Ban đêm, một khắc kia lúc rời đi, cô khắc chế mình không nghĩ tới anh nữa. Có lẽ cô cũng hiểu, cô chỉ mượn chuyện này để trốn tránh mà thôi.
Thanh Thử thầm thở dài một hơi trong lòng, có lúc thật muốn mặc kệ mọi thứ, không cần suy nghĩ nhiều làm gì.
Cả đêm Trình Mực Lăng ngủ không ngon giấc. Trời chưa sáng, anh đã sang tìm Thanh Thử.
Trên đường chính Thanh Ninh, những người hành hương thành kính đi về nơi muốn tới. Thật ra thì ở chỗ này bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể cảm nhận được cái cảm giác linh thiêng.
Trình Mực Lăng nhìn cô gái đang ngồi chống cằm ngủ gà ngủ gật trên bàn. Trình Mực Lăng dừng chân một hồi lâu, cô gái mới mơ mơ màng màng phát hiện anh.
"Ồ ——" Giang Ương cười, "Trình tiên sinh."
Trình Mực Lăng khẽ cười một tiếng.
Giang Ương dụi dụi mắt, " Chị Thanh Thử đi Lâm Chi rồi, chị ấy nhờ em báo lại với anh."
Ánh mắt Trình Mực Lăng tối sầm lại, "Đi lúc nào? Với ai?"
"Nửa đêm hôm qua, cùng với học sinh kia, bọn họ có vẻ rất gấp."
"Cô có biết đã xảy ra chuyện gì không?" Trình Mực Lăng trầm giọng hỏi.
"Hình như là đi tìm cô gái kia, cụ thể em cũng không rõ ràng lắm."
Trình Mực Lăng gật đầu một cái, "Được, cám ơn cô."
Giang Ương thẹn thùng.
Trình Mực Lăng từ khách sạn ra, gọi cho Thanh Thử một cú điện thoại, đáng tiếc điện thoại không có ai nghe. Từ lúc vào Đại Chiêu Tự ngày hôm qua, Thanh Thử đã đặt điện thoại di động ở chế độ im lặng.
Trình Mực Lăng cầm điện thoại di động, đứng dưới ngọn đèn đường.
Lý Dục Bạch lái xe chạy tới, anh ta đã sớm đến Lhasa rồi, mấy ngày nay toàn đi chung quanh chụp hình. Khuôn mặt đẹp trai tràn đầy sự mệt mỏi, "Ầy, xảy ra chuyện gì? Sáng sớm đã lôi người ta tới đây."
"Tớ muốn đi Lâm Chi một chuyến, đưa xe tớ lái."
"Tự dưng lại đi Lhasa?" Lý Dục Bạch nghĩ lại, trong nháy mắt liền hiểu, "Vị kia nhà cậu cũng đi Lâm Chi? Trình tổng, tốc độ này thật là làm cho tiểu đệ đây cam bái hạ phong (tự thấy không bằng) a!"
Lý Dục Bạch nhìn chung quanh, "Cô ấy đâu?"
Trình Mực Lăng lên xe, "Đi Lâm Chi rồi. Cậu cứ đi chụp ảnh cho xong đi, đừng đợi tớ, có lẽ tớ sẽ không về luôn được."
Nói xong đi mất.
Lý Dục Bạch đứng im tại chỗ, "Ơ, Mực Lăng ——" anh ta lắc đầu một cái, tự lẩm bẩm, "Cũng có chuyện cậu không làm được cơ đấy."
Hai người Thanh Thử đến Lâm Chi thì liền hỏi thăm mọi người khắp nơi, có ai từng gặp Trịnh Giai hay không. Đáng tiếc cả đường không hỏi được chút tin tức nào.
Phó Hàn Trạch lo lắng càng thêm nặng nề, "Lâm Chi lớn như vậy, chúng ta tìm kiểu gì đây?"
Thanh Thử nhìn rừng tùng mênh mông bát ngát phía xa. Đúng thật, Trịnh Giai dường như cố tình né tránh bọn họ, không để bọn họ dễ dàng tìm được. Huống chi còn có Tống Vi một bên quấy nhiễu.
Thanh Thử thở dài một cái, trước kia ra ngoài du lịch cô cũng chưa từng gặp qua chuyện như vậy.
"Trịnh Giai có từng kể với anh chuyện cha mẹ cô ấy không?" Thanh Thử hỏi.
Phó Hàn Trạch ngồi dưới đất, đầu rũ xuống rất sâu, "Cô ấy rất ít nói về gia đình mình, tôi cũng chưa bao giờ hỏi." Anh ta cười cười, "Tôi biết được chuyện cha mẹ cô ấy ly dị là do lúc say rượu cô ấy nói ra."
Thanh Thử gật đầu một cái, trong lòng Trịnh Giai để ý, cho nên cũng không muốn kể cho Phó Hàn Trạch.
"Có phải cô thấy tôi rất thất bại không, ngay cả bạn gái mình cũng không biết rõ." Phó Hàn Trạch mất mát nói.
Thanh Thử Trầm ngâm một hồi lâu nói: "Ai cũng có bí mật riêng, Trịnh Giai không muốn kể cung đâu phải là lỗi của anh."
Phó Hàn Trạch thở ra một hơi, "Thanh Thử, tôi phát hiện ra cô nói chuyện y như một bà già, như là đã trải qua rất nhiều vậy, nhưng rõ ràng cô hơn chúng tôi có vài ba tuổi mà."
Thanh Thử cười một tiếng, lấy di động trong túi ra, thấy có ba cuộc gọi nhỡ, đều là hơn sáu tiếng trước.
Phó Hàn Trạch nhìn khuôn mặt rối rắm của cô, “Sao thế? Bạn trai cô gọi cho cô rồi hả?"
Thanh Thử do dự trong một chớp mắt, có nên gọi lại không nhỉ.
Một lát sau, điện thoại nối.
"Thanh Thử ——" Giọng Trình Mực Lăng hơi gấp gáp.
Thanh Thử nuốt nước miếng một cái, "Sư huynh, chuyện tối qua tương đối gấp, giờ em đang cùng Phó Hàn Trạch đi Lâm Chi."
Trình Mực Lăng bất đắc dĩ cong cong khóe miệng, "Thanh Thử ——" anh biết nói gì cho phải đây. Cố nói cho thật tự nhiên, "Bây giờ anh đang trên đường đi Lâm Chi, em đang ở đâu rồi?"
Thanh Thử nhìn bảng chỉ đường, "Chúng em ở ——" lời còn chưa dứt, điện thoại di động của cô đã tắt máy. Cô nhìn màn ảnh đen như mực, vẻ mặt vô tội.
"Điện thoại hết pin rồi."
Vẻ mặt thống khổ của Phó Hàn Trạch cuối cùng cũng có biểu cảm khác, "Thanh Thử, tôi hơi bị đồng cảm với bạn trai cô."
Thanh Thử cất di động, tối qua lắm chuyện quá, cô quên chưa sạc di động.
Phó Hàn Trạch đưa di động của mình ra, "Dùng điện thoại di động của tôi đi."
Thanh Thử không nhận.
Phó Hàn Trạch nhìn cô, chợt hiểu ra, "Sẽ không phải là cô không nhở số điện thoại của anh ấy chứ?"
Thanh Thử xoay mặt, biết nói thế nào đây? Bọn họ quen biết chưa lâu, Trình Mực Lăng không phải là bạn trai của cô.
Thanh Thử chỉ cảm thấy trán mình hơi nhảy lên, "Tôi học toán dốt lắm, bẩm sinh đã không có năng khiếu với các con số."
Phó Hàn Trạch không thể tìm được từ ngữ nào mà miêu tả cảm tưởng của mình nữa, anh ta bó tay không giúp được gì rồi.
Chờ Trình Mực Lăng gọi đi gọi lại mấy cuộc nhưng đều chỉ nghe thấy “Số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy..." Anh đau đầu vuốt vuốt lông mày, không thể không tăng tốc về hướng Lâm Chi.
Thanh Thử và Phó Hàn Trạch vốn không có một chút đầu mối, hai người không ngại phiền đi hỏi từng người một, nhưng một chút đầu mối cũng không có. Đến trưa, hai người chỉ đành đi vào thị trấn báo án.
Sauk hi ghi khẩu cung, Phó Hàn Trạch đưa ảnh Trịnh Giai cho cảnh sát, cảnh sát an ủi hai người, để cho bọn họ bình tĩnh lại trước. Nhưng đến lúc này, cả người Phó Hàn Trạch đã muốn điên lên rồi.
Thanh Thử có chút lả đi, ngồi trên ghế dài trong đồn.
Tới lúc đêm, rốt cuộc có tin tức. Tối ngày hôm qua có người thấy Trịnh Giai đi vào trong núi.
Phó Hàn Trạch một phát túm lấy người nọ, "Cô ấy đi vào lúc nào?"
Cảnh sát liền vội vàng kéo anh ta, "Các vị bình tĩnh một chút, chúng tôi đã cử người đi tìm rồi."
Mặt Phó Hàn Trạch xám ngoét, "Lúc nào mới tìm được Trịnh Giai đây?"
Thanh Thử an ủi, "Chịu khó chờ thôi."
Phó Hàn Trạch dùng sức nắm tóc, "Cô không nghe à, trên núi chẳng có ai ở, cô ấy một mình đi lên núi, đã một ngày một đêm rồi, tôi thật không dám tưởng tượng."
"Tôi không thể ở đây nữa, tôi phải đi tìm cô ấy." Phó Hàn Trạch xông ra ngoài. Thật may, vị Triệu sở trưởng kia thân thủ nhanh nhen túm lấy anh ta, "Anh bạn, bây giờ không phải là lúc xúc động. Ở Lâm Chi đều là núi, giờ trời đã tối rồi, đường núi gập ghềnh, hay là các vị ở lại đây chờ tin tức đi."
Lúc này Phó Hàn Trạch sao có thể nghe lọt tai câu ấy.
Thanh Thử trầm ngâm nói, "Triệu sở trưởng, để chúng tôi đi cùng các vị đi, giờ chúng tôi ngồi đây cũng đâu làm nên tích sự gì."
Triệu sở trưởng nhìn gương mặt kiên định của bọn họ, "Tôi thật không muốn cho các vị đi cùng, nhưng nếu các vị thật muốn đi thì cũng đành vậy. Đường núi không dễ đi đâu, các vị phải chuẩn bị tâm lý đi."
"Cám ơn ông." Thanh Thử trịnh trọng nói.
Bóng đêm nặng nề.
Mới vừa rồi trong đồn công an Thanh Thử đã tranh thủ xạc ít pin, vừa khởi động máy, đã có mấy tin nhắn đến. Cô nắm thật chặt điện thoại di động, ánh mắt hơi mơ hồ.
Đầu óc cô không ngừng hiện ra những kí ức xa xôi, ngón tay tới tới lui lui trên màn hình, cuối cùng cô thả di động vào túi xách.
"Phía trước chính là nơi Trịnh Giai xuất hiện đêm qua, bình thường du khách sẽ không đi lên hơn nữa. Đường này chắc chắn phải đi qua nếu muốn lên núi, địa thế trong núi hiểm trở, đường vô cùng khó đi. Chúng tôi đã tìm một người địa phương nhờ dẫn đường."
Thanh Thử đi ở chính giữa, Phó Hàn Trạch đi song song với cô, dọc đường hai người đều im lặng.
Trong đêm tối, ánh đèn pin cầm tay sao mà chói mắt.
Người dân địa phương kia nói gì với cảnh sát, Thanh Thử nghe không rõ ràng.
Phó Hàn Trạch đột nhiên gọi tên cô, "Thanh Thử ——"
"Ừ ——" cô lên tiếng, giọng buồn bực.
“Cô không cần phải theo tới đây." Phó Hàn Trạch nói.
"Đã tới rồi." Thanh Thử nhẹ giọng nói."Anh để ý đường đi, đừng phân tâm."
Một hồi lâu, Phó Hàn Trạch lên tiếng, "Cám ơn cô."
Thanh Thử không đáp lại.
Đi hơn một tiếng đồng hồ, mặc dù sau lưng chảy mồ hôi, bọn họ vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Điện thoại lúc có sóng lúc không, mọi người cũng sa vào trong mê mang, chẳng ai biết có thể tìm được Trịnh Giai hay không.
Đang lúc tĩnh lặng, điện thoại của Triệu sở trưởng đổ chuông khiến tất cả mọi người tràn đầy chờ mong.
"Uhm—— được, tôi hiểu."
Mọi người tha thiết nhìn ông.
"Có một người tên Trình Mực Lăng gọi điện tìm cô."Lời của Triệu sở trưởng theo gió vọng vào tai Thanh Thử ."Cậu ấy cũng đang lên núi."
Triệu sở trưởng nhìn cô."Cậu ta cứ khăng khăng lên núi một mình."
Thanh Thử âm thầm cắn cắn môi, gương mặt căng thẳng.
"Thế này vậy, Tiểu Trịnh, chị ở lại, cô cũng ở lại, chúng ta tiếp tục đi về phía trước." Triệu sở trưởng nói.
Phó Hàn Trạch nhìn Thanh Thử, "Thanh Thử, cô ở lại chỗ này chờ anh ấy đi. Tôi nghĩ bạn trai cô nhất định rất lo lắng cho cô. Cám ơn cô đã đi đoạn đường này cùng tôi."
Thanh Thử phát hiện bây giờ mình tiến thoái lưỡng nan, cô không có cách nào lựa chọn."Tôi không đi với mọi người nữa, tôi sẽ ở lại đây một mình."
"Không được, cô là con gái ở đây một mình sao được." Triệu sở trưởng không đồng ý.
Thanh Thử kiên trì nói, "Yên tâm, tôi có thể , Triệu sở trưởng, bắt đầu từ khi 7 tuổi tôi đã đi thám hiểm hàng năm, nơi này đối với tôi mà nói, không là gì cả."
Triệu sở trưởng kinh ngạc nhìn cô, "Tôi không yên tâm." Lông mày ông ta cau lại.
"Vậy chúng ta tiếp tục đi về phía trước thôi." Thanh Thử cất bước.
Phó Hàn Trạch kéo tay cô lại, "Cô hãy cẩn trọng nhé. Triệu sở trưởng, chúng ta đi thôi."
Triệu sở trưởng thở dài một cái, "Mấy người trẻ tuổi các người thật là. Đèn pin cho cô." Nói xong còn cởi áo khoác của mình khoác lên vai Thanh Thử, "Cẩn thận." Bao nhiêu ý tứ đều chỉ gói gọn trong hai chữ này thôi.
Mọi người chậm chạp đi về phía trước.
Thanh Thử nhìn luồng sáng càng ngày càng mờ phía trước, cho khi nó biến mất, cô cũng không nghe được tiếng người nữa.
Cô tựa lưng vào cây khô chầm chậm ngồi xuống , lấy điện thoại di động ra, đọc tin nhắn.
Tin thứ nhất 12 giờ 18 phút: Anh đã đến Lâm Chi rồi, bọn em tới chỗ nào rồi?
Tin thứ hai 13 giờ 45 phút: Thanh Thử, em ở đâu?
Tin thứ ba: 18 giờ 02 phút: Thanh Thử, thấy tin nhắn thì mau trở về.
Thanh Thử nhắm nghiền hai mắt, bên tai là tiếng gió lay động, gió quật vào mặt cô đau rát.
Trình Mực Lăng cầm bản đồ, nhanh chóng đi lên núi. Điện thoại di động chỉ còn lại 20% điện, anh không biết có thể cầm cự đến lúc tìm thấy bọn họ không.
Thanh Thử ngồi một mình 15 phút, liền đứng dậy đi xuống núi.
Có câu nói, lên núi dễ dàng, xuống núi khó khăn.
Lúc lên núi có người dẫn đường cô không để ý lắm, giờ một mình xuống núi mới cảm thấy đường quả thật rất khó đi.
Trong núi thỉnh thoảng còn có tiếng gào thét của dã thú, Thanh Thử không khỏi bước nhanh hơn, cô nhìn không chớp mắt nơi đèn pin chiếu xa xa. Nhưng vẫn bị vấp phải mấy cây dây leo dưới chân.
Đèn pin rơi rất xa.
Thanh Thử ngổm dậy đi vài bước, mới phát hiện mắt cả chân bên phải đau đớn, cô vội vàng nhặt đèn pin lên, may sao dù đã bị vỡ lớp kính nhưng nó vẫn chiếu sáng tốt. Thanh Thử không hề xem qua vết thương, cắn răng tiếp tục đi xuống, do chân bị thương, cô không đi nhanh được.
Cuối cùng khi chân đau không chịu nổi nữa, cô mới lại dừng lại.
Nhìn thời gian, đã qua hơn bốn mươi phút. Cũng không biết tình huống trên kia như thế nào rồi.
Thanh Thử xoa chân, đột nhiên nhìn thấy phía dưới có ánh đèn lờ mờ chiếu rọi cách đó không xa. Cô lẳng lặng đứng ở một bên, đợi lúc người đó đến, cô nhìn rõ ràng bóng dáng của anh, Thanh Thử bật đèn pin.
Trình Mực Lăng lập tức dừng bước lại, "Thanh Thử?"
Thanh Thử nắm tay thật chặt, "Sư huynh, là em."
Rất nhiều năm sau, Trình Mực Lăng nhớ lại buổi đêm này và nói, câu nói “Sư huynh, là em” lúc ấy của Thanh Thử là âm thanh tuyệt vời nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời anh được nghe.