Đỗ gia tới không tính là sớm, trên mặt sông đã có khá nhiều du thuyền, chỉ là không đậu ở giữa sông, lộn xộn cập vào bờ, chính giữa là dùng để cho cuộc thi thuyền rồng. Đỗ Nhược đỡ lão phu nhân lên bong thuyền, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đình nghỉ mát ở phía đông không giống chỗ tấp nập khác toàn là đầu người di chuyển, mà lại rất là trống, loáng thoáng nhìn thấy có binh sĩ mặc quan phục, thẳng tắp đứng ở bên bờ.
Ngồi bên trong hẳn là đám người Triệu Kiên.
Lão phu nhân nói với Tạ thị: “Sông thuỷ vận này rộng hơn tưởng tượng của ta, mấy chiếc thuyền lớn cũng có thể dễ dàng đi qua, thật là tốt, không trì hoãn vận chuyển lương thực.” Nàng bỗng nhiên dừng lại, “Mà nay thuỷ vận phủ Tổng binh quan của Đại Yến chúng ta là ai? Cũng là người mới nhậm chức sao, ta không nhớ rõ.”
Tạ thị cười nói: “Là Tưởng Bảo Từ Tưởng đại nhân, ở Tần Độ, là lần đầu tiên chúng ta gặp Tưởng phu nhân, nàng khen hạt Bồ Đề người đeo, Tưởng phu nhân là một người tin Phật.”
“Trí nhớ của ngươi thật không tệ!” Ánh mắt Lão phu nhân ấm áp, “Ngươi vừa nói như vậy, ta liền nhớ ra rồi, ” Nàng quay đầu nhìn về phía Lưu thị, “Hôm đó ngươi cũng ở đây, sao không đề cập tới nửa câu? Trí nhớ lại giống ta rồi.”
Lưu thị lúng ta lúng túng nói không nên lời.
Hai con dâu, một trời một vực, nhị phòng có Lưu thị làm đương gia chủ mẫu, làm sao có thể chống đỡ được? Lão phu nhân đối với bộ dạng không lên nổi mặt bàn của nàng, thật sự vô cùng không thích, cũng không liếc nhìn nàng một cái, nắm tay Tạ thị đi về phía trước. Lưu thị chỉ cảm thấy gương mặt nóng bỏng, nhìn thấy Đỗ Dung, Đỗ Oanh ở phía sau, vội nói: “Các ngươi chiếu cố Lão phu nhân, ta đi nhìn xem bọn họ chuẩn bị nước trà sao rồi, hôm nay còn mang theo không ít thức ăn đây.”
Đôi môi Đỗ Oanh mân lại không nói gì.
“Nương đi trước đi, đợi lát nữa ta tới giúp ngươi.” Ngữ khí Đỗ Dung nhanh nhẹn thoải mái.
Lưu thị thấy Đỗ Dung, trong lòng liền yên tâm, cười xoay người rời đi.
Đỗ Oanh lại ho khan, Đỗ Dung vội vàng lôi kéo nàng đi vào khoang thuyền: “Tổ mẫu sợ ngươi ở nhà buồn, thế nào cũng phải cho ngươi đến, nhưng ta thấy còn không bằng đừng đến, vạn nhất đông lạnh thì sao?”
“Không có việc gì, ở nhà còn không phải cũng thường xuyên như vậy à?” Đỗ Oanh cười cười, ánh mắt nàng xuyên qua cửa khoang bằng gỗ điêu khắc mẫu đơn bốn mùa, thấy Đỗ Lăng và Chương Phượng Dực cũng đi lên boong tàu, còn nói thêm, “Nếu ngươi lo lắng cho ta, thì ở trong này cùng ta là được, ta chỉ là không thể lại đi ra ngoài.”
“Được.” Đỗ Dung một lời đáp ứng.
Hai tỷ muội ở bên trong khoang thuyền nói cười.
Đỗ Nhược còn đang trên bong thuyền, thấy Đỗ Lăng và Chương Phượng Dực đã tới, nhìn chằm chằm Chương Phượng Dực, chỉ thấy hắn rất là cung kính thỉnh an lão phu nhân, Tạ thị, ngữ khí cũng đúng mực, thu liễm khi tức vô lại của bản thân, sau khi vấn an đứng ở bên cạnh Đỗ Lăng, ngay cả chân cũng mở rất đoan đoan chính chính.
So với ngày thường giống như hai người khác nhau, làm cho Lão phu nhân đều liếc nhìn hắn nhiều hơn, cười nói: “Phụ thân ngươi và Vân Hác có tình nghĩa đồng liêu, ngươi không cần câu thúc quá.”
Nghe nói như thế, Đỗ Lăng không nhịn được cười, nghĩ thầm Chương Phượng Dực còn có thể câu nệ ư? Hắn không nhịn được nhìn Chương Phượng Dực, ai ngờ hắn thật sự rất quy củ, còn giống vãn bối của Đỗ gia hơn hắn, liền có chút nghi ngờ, hoài nghi vừa rồi hắn uống rượu say.
Chẳng qua tửu phẩm của hắn hẳn là không tốt như vậy!
Lão phu nhân đứng ở boong tàu một lát liền muốn đi vào, Đỗ Nhược lúc này luôn là cái đuôi nhỏ của Lão phu nhân, chẳng qua không đợi nàng vào khoang thuyền, trên chiếc du thuyền đối diện một cô nương thân thiết gọi tên nàng.
Nàng quay đầu nhìn lại, thì ra là Chu Huệ Chiêu.
Chu Huệ Chiêu dựa trên lan can của bong thuyền ngoắc tay về phía nàng: “Nhược Nhược, không ngờ thật sự là ngươi, ta mới vừa rồi liền nghĩ, có thể gặp được ngươi hay không, chúng ta cùng nhau xem thuyền rồng, ngươi mau lại đây, ta sai người bắc cầu gỗ.”
Đỗ Nhược có chút do dự, Lão phu nhân sớm nghe thấy được: “Ngươi với huệ chiêu giống như thân tỷ muội, nếu nàng thịnh tình muốn mời, liền đi a.”
Chu Huệ Chiêu quả thật lúc đầu đã mời nàng, nếu không đi cũng không tốt.
Tạ thị biết nàng muốn phụng bồi người nhà, cười nói: “Dù sao giữa mấy cái du thuyền bắc cái cầu cũng không khó, ngươi đi chỗ nàng trước, chờ lát nữa, lại mời nàng tới du thuyền của chúng ta, đi hai bên một chút cũng không phải là thú vị hơn sao? Tiểu cô nương các ngươi hiếm khi được đi ra ngoài, chẳng phải nên tranh thủ vui đùa sao?”
Mẫu thân luôn rất có chú ý, Đỗ Nhược liên tục gật đầu: “Được, vậy ta đi nha.”
Đỗ Dung muốn cùng Đỗ Oanh, luôn ở bên trong khoang thuyền, ngược lại Đỗ Tú đi theo nàng: “Ta đi cùng ngươi.” Nàng đi lên bong thuyền cười với Chu Huệ Chiêu, “Chắc hẳn Chu tỷ tỷ sẽ không để ý a?”
Chu Huệ Chiêu từ trước đến nay rất dễ nói chuyện, làm sao sẽ cự tuyệt.
Hai người giẫm lên cầu gỗ đi qua.
Mắt thấy thi đấu thuyền rồng sắp bắt đầu, Chu Huệ Chiêu cười nói: “Chúng ta mời thuyền phu, đã sớm chọn được vị trí tốt, nói đến chỗ kia, xem thuyền rồng rõ nhất.”
Nàng vừa dứt lời, du thuyền kia cũng rất nhanh đã đi ra ngoài, thẳng đến phụ cận chín chiếc thuyền rồng mới dừng lại.
Vậy thì quả thật là địa điểm tốt, Đỗ Nhược cười nói: “Xem ra ta không uổng phí đến du thuyền của ngươi.” Nàng ngước mắt trông về phía xa, thậm chí có thể thấy rõ những người ăn mặc áo bào trong đình nghỉ mát, ngoại trừ long bào vàng rực chói mắt, nàng còn thấy một người tối đen như mực, khóe miệng liền không nhịn được vểnh lên, nghĩ thầm Hạ Huyền mặc dạng này kỳ thật cũng có chỗ tốt.
Bất kể ở đâu, chỉ cần nhìn thấy toàn thân màu đen, liền biết là hắn.
Nếu không ngày hội thế này, ai lại dùng loại màu sắc này đâu chứ? Sẽ chỉ làm người ta nghĩ đến điềm xấu.
Hạ Huyền đúng là ở trong lương đình, hắn không yên lòng nhìn mặt sông, bên cạnh là hai huynh đệ Triệu Dự, Triệu Mông rất đúng với câu nói miên lý tàng châm ( trong bông có kim). Hai vị hoàng tử chênh lệch nhau hai tuổi, đều tuổi trẻ tài cao, cũng chẳng trách Triệu Kiên rơi vào thế khó xử, chậm chạp không lập thái tử, khiến cho các quan viên rối rít cẩn thận hai huynh đệ, nhìn xuống đĩa đồ ăn, sợ đắc tội bởi ai cũng không thể trêu vào.
Mắt thấy thi đấu thuyền rồng đã bắt đầu, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì là lần đầu tiên ăn mừng đoan ngọ sau khi Đại Yến thành lập, thuyền rồng chế suốt đêm, cực kỳ hoa lệ, đầu rồng ngẩng cao, điêu khắc tinh mỹ, ngay cả chỗ đuôi rồng cũng chưa không qua loa, nước sơn màu sắc xinh đẹp, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh. Chỉ nghe một tiếng chiêng vang lên, mười mấy tráng hán tất cả đều mặc quần áo ngắn lục tục từ trên một cái thuyền lớn chia ra chín hướng.
Tiếp nữa là ba tiếng trống rung trời, thi đấu thuyền rồng bắt đầu, bạch sóng phi hoa, thuyền rồng hóa thành rắn dài bơi trên sông, ngươi truy ta đuổi vạn phần gay cấn.
Giữa sông là từng trận tiếng cổ vũ.
Đỗ Nhược đứng ở trên bong thuyền, ánh mắt không rời được, lúc nàng còn bé cũng từng xem thi đấu thuyền rồng, chẳng qua mấy năm nay chiến loạn ai lại có nhàn hạ thoải mái như thế này, đó là lúc bảy tuổi thôi.
Chu Huệ Chiêu cùng Đỗ Tú cũng xem mặt mày hớn hở, đợi đến có chiếc thuyền rồng giành được vị trí đứng đầu, các nàng cũng không nhịn được hoan hô.
“Thật thú vị, đáng tiếc một năm chỉ có một lần.” Đỗ Tú cảm khái.
“Thật sự nếu một tháng có một lần, nhìn hơn hai lần là không còn hứng thú nữa.” Đỗ Nhược nói, “Người ta nói viễn hương cận xú ( xa thơm gần thối), thiểu hương đa xú ( ít thơm mát nhiều thối), cũng như dù cho thích xem, cũng không thể ngày ngày đều xem, ta chỉ mới xem qua năm lần «Tầm hương ký» của Tống Trần viết, xem lại cũng có chút chịu không nổi.”
Chu Huệ Chiêu cười nói: “Tính tình ngươi kiên nhẫn hơn chúng ta, thoại bản của ta nhiều lắm xem một lần, biết rõ kết quả cũng không có kiên nhẫn xem lại nữa.” Nàng cầm tay của Đỗ Nhược, “Xem xong thi đấu thuyền rồng, ta đưa ngươi về.”
Nàng phân phó thuyền phu quay đầu.
Ai ngờ được một lát, thân thuyền bỗng lay động mãnh liệt, cũng dừng lại không đi nữa, một tiểu nha hoàn vội vàng đi tới, nói với Chu Huệ Chiêu: “Cô nương, thuyền phu nói đụng phải bãi hiểm rồi, đáy thuyền bị đụng thủng, có nước vào.”
Vốn cũng định cập bờ, lại gặp phải chuyện như vậy.
Chu Huệ Chiêu kinh hoảng nói: “Làm sao đây?”
Đỗ Nhược cũng lắp bắp kinh hãi, dò hỏi: “Còn đuổi kịp tới du thuyền nhà chúng ta không? Cho dù bãi hiểm, cũng không bị đâm lợi hại như vậy a?”
Nhưng thuyền kia lại chìm thẳng xuống.
Đúng lúc này, có cầu gỗ bắc lên bong thuyền, trong lòng Đỗ Nhược vui mừng, nói với Chu Huệ Chiêu: “Hôm nay trên sông có rất nhiều thuyền, gặp được tất nhiên sẽ cứu giúp, ngươi nhìn xem, đây không phải là có...”
Đợi ánh mắt nàng quét đến thân ảnh đối diện, lời nói bỗng im bặt.
Thấy sắc mặt nàng đột biến, Chu Huệ Chiêu nhìn sang theo, nhận ra Triệu Dự, nàng nhẹ giọng cười một tiếng: “Thì ra là Đại điện hạ, Nhược Nhược, cảm tình của hắn với ngươi quả thực rất tốt, ta là mượn phúc phần của ngươi rồi.”
Phúc phận cái gì? Nàng không biết chuyện tương lai, Triệu Dự là người tốt lành gì? Ở trong mộng, chính là hắn cưỡng chiếm Chu Huệ Chiêu. Đỗ Nhược giữ chặt ống tay áo nàng: “Chúng ta đừng đi lên du thuyền của hắn, nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta đợi du thuyền khác, chắc chắn có cô nương nhà khác, không phải càng tốt hơn sao? Chu tỷ tỷ, chúng ta chờ một chút.”
Nhưng mũi thuyền đuôi thuyền đều là từng trận kinh hô, nước đã tràn lên đến đây.
Chu Huệ Chiêu kéo nàng: “Nhược Nhược, mau đi thôi, đều tại ta, không nên cho ngươi tới đây, sớm biết như vậy ta đã không mời ngươi, ngươi cũng sẽ không kinh sợ đến vậy.”
Xem ra không thể không đi rồi, Đỗ Nhược bám theo sau lưng nàng, chỉ thấy Đỗ Tú đã vui vẻ giẫm lên cầu gỗ đi qua, nàng nghe thấy nàng ta gọi Triệu dự, Dự ca ca.
Thuyền càng ngày càng nghiêng, đi trên cầu gỗ đều có chút nguy hiểm, Chu Huệ Chiêu lôi kéo tay của Đỗ Nhược thật chặt, sợ nàng té ngã, nhưng bản thân đi trên boong thuyền chân cũng mềm nhũn, không đứng vững, đi về phía cạnh thuyền, Triệu Dự đang ở đó, nhìn thấy nàng nhu nhược như vậy, đưa tay nhẹ nhàng đỡ.
Chưa đụng tới da thịt, cách ống tay áo cũng có thể phát giác sự mảnh mai của nàng, trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới Đỗ Oanh, Chu Huệ Chiêu này hẳn là có mấy phần giống Đỗ Oanh, rất yếu ớt động lòng người.
Nhưng ý niệm này cũng chỉ chợt lóe lên, tay hắn rất nhanh dời đi, muốn đi đỡ Đỗ Nhược, nhưng Đỗ Nhược làm sao sẽ để cho hắn chạm vào nàng, vừa đến trên bong thuyền liền chạy ra xa.
Nàng bây giờ nhìn đến hắn, sẽ từ rùa đen biến thành thỏ con, nhìn bóng lưng của nàng, Triệu Dự hận đến nghiến răng, hắn sải bước đi tới chỗ nàng. Đỗ Nhược nhìn thấy hắn đi tới, liền chạy vào trong khoang thuyền, nhưng lúc này Triệu Dự lại không để ý quy củ, cũng đi vào khoang thuyền, nàng mới nghĩ đến, đây là du thuyền của hắn, nàng có thể trốn đi đâu chứ?
“Nhược Nhược, ta cảm thấy chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện một chút.” Triệu Dự để nàng ngồi ở góc hẻo lánh, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt của nàng.
Một thời gian không gặp, ngũ quan của nàng nẩy nở rồi, giống như nụ hoa nở rộ, từ ngây ngô chậm rãi lộ ra màu sắc tươi đẹp. Mặc dù còn chưa phải quá xinh đẹp, nhưng cũng đủ làm cho một người nam nhân vì nàng mà khuynh tâm.
Nhất là bộ dạng cảnh giác hiện tại, giận mà không dám nói, sợ hãi lại kiên trì, ánh mắt ngập nước dịu dàng làm người ta muốn kéo nàng qua, ôm trong ngực trấn an một phen.
Triệu Dự ôn nhu nói: “Ngươi đừng sợ, Nhược Nhược, ta chỉ là muốn nói chuyện với ngươi.”
Đỗ Nhược khẽ cắn đôi môi: “Thuyền kia, có phải là ngươi làm không?” Đích thị là hắn sai người làm hỏng, đợi một lát mới đem cầu gỗ bắc đến, bằng không làm sao sẽ trùng hợp như vậy? Nàng trách cứ “Không ngờ ngươi hèn hạ như vậy!”
“Hèn hạ?”Triệu Dự nhíu mày nói, “Ngươi thật sự cảm thấy là ta làm sao?”
“Không phải là ngươi thì là ai?”
Thành kiến của nàng với hắn hóa ra sâu như vậy, Triệu Dự có chút căm tức: “Ta rốt cuộc làm sai ở đâu, sao ngươi lại đối xử ta vậy?”
Đỗ Nhược lại đóng chặt đôi môi.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, nàng chậm rãi rũ mắt xuống, có chút hoảng sợ, ngón tay đặt ở trên chân dưới bàn cào nhẹ, phát ra một chút thanh âm, Triệu Dự nghe cảm thấy chói tai, sắc mặt càng ngày càng trầm.
Đỗ Nhược cảm thấy nếu đợi nữa, sợ rằng hắn sẽ nhào lên bắt lấy nàng.
Tình cảnh đúng là vô cùng quỷ dị, Ngọc Trúc úp úp mở mở nói: “”Đại, Đại điện hạ, có thể để cho cô nương quay về boong tàu không, Chu cô nương, Tứ cô nương đều đang tìm nàng.”
“Đúng vậy a, Tam tỷ!” Đỗ Tú chạy vào, ai nha một tiếng, “Thì ra là ngươi thực sự ở chỗ này, ngươi với Dự ca ca đang làm gì đấy?”
Bị người quấy rầy, Triệu Dự cũng cực kỳ buồn bực, nói với Đỗ Tú: “Ngươi đi ra ngoài, ta có chuyện nói với nàng.”
Vậy mà đuổi người, Đỗ Nhược vội nói: “Không, Tứ muội ngươi đừng đi, ta không có gì để nói với Đại điện hạ, ta...” Nàng không thể ngồi đợi chết, nhích người ra phía bên ngoài, ai ngờ vừa mới bước ra một bước, bị giày đen của Triệu Dự một cước đá trở về, nàng đau đến thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Nàng nghĩ thầm xong rồi, làm sao bây giờ!
Thân thuyền lúc này lại lay động, cũng không biết là đụng vào cái gì, chỉ thấy bên ngoài khoang thuyền đi tới một người, giống như che hết ánh nắng, đứng thẳng ở cửa, khiến cho bên trong khoang thuyền cũng u ám.
Đỗ Nhược mừng rỡ, kêu lên: “Huyền ca ca!”
Hạ Huyền thản nhiên nói: “Mau đi ra ngoài, ta dẫn ngươi trở về.”
Nàng giống như tìm được cây cỏ cứu mạng, đi nhanh chưa đến một khắc, nàng đi thẳng đến bên cạnh hắn, chợt bắt được tay áo của hắn.
Triệu Dự nhìn thấy một màn này, cổ họng giống như bị ngăn chặn, một câu cũng nói không nên lời.
Hạ Huyền mang theo nàng đi tới cầu gỗ.
Nàng vẫn lôi tay áo hắn thật chặt, sợ rơi xuống, ống tay áo rộng thùng thình bị nàng cầm chặt, một trước một sau lay động, kể cả hạt châu của trường mệnh lũ trên cổ tay hắn.
Ở trong gió sông, phát ra thanh âm dễ nghe lại mỏng manh yếu ớt.