, còn một người đàn ông xa lạ mà Nguyên Đồng chưa gặp.
Người đàn ông kia có mái tóc ngắn màu bạc. Thân hình cao lớn rắn chắc, ngũ quan giống như được điêu khắc ra. Thân thể cường tráng, không nói không cười khiến cho người khác cảm thấy rất lạnh lùng, vô cùng áp lực.
Bình thường Klosters cũng rất lạnh lùng nhưng do ngoại hình là một thiếu niên xinh đẹp nên áp lực do cậu mang lại cũng không quá lớn. Không giống như người này, cảm giác áp bức đến từ hơi thở của giống đực trưởng thành, khiến người ta không thể thở được.
Đặc biệt khi hắn nhằm vào một người, rất ít người thoát khỏi ảnh hưởng của hắn.
Nguyên Đồng khó chịu, đầu rất đau, sắc mặt trắng bệch.
“Albert!” Sắc mặt Klosters lạnh lùng, nhìn thẳng vào người đàn ông tóc bạc, trong mắt như có ngọn lửa thiêu đốt.
Fergus và Tasym nhẹ nhàng nhích qua chỗ khác, cách Albert xa một chút. Đây đều là hai tên hung tàn, chưa bao giờ thiếu chuyện giao thủ ngầm, cách bọn họ xa chút mới không bị tổn thương. Đây là kinh nghiệm đúc kết được trong quá khứ.
Ánh mắt Albert có chút biến hóa, không nghĩ tới Klosters sẽ vì một sinh vật nhân hình thoạt nhìn tựa như tiến hóa thất bại mà cảnh cáo anh ta. Khi định mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên cảm nhận được nguy hiểm, tim đập nhanh, thân thể cao lớn của Albert vừa chuyển, nhảy xuống sau sô pha. Ngay chỗ anh ta vừa ngồi xuất hiện một cái lỗ cháy đen.
Trong nháy mắt, hiện trường im lặng một cách quỷ dị.
Albert và đám người Fergus trừng mắt nhìn cô gái bé nhỏ đổ mồ hôi lạnh yếu ớt ngồi cạnh Klosters, không thể tin nổi lực sát thương đáng sợ của cô.
“Đồng Đồng!”
Klosters không thèm nhìn đến ánh mắt của người khác, ôm cô vào lòng, ngăn cản khí thế của Albert. Đồng thời lấy ra một liều thuốc giảm đau, mở miệng cô giúp cô uống. Lạnh lùng nhìn Albert một cái, hiển nhiên đang ghi thù hắn. Tính cách của Klosters là có thù tất báo, vô cùng bao che khuyết điểm, huống chi đây là đối tượng do chính cậu nhận định, đương nhiên không thể để người khác ức hiếp.
Vẻ mặt Albert lạnh lùng nghiêm túc.
Cho đến lúc thuốc giảm đau có tác dụng, rốt cuộc cảm giác đau đớn không muốn sống này cũng giảm bớt, cả người Nguyên Đồng vô lực ngồi yên toàn thân ra một tầng mồ hôi lạnh, sự ngưng trọng trong không khí mới giảm bớt vài phần.
“Cô ta là ai?” Albert hỏi, “Hành tinh Ural vốn không có người này.”
Bản thân anh ta là hình cảnh tinh tế, xuyên qua không biết bao nhiêu tinh hệ, truy duổi vô số tội phạm, đương nhiên cũng có hiểu biết tình huống của các tinh cầu. Tình trạng đặc thù của hành tinh Ural, tuy rằng thế nhân không biết nhiều lắm, nhưng thượng tầng Đế quốc thì biết khá rõ. Hành tinh Ural vốn ít dân cư trú, số lượng dân cư có thể đếm trên mười đầu ngón tay, Albert cũng biết được vài phần. Lần trước khi anh ta đến Ural cũng không gặp người như vậy trong nhà Klosters.
Hơn nữa, rõ ràng trông yếu ớt như thế, nhưng lực công kích lại vô cùng đáng sợ, thật khiến người ta cảm thấy không yên.
“Giống cái của ta!” Klosters chậm rì rì trả lời, ôm chặt người trong lòng một chút,“Vì vậy cô ấy là ai, ngươi cũng đừng bận tâm.”
Albert hơi hơi nhíu mày, sau đó gật gật đầu.
Pháp luật tinh tế có quy định, không thể phi pháp cướp đoạt bạn lữ của người khác. Là một hình cảnh, Albert dĩ nhiên sẽ không biết luật mà còn phạm luật. Tuy rằng lúc này anh ta cảm thấy rất khó hiểu khi bên cạnh Klosters đột nhiên xuất hiện một giống cái.
