- Vạn Kiếp quần ma đã tới từ sớm kia rồi, nhưng cố ý để cho chúng ta vào trước rồi chúng đoạn hậu để chúng ta khỏi tẩu thoát!
Bàng Chân Chân khẽ “hừ” một tiếng và nói :
- Với bốn người chúng làm sao mà chế phục nổi chúng ta? Còn ba tên nữa sao không thấy ló mặt ra thế?
Cổ Thanh Phong nghĩ ngợi giây lát rồi đáp :
- Con Thần Tựu chỉ có thể mang được hai người thôi, mà chúng chỉ có hai con, tất nhiên chúng mới đến được có bốn người như thế. Nhưng hiền muội chớ có coi thường bốn tên này. Chúng đều là những tay cao thủ của Vạn Kiếp ma cung. Trừ Tốt Kim Hoàn võ công siêu phàm nhất ra thì phải kể đến Đào Hoa sứ giả Liên Thành Ngọc tay đang cầm cây Đào Hoa bằng sắt, y thị còn biết Ngự Khí Phi Kiếm nữa.
Lúc ấy bốn Sứ giả Vạn Kiếp ma cung từ từ tiến lên đã cách chỗ Cổ Thanh Phong với Bàng Chân Chân chừng hơn trượng rồi đứng yên.
Tốt Kim Hoàn liếc mắt nhìn đối phương một cái, liền khẽ hỏi Vệ Phượng Hoa :
- Tam sư muội, người đàn ông mặc áo xanh kia có phải là Trung Điều kiếm khách Cổ Thanh Phong đã giả bộ nhập bổn môn và đả thương Lục sư đệ phải không?
Vệ Phượng Hoa nghiến răng hậm hực đáp :
- Chính là người này, Đại sư tỷ đừng để cho y ra khỏi Âm Phong Giáp!
Tốt Kim Hoàn cười nhạt một tiếng rồi nói :
- Đừng nói còn có Tam sư muội, Tứ sư đệ, Ngũ sư muội ở bên cạnh trợ giúp, riêng một mình tôi cũng dư sức không để cho y ra khỏi nơi đây rồi!
Bàng Chân Chân nghe nói trợn ngược đôi lông mày lên tỏ vẻ không phục và lên tiếng hỏi :
- Ngươi là cái gì Sứ giả, mà sao làm bộ làm tịch đến thế, chả lẽ ngươi không sợ gió ở trong Giáp này thổi cho méo mồm hay sao?
Tốt Kim Hoàn cười đáp :
- Ta là Dao Trì sứ giả xếp hàng thứ nhất ở Vạn Kiếp ma cung bảy Sứ giả.
- Dao Trì sứ giả thì nghĩ lý gì đâu mà cũng làm bộ như thế!
Tốt Kim Hoàn vừa cười vừa chỉ tay điểm mặt trăng ở trên trời và đáp :
- Ta là mặt trăng ở trên trời, các người là đom đóm ở dưới đất. Trăng sáng muôn ngàn năm, mà đom đóm chỉ thấp thoáng một cái đã tắt rồi!
Bàng Chân Chân lắc đầu cười nhạt và tiếp :
- Ngươi kiêu ngạo một cách buồn cười thật! Ngươi tự ví là trăng sáng trên trời thì việc gì cũng phải quang minh lỗi lạc chứ!
Tốt Kim Hoàn lạnh lùng hỏi :
- Ta có gì không quang minh lỗi lạc nào?
Bàng Chân Chân vừa cười vừa đáp :
- Ta hỏi ngươi câu này, hai cái đầu lâu treo ở mười ba cái vòng xương trắng ở trên Tiểu Vạn Kiếp môn là đầu lâu của người nào thế?
Tốt Kim Hoàn cau mày lại, trầm ngâm nghĩ ngợi chưa kịp trả lời, Cổ Thanh Phong đã ngửng mặt lên trời cười ha hả...
Tốt Kim Hoàn ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi cười việc gì thế?
Cổ Thanh Phong sầm nét mặt lại rồi đáp :
- Người trong võ lâm dám làm phải dám chịu trách nhiệm, nếu như các ngươi sợ đầu sợ đuôi như thế mà cũng tự xưng là quang minh lỗi lạc như vậy ta không cười sao được?
Tốt Kim Hoàn bị Cổ Thanh Phong chọc tức liền hậm hực la lớn :
- Ta nói cho ngươi biết đã sao nào? Hai cái đầu lâu treo ở trên mười ba cái vòng sơn trắn đó, cái thứ nhất là Hắc Xà giáo chủ Tạ Vân Chí!
Cổ Thanh Phong với Bàng Chân Chân đều khoan tâm, vì Hắc Xà giáo chủ với hai người không có liên can gì hết. Nhưng Cổ Thanh Phong sợ Điếu Ngao cư sĩ bị ngộ nạn cho nên chàng vẫn còn lo âu về cái đầu thứ hai đó, chàng vội lên tiếng hỏi :
- Thế còn cái đầu thứ hai mới treo lên là ai thế?
Tốt Kim Hoàn