• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước lúc vào đoàn, Tiêu Trình không tiếp xúc nhiều với Tưởng Niệm, nhưng cũng biết chút về bối cảnh của cô.

Bắt đầu từ tiểu học Tưởng Niệm đã theo học võ thuật, vốn muốn vào đội tán đả, đáng tiếc, lúc đội tuyển quốc gia tuyển người thì trong nhà cô xảy ra biến cố, bỏ mất cơ hội này, cô cũng không tiếp tục theo học, nhờ vào đàn anh giới thiệu, cô đến đoàn phim cổ trang làm diễn viên đóng thế.

Nữ đóng thế có rất ít, cơ hội cần dùng tới diễn viên đóng thế cũng không nhiều, mà còn khiến bản thân bị thương, Tưởng Niệm cũng biết với tính tình và tướng mạo mình, làm không nổi diễn viên, mấy năm sau cô đổi nghề làm trợ lý, lúc bấy giờ mới đi theo Quan Lăng.

Tưởng Niệm nghe được lời Tề Đồng Thụy vốn đã cảm thấy tức giận, nghe câu hỏi của Tiêu Trình liền lập tức hiểu ý đối phương, kéo cửa phòng hóa trang vọt vào.(*)

Lúc Quan Lăng hoàn hồn thì hai người phụ nữ bên trong đã bắt đầu đánh nhau rồi.

Tề Đồng Thụy nghe thấy giọng Tiêu Trình thì sửng sốt, căn bản không ngờ tới việc xảy ra sau đó, cô ta từ nhỏ đã là một đại tiểu thư được người nhà cưng chiều, ngày thường quần áo chỉ vương chút mùi đã có thể phát hỏa, nào có đánh nhau bao giờ, gặp người xông tới cũng chỉ theo bản năng phản kháng một chút, rất nhanh đã bị Tưởng Niệm đặt dưới thân, chưa gì đã bị trúng mấy quyền.

Tưởng Niệm là trợ lý mấy năm, quyền cước cơ hồ đã trả lại gần hết cho thầy, nhưng đánh với phụ nữ bình thường thì vẫn chiếm ưu thế, chí ít cô biết được nên dùng lực thế nào là đủ, cũng biết vị trí hiểm yếu, sẽ không thực sự tạo thương tổn quá lớn cho đối phương.

"Tưởng Niệm!" Quan Lăng có chút nóng nảy, gọi Tưởng Niệm một tiếng, thấy cô vẫn không có ý muốn dừng lại liền muốn tự mình lên cản.

Tiêu Trình từ phía sau ôm lấy Quan Lăng, ngăn động tác tiến lên của anh, "Ngoan, chuyện của phụ nữ, anh đừng theo vào."

"Này, sao em có thể..." Quan Lăng biết Tiêu Trình giận, nhưng đánh nhau như vậy, cả anh và Tưởng Niệm cũng không gánh nổi hậu quả.

"Vì sao em không thế? Cô ta là người trưởng thành, hẳn phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nếu cô ta đã dám mở miệng thì cũng phải có trách nhiệm lãnh hậu quả, không động thủ với phụ nữ là em đã nhường nhịn cô ta rồi, là người khác, em cũng không tốt như vậy."

Trong lòng Quan Lăng lúc này rất loạn, một mặt sợ Tiêu Trình tức giận khổ sở, mặt khác lại lo lắng không biết nên ăn nói thế nào với đoàn phim, huống chi còn có Tề Tùng, ngày sau nếu như Tiêu Trình gặp phải Tề Tùng trên thương trường, đối phương liệu có thể gây khó dễ với hắn hay không...

Trong lúc hai người nói chuyện thì đã có người nghe được động tĩnh mà đến kiểm tra tình huống, Tiêu Trình lúc này mới dài giọng gọi Tưởng Niệm, ngữ khí không mang theo nửa phần trách cứ, chỉ lạnh nhạt: "Tưởng Niệm, cô quá xúc động rồi, vì sao lại động thủ với Tề tiểu thư vì tố chất cô ta thấp chứ?"

Tưởng Niệm vốn đang chìm trong phẫn nộ, nghe Tiêu Trình nói vậy, suýt nữa không nhịn được mà bật cười, nhịn một lúc mới khống chế được vẻ mặt, cúi đầu thành khẩn đáp: "Xin lỗi Tiêu ca, là tôi xúc động."

Cô thành khẩn nhận lỗi với Tiêu Trình, lại hoàn toàn không có chút áy náy nào đối với Tề Đồng Thụy, Tề Đồng Thụy vừa được trợ lý đỡ dậy, nghe thấy hai người nói lại càng giận run người: "Tiêu Trình! Anh, anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?"

"Nói cô cái gì, bảo cô tố chất thấp?" Tiêu trì cười lạnh một tiếng, "Đây chẳng phải là sự thật sao, người có giáo dưỡng ai lại đi gào thét như chó dại vậy chứ."

"Anh ___"

"Xảy ra chuyện gì?" Đạo diễn chạy đến ngắt lời Tề Đồng Thụy.

Quan Lăng tiến lên một bước, bảo hộ Tưởng Niệm ở phía sau: "Xin lỗi đạo diễn, là tôi và Tề tiểu thư có chút tranh chấp."

"Tranh chấp gì mà cần động tay đánh nhau?" Trải qua nửa tháng ở chung, đạo diễn cũng hiểu qua tính tình Tề Đồng Thụy và Quan Lăng, trong lòng hiểu rõ nguồn cơn sự việc hẳn là từ Tề Đồng Thụy, nhưng lại xét về thân phận của Tề Đồng Thụy, ông ta không thể vì một tiểu diễn viên như Quan Lăng mà đắc tội với bên đầu tư, vì lẽ đó, trong chuyện này dù ai sai ai đúng, người gánh tội nhất định sẽ phải là Quan Lăng.

Tề Đồng Thụy thấy có người cho mình chỗ dựa, lập tức trở nên kiêu ngạo, chỉ vào Quan Lăng cùng Tiêu Trình mắng: "Tôi muốn khởi tố hai người tội có ác ý hại người!"

"Tiền thuốc thang của Tề tiểu thư chúng tôi đồng ý chịu trách nhiệm." Tiêu trình dừng một chút, ngay sau đó lại nói, "Nhưng Tề tiểu thư phải xin lỗi vì những lời đã nói với Quan Lăng."

Tề Đồng Thụy nghe được lời này thì khó mà tin nổi, vẻ mặt của mọi người xung quanh cũng vô cùng đặc sắc.

Tiêu Trình như vậy hoàn toàn là muốn làm lớn vụ này lên, Quan Lăng cảm thấy mình đã chẳng còn hi vọng nào lưu lại đoàn phim này, chỉ sợ sau khi Triệu Cầm Cầm biết việc sẽ đổ trách nhiệm lên người Tiêu Trình.

Đạo diễn vốn muốn để Quan Lăng nói xin lỗi một câu, ông ta cũng sẽ ậm ờ, Quan Lăng số may thì có thể ở lại, chẳng ngờ Tiêu Trình lại có loại thái độ này, nhất thời cũng không biết xử lý thế nào.

Cuối cùng vẫn là bên sản xuất đến làm chủ, trước tiên đưa Tề Đồng Thụy vào bệnh viện, chính mình thì gọi Quan Lăng, muốn nói chuyện riêng với anh.

"Không cần nói chuyện riêng, có vấn đề gì, để bên Tề Đồng Thụy trực tiếp liên lạc với bộ phận pháp lý của Khoa học kỹ thuật Quả cam, nếu chúng tôi phải gánh trách nhiệm, nửa điểm cũng không chối bỏ." Tiêu Trình ôm lấy Quan Lăng, cúi đầu hơi nhìn về vị bên nhà sản xuất kia, lát sau mới gằn từng chữ: "Chỉ có một điều, mời các người nhớ kỹ, Quan Lăng chắc chắn sẽ không xin lỗi Tề Đồng Thụy."

Tiêu Trình nói xong, kéo Quan Lăng đi, để lại mọi người trong đoàn phim ngơ ngác nhìn nhau.

Hai người trầm mặc một đường, Quan Lăng quét thẻ khóa vào phòng, vì để giảm bớt bầu không khí quỷ dị này, anh chủ động mở miệng hỏi: "Quả Cam, sao em đã về rồi?"

Dứt lời, Quan Lăng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau một khắc cả người anh đã bị Tiêu Trình bế lên.

Tiêu Trình đưa anh tới cái giường rộng hai mét kia, mang theo vài phần tức giận mà hôn, hung hắng bá đạo chiếm đoạt miệng anh.

Vừa kết thúc nụ hôn, hô hấp Quan Lăng đã hỗn loạn, Tiêu Trình lúc này bỗng dùng hai tay nâng mặt anh, thấp giọng hỏi: "Trái Táo Nhỏ, anh biết vì sao em lại giận không?"

Tiêu Trình cười nhưng ý cười lại không ở đáy mắt: "Em biết em không thể khống chế suy nghĩ của từng người, bọn họ nhìn anh thế nào, hay đánh giá quan hệ giữa hai ta ra sao cũng không liên quan đến chúng ta. Em là giận anh, giận anh vì có thể nảy sinh suy nghĩ như vậy với em."

Từ lúc Quan Lăng từ nước ngoài trở về, hai người cơ hồ ngày nào cũng cùng nhau, nhưng đến buổi tối Quan Lăng đều một mực không muốn bật đèn, đặc biệt là khi hai người làm chuyện đó, ban đầu Tiêu Trình còn cho rằng là vì Quan Lăng thẹn thùng, nhưng hôm nay thấy phản ứng của anh sau khi nghe lời kia của Tề Đồng Thụy, Tiêu Trình mới bừng tỉnh, Quan Lăng không phải vì thẹn thùng, mà là hy vọng hắn không nhìn mặt anh...

- --

Hal: (*) Ok, cách giải quyết của Tiêu tổng cục súc trực tiếp quá =))))) Đánh cho một trận xong làm gì thì làm =))))

Lol, sói điên rất ngông cuồng, cũng không biết xử lý vụ Tề Tùng thế nào, công ty vừa bật lên mà đã bạo thế này, không biết đi đối đầu với ông kia kiểu gì. Hay là còn có bài chưa lật thế =)))) 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK