"Cái này con đương nhiên biết” Hừ, cô tuyệt đối sẽ nắm chắc!
"Đúng rồi, tên Chu Thiên Bồi kia không phải đã mời con làm bạn nhảy trong tiệc tốt nghiệp của hắn sao? Vậy con chọn xong lễ phục chưa?” Giải quyết vấn đề làm cho con gái tâm phiền ý loạn, Đỗ phu nhân nói sang chuyện khác.
"Vẫn chưa" Hứng thú lan sang ngữ khí biểu hiện ra tâm tình Đỗ Lệ Nhi.
Đối với Chu Thiên Bồi mẹ vừa ý, cô lại cảm thấy không hài lòng lắm nhưng miễn cưỡng có thể tiếp nhận, dù sao cô cũng chưa suy nghĩ cùng hắn kết giao. Gia thế hắn cũng thật tốt nhưng chỗ tốt nhất chính là mọi chuyện đều do cô làm chủ nghe lời như cún con.
"Đi, mẹ con mình đi chọn” Lôi kéo tay con gái khổng Lan Huân rộng rãi nói.
"Ừ" Đỗ Lệ Nhi không phản đối gật đầu, dù sao người trả tiền dlà tên đại ngốc ưa Chu Thiên Bồi tự mình dâng thẻ vàng cho cô.
Tối thứ bảy công ty chuyển phát nhanh đưa tới một một gói quà khổng lồ. Băng Nhi kinh ngạc phát hiện bên trong lại là một chiếc váy dạ hội rất đẹp cùng một đôi giày cao gót rất xứng đôi.
Xốc lên hộp giấy lớn màu trắng bên trong hé ra tấm card nhỏ màu hồng phấn phía trên viết:
Mặc nó, vào dạ vũ tốt nghiệp0ngày mai.
"Nét chữ này. Là nét chữ của thiếu gia!" hắn muốn trở về esao? !
Xem hết tấm card nhỏ trong nháy mắt cả khuôn mặt Băng Nhi phát sáng lên. Chữ viết phía trên cô vừa nhìn liền nhận ra, là Lãnh Tiêu tuyệt đối không sai rồi!
Lãnh Tiêu muốn trở về rồi!
Trái tim nho nhỏ bời vì cuồng hỉ cùng hân hoan mà phồng lên, lấy ra lễ phục dạ hội màu xanh bạc trong hộp Băng Nhi thật cẩn thận xem xét thích thú choàng lên trên người của mình tưởng tượng như Lãnh Tiêu đang ôm cô.
"Thiếu gia, Băng Nhi rất nhớ thiếu gia a!"
Đợi chờ dài dằng dặc, nhớ nhung chua xót rốt cục cũng đã có kết quả.
Phòng thay đồ to như vậy một thân ảnh mảnh khảnh lẳng lặng bưng hộp giấy trong tay.
Thật lâu cô mới có dũng khí mở ra nắp hộp màu trắng, mặc vào lễ phục dạ hội màu xanh bạc lại mang vào giày cao gót màu trân châu, Băng Nhi sợ hãi nhìn mình trong gương.
Gò má trắng nõn bởi vì nhớ nhung mà gầy đi chút ít làm cho đôi thủy mâu thoạt nhìn vừa to lại vừa sáng, cánh môi màu hồng phấn bời vì nội tâm chưng phấn mà điềm đạm đáng yêu khẽ run, trên đầu một mái tóc dài mềm mại như tơ phi vũ phía sau vai.
Không có nửa điểm son phấn, khuôn mặt trẻ trung có bản sắc thanh xuân kiều nộn.
Lễ phục được thiết kế thích hợp cho cô vai hơi lộ ra buộc lên eo làm cho đường cong no đủ của bộ ngực lộ ra, khi cô sải bước kéo theo làn váy lúc xoay người làn váy màu xanh lóng lánh ngân quang.
Không biết thiếu gia có thích không? Băng Nhi vừa chờ mong lại vừa sợ làm cho Lãnh Tiêu thất vọng.
Trong những ngày xa nhau cô chưa từng quên những điều hắn dặn dò, nghiêm túc học tập, việc học mỹ tư, cách ăn nói, khí chất, cầm nghệ hết thảy những thứ làm mình càng thêm tiếp cận thế giới của hắn không thứ nào cô không toàn lực ứng phó,
Nhưng cô vẫn không yên lòng vẫn lo âu, sợ chính mình vẫn chưa đủ hoàn mỹ sẽ làm thiếu gia thất vọng.
Giương mắt nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường buổi tiệc đã bắt đầu rồi, thiếu gia hắn chắc chắn cũng tới rồi?
A! cô toàn tâm toàn ý đang mong đợi thời khắc gặp lại bhắn, vì sao lúc này lại có chút giẫm chân tại chỗ?
Băng Nhi phấn chấn lên!
Cô phảng phất nghe thấy ccô trong gương tự nói với bmình.
Hấp khẩu khí, nâng lên làn váy cô chậm rãi mở ra bước chân ưu nhã đi ra phòng thay đồ nữ bình tĩnh hướng về nơi có hắn đi tới.
Trong asân trường các học sinh đến đây dự tiệc đều bị một thân ảnh mảnh mai đắm chìm dưới ánh trăng mê hoặc.
Cô như một áng mây màu ngân lam ưu nhã nhẹ nhàng di động, đôi đồng tử lấp lánh tản ra sương mù tựa như ảo mộng, khuôn mặt phấn nộn bởi vì sắp nhìn thấy người mà cô tâm tâm niệm niệm nên thần thái có vẻ kiều mị.
Mọi người dừng bước xuất thần chăm chú nhìn Băng Nhi, kinh diễm phát giác cô cởi bỏ vẻ lãnh mạc thường ngày, tuyệt mỹ làm cho người hoa mắt thần mê, trong nội tâm mọi người có cùng một nghi vấn chính là ai có năng lực lớn như vậy có thể ảnh hưởng tới cô?!
Trung học Thánh Thấm được xây dựng giữa sườn núi thiết kế theo phong cách châu Âu trong phong cách cổ điển lại mang theo sự cao quý, ở trung tâm của sân trường chính là một tòa sảnh xã giao độc lập, bình thường là chỗ họp hàng tuần, đêm nay nơi này chính là nơi tổ chức tiệc tốt nghiệp.
Ủy thác cho công ty Hoa Nghệ thay bố trí hội trường, nhằm vào đặc thù học viên của Thánh Thấm từ trước đến nay tuyển toàn bộ đều là con cháu quan lớn phú thương hoặc có địa vị, nên toàn bộ hội trường được trang trí trang nhã mà cao quý rất nhiều hoa hồng sâm banh, hoa hồng đỏ, hoa hồng tím cùng tinh dầu hoa bách hợp làm cho không gian to như vậy trở nên vui vẻ tươi mát phong tình.
Bếp trưởng nhà hàng chế biến các món ăn mỹ vị, cùng với bartender chuyên nghiệp ở hiện trường pha chế rượu phục vụ tân khách, làm cho lễ hội này càng thêm xa hoa, khí phái.
Dàn nhạc nổi danh từ Australia được đặc biệt thuê tới ra sức diễn tấu, âm nhạc du dương tràn đầy mỗi góc.
Băng Nhi chậm rãi tiến vào hội trường hồn nhiên chưa phát giác ra mình trở thành tiêu điểm của từng cái ánh mắt có mặt trong buổi tiệc, cô chỉ một tâm một ý tìm kiếm thân ảnh làm cô ngày đêm mong nhớ.
"Băng Nhi, bạn không phải nói bạn không đến tham gia sao?" Quân Mạc Sầu đang nói chuyện phiếm với các bạn đến tham dự buổi tiệc kinh hỉ chạy tới.
"Mình không phải đặc biệt tới tham gia buổi tiệc này, mình tới chỉ vì gặp một người." Ánh mắt tìm kiếm có một chút thất vọng chẳng lẽ bộ lễ phục này không phải thiếu gia gởi cho cô! Không, Băng Nhi lắc đầu cự tuyệt tiếp nhận đáp dán này.
"Gặp ai?" Quân Mạc Sầu đôi mắt bởi vì hiếu kỳ mà trợn tròn.
"Thực xin lỗi, Mạc Sầu, bây giờ mình còn không thể nói cho bạn biết" Sẽ không, cô có thể trăm phần brăm xác định chữ viết là của thiếu gia.
"Đừng khẩn trương, mình chỉ là hoảng sợ không nghĩ tới chỉ một bộ váy có thể làm cho bạn dường như là thay đổi hoàn toàn. Bạn rốt cục có cảm giác được không đêm nay bạn cơ hồ làm cho tất cả nữ sinh ở đây so ra thua kém.” Mà ngay cả chính cô cũng vì vẻ đẹp của Băng Nhi mà kinh diễm không thôi.
"Có sao? Không thể nào! Tất cả mọi người ăn mặc rất xinh đẹp, đẹp như công chúa" Tất cả nữ sinh ai cũng tỉ mỉ ăn diện, mặc bộ váy đẹp nhất, đeo trang sức sang quý, cô làm sao mà hơn người ta Băng Nhi tự ti cho rằng.
"Nếu nói bọn họ là công chúa vậy bạn chính là tiên nữ" Băng Nhi xinh đẹp hồn nhiên thiên thành (trời cho), không cần nhiều tục vật chế sức.
"Mình làm gì tốt như bạn nói" Quân Mạc Sầu ca ngợi làm cho Băng Nhi e lệ đến không dám nhận.
Đột nhiên, Đỗ Lệ Nhi một thân hỏa hồng như một luồng bạo phong cuốn tới, vẻ mặt cô căm ghét rít gào không chút khí chất.
"Đỗ Băng Nhi, tao lệnh cho mày bây giờ lập tức đi về cho tao!" cô cơ hồ là tức đỏ mắt.
"Lệ Nhi?!" Băng Nhi kinh ngạc.
"Ê , Đỗ Lệ Nhi bạn dựa vào cái gì kêu Băng Nhi rời đi?!" Quân Mạc Sầu đứng ở một bên đã sớm xem Đỗ Lệ Nhi không vừa mắt nhảy ra xung phong nhận việc thay Băng Nhi hả giận, người khác sợ người đàn bà đanh đá này, Quân Mạc Sầu cô chính là tuyệt không sợ.
"Tôi đương nhiên là có tư cách này" Miêu tả diễm hồng sắc nhãn ảnh Đỗ Lệ Nhi, một bộ đã tính trước giọng 7điệu kiêu căng.
"Vậy? Nguyên nhân mình lại thật là có hứng thú nghe một chút xem" Tông Tước chẳng biết lúc nào tới gần ba người tựa như là u linh đột nhiên hiện nói ra.
"Tông Tước?!" Không nghĩ tới Tông Tước sẽ chen vào nói, Đỗ Lệ Nhi phòng bị trừng hướng hắn.
Sau khi Lãnh Tiêu đi Mỹ, cô mất đi đối tượng ái mộ liền ngược lại coi trọng Tông Tước nhân vật phong vân của trung học Thánh Thấm, hết lần này tới lần khác hắn cao ngạo như chim công không chút nào đem cô đặt vào trong mắt.
"Đỗ Lệ Nhi, chẳng lẽ Đỗ Băng Nhi không có tư cách đứng ở chỗ này sao?" Đôi đồng tử trào phúng lạnh lùng bễ nghễ đảo qua khuôn mặt tái nhợt như tuyết của Băng Nhi, Tông Tước đắc ý lộ ra một tia cười nịnh.
"Đúng vậy" Phát giác được Tông Tước chính là một bộ xem kịch vui đồng tử lạnh lùng chăm chú nhìn Băng Nhi, Đỗ Lệ Nhi trong nháy mắt liền hiểu rõ hắn là đòi lại mối thù Băng Nhi ở trước mặt mọi người cự tuyệt hắn.
"Bạn tên là Đỗ Lệ Nhi, cô ấy tên Đỗ Băng Nhi chẳng lẽ là các bạn có quan hệ thân thích?"
"Ai là thân thích với nó?! Mình mới không có gặp xui xẻo như vậy."
Hai người như là đã sớm bộ coi như một hát một bè.
"Đỗ Lệ Nhi, bạn nói chuyện khách khí một chút! Băng Nhi vừa rồi không có chỗ nào đắc tội với bạn" Quân Mạc Sầu cảm giác mình quả thực sắp buồn nôn chưa từng gặp qua người lớn lối ương ngạnh như thế.
"Hừ! Sự hiện hữu của nó chính là sỉ nhục của Đỗ Lệ Nhi tôi, mẹ của nó không biết xấu hổ dụ dỗ ba tôi lại mang thai, một tiện nha đầu do một người đàn bà hèn hạ sinh ra lấy tư cách gì đứng chỗ này!" Bất chấp quan hệ của hai người lộ ra ánh sáng, Đỗ Lệ Nhi khinh miệt nói ra địa vị thật của Băng Nhi.
Bị lời nói chanh chua của Đỗ Lệ Nhi gây thương tích, Băng Nhi khó coi cúi đầu xuống cô không tranh luận, bởi vì mặc kệ cô ấy nói gì, Lệ Nhi chỉ biết đem cô nói xiên xỏ, nói xấu.
"Nói chuyện chừa chút đức, Băng Nhi cô ấy nói như thế nào cũng là em gái của bạn a!" Quân Mạc Sầu hai tay nắm chặt tức giận nói ra.
"Đỗ gia chúng tôi không thừa nhận nó!" Hừ, cái này tất cả mọi người biết rõ địa vị của Băng Nhi tại Đỗ gia không khác gì một hạ nhân, Đỗ Lệ Nhi nghĩ thầm sẽ không bao giờ có người đối với Băng Nhi có hứng thú nữa!
Trước mặt mọi người nhục nhã Băng Nhi làm cho Đỗ Lệ Nhi cảm giác được rất hài lòng
"Đỗ Lệ Nhi, bạn không nên quá đáng" Thấy Băng Nhi như cũ trầm mặc không nói một câu, Quân Mạc Sầu giận không kềm được.
"Bỏ đi, Mạc Sầu, đừng nói nữa" Phát giác đã có rất nhiều người vây xem, xì xào bàn tán chỉ trỏ, ý muốn hòa giải, Băng Nhi giữ chặt bạn tốt hướng một bên bỏ đi.
"Bây giờ hối hận rồi sao! Dám can đảm cự tuyệt lời mời của Tông Tước tôi, chính là bạn tự mình chuốc lấy" tại Băng Nhi đi ngang qua bên cạnh Tông Tước cô nghe rõ hắn nói như vậy.
"Anh" Trên đời này tại sao có loại người này? Băng Nhi tuy kinh ngạc nhưng không có bị lời của hắn hù dọa.
"Đỗ Băng Nhi, nếu như mày còn có chút cảm thấy thẹn lập tức cút đi cho tao!" Đuổi Băng Nhi rời khỏi hiện trường buổi tiệc là mục đích cuối cùng của Đỗ Lệ Nhi, cô cơ hồ dùng hết toàn lực gầm rú .
"Không được, tôi còn chưa thể đi tôi còn chưa gặp được anh ấy" cô còn không có nhìn thấy thiếu gia hắn ở đâu!
"Gặp ai?! Bạn trai của mày sao? Ha, mày tự nhìn một cái mỗi người ở đây thân phận địa vị đều cao quý còn mày bất quá chỉ là con gái của người giúp việc, có ai lại ngốc đến nổi tìm mày làm bạn nhảy” khinh thường hừ lạnh một tiếng, Đỗ Lệ Nhi tận tình nhục nhã Băng Nhi cố ý làm cho cô không ngẩng đầu được lên.
"Huống hồ, cô không phải trước mặt mọi người tuyên bố qua cự tuyệt làm bạn nhảy của bất cứ nam sinh nào của trung học Thánh Thấm sao?” Tông Tước cố ý dùng những lời Băng Nhi từng nói châm chọc mỉa mai cô.
"Tôi...chờ người. Không phải người trong trường học" Là cô đã từng nói như vậy, nhưng thiếu gia hắn không phải người của trung học Thánh Thấm a!
Vì sao thiếu gia muốn hẹn cô gặp mặt ở chỗ này? Băng Nhi nghĩ như thế nào cũng không ra nguyên nhân.
"Không phải người của Thánh Thấm, vậy là ai?!" Nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của Băng Nhi, Đỗ Lệ Nhi khí thế bức người.
"Tôi còn không thể nói" Không được, không có sự cho phép của thiếu gia cô không thể tùy tiện nói ra chuyện giữa hai người.
“Là nói không được, hay là căn bản mày đang lấy cớ hay tự mày tùy tiện bịa ra lời nói dối” Đỗ Lệ Nhi dùng sức lôi kéo móng tay nặng nề đâm vào da thịt non mịn của Băng Nhi.
"Tôi không có nói dối là anh ấy muốn tôi tới!" Băng Nhi bị đau nói.
"Băng Nhi, bạn nói rõ ràng ra là ai muốn bạn tới a!" Quân Mạc Sầu đẩy ra Đỗ Lệ Nhi tàn khốc kiềm nắm, quay đầu đối Băng Nhi khuyên lơn cô tin tưởng Băng Nhi tuyệt đối sẽ không nói dối.
"Tôi...." Làm sao bây giờ? Cô nên làm sao bây giờ? Băng Nhi bối rối nhìn bạn tốt.
"Là ai?" Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Băng Nhi, Tông Tước càng thêm muốn biết trừ hắn ra còn ai có thể làm cô động lòng.
“Là tôi, là tôi muốn cô ấy mặc lên bộ lễ phục này đến để tôi xem.”
Một giọng nam trầm thấp sắc bén như lưỡi kiếm vào lúc này xuất hiện như bổ nhào vào tràng diện tranh luận không ngớt, thành công dở bỏ Đỗ Lệ Nhi và Tông Tước lãnh khốc đối Băng Nhi ép hỏi.
"Anh Lãnh Tiêu?"
"Thiếu gia!"
Lãnh Tiêu đột nhiên xuất hiện làm cho Đỗ Lệ Nhi vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng làm cho Tông Tước hiểu rõ người trong nội tâm Băng Nhi chờ đợi là tuýp người đàn ông như thế nào.
Trong bốn người, duy nhất còn có thể tỉnh táo tự hỏi chỉ có Quân Mạc Sầu, cô lý trí quan sát Lãnh Tiêu lập tức liền nhớ đến Băng Nhi thỉnh thoảng lấy ra lá thư lén đọc, vậy hẳn chính là anh ta viết cho cô ấy a!