Nguyên Đồng đau đầu vô cùng, hoàn toàn không có tâm tình để ý đến chuyện mấy người này đang nói. Cho đến lúc cô cảm thấy đỡ hơn thì nghe được tiếng cáo từ của người đàn ông tóc bạc đáng sợ kia.
“Lần này cũng nhờ các ngươi ra tay. Tinh đạo ta sẽ mang đi, đỡ phải ở đây làm phân bón cho các ngươi!” Nói xong, Albert nhìn thoáng qua Tasym.
Vẻ mặt Tasym ngượng ngùng cười cười với anh ta, thần sắc Albert càng lạnh hơn, trực tiếp quay đầu không thèm nhìn.
Thấy thế, Tasym chép chép miệng, “xí” một tiếng, thầm nói: “Đám thú nhân các ngươi thật chẳng biết gì gọi là tình thú hết! Dù gì thì ta cũng là đại mỹ nhân nha, tuy là loài lưỡng tính nhưng vĩ đại hơn đám thú nhân các ngươi là cái chắc…”
Albert nói đi là đi, hành động vô cùng cường hãn, giống một trận gió vậy.
Albert vừa đi, Nguyên Đồng cảm thấy không khí mát mẻ hơn vài phần, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
“Cô bé, cô không sao chứ?” Fergus lộ vẻ mặt quan tâm, “Đừng để ý đến Albert làm gì! Anh ta là hình cảnh tinh tế, tốt nghiệp từ Học viện Quân sự Đế Quốc, đã quen với tác phong quân nhân, ghét ác như thù, trong đầu nhồi toàn quy định hà khắc của pháp luật. Cho nên làm người khô khan nghiêm khắc. Nhưng cũng không đả thương người vô tội, anh ta cũng không biết luật phạm luật, vì vậy cô bé đừng lo lắng.”
Nguyên Đồng sửng sốt. Hóa ra là hình cảnh tinh tế, chẳng trách thoạt nhìn khí thế lại đáng sợ như thế. Làm một thị dân nhỏ bé, quan chức lớn nhất mà Nguyên Đồng từng thấy cũng chỉ là thị trưởng thành phố mà thôi, mà cũng chỉ là thấy từ xa khi ông ta đến trường học tham quan. Nhưng mà thị trưởng cũng không có khí thế đáng sợ như vị hình cảnh tinh tế kia.
“Tôi không sao, cám ơn!” Nguyên Đồng cảm tạ sự quan tâm của Fergus, chợt nhớ mình vẫn đang được Klosters ôm, nhanh chóng đứng lên, mặt có chút hồng. Thấy thần sắc của Fergus và Tasym như là đã quen, mới không quá xấu hổ.
“Các ngươi đi được rồi!” Klosters lạnh lùng nói.
“Ôi, Klos, đừng không có tình người như vậy chứ! Khách đến nhà thì phải nhiệt tình mời khách mới đúng.” Fergus cười vô cùng thân thiết ôn hòa.
Tasym cũng không dời khỏi chỗ, nói: “Ngày hôm qua ngươi ôm chết Mật hoa trà ta có chạy mất. Mấy hũ đó đều là ta vất vả thu thập và dưỡng từ Tư Đạt kì mật, một hũ có thể bán được với giá một trăm ngàn tinh tệ đó.”
Fergus hút một hơi, bộ dạng đau như bị cắt thịt, giống như lấy đồ từ nhà anh ta đi vậy, Nguyên Đồng thấy anh ta có chút kỳ lạ liền nghe anh ta nói: “Ta không thể nhìn được chuyện ngươi lấy thứ tốt của nhà người ta đi như thế được! Đưa ta bán giùm cho, ta có thể ăn chút hoa hồng …”
Nguyên Đồng: “…” Cảnh giới keo kiệt này đúng là chưa từng thấy!
Fergus làm như không nhìn thấy vẻ mặt muốn đuổi người của Klosters, tiếp tục nói: “Còn có, ngươi không hiếu kỳ với tình huống dị thường của tinh thần lực Nguyên Đồng sao? Tinh thần lực có tính công kích mạnh mẽ như thế, trong tinh tế cũng vô cùng hiếm thấy, rất đáng giá nghiên cứu!”
Nghe đến đó, Klosters không hé răng.
Lúc trước cậu và Rickie đã từng nghiên cứu. Nhưng sau đó Nguyên Đồng cũng không có gì khác thường. Cho nên cũng không biết nguồn năng lượng dao động kia là tinh thần lực. Hiểu biết của cậu về phương diện này quákhiếm khuyết cho nên đến bây giờ vẫn không rõ tình huống của Nguyên Đồng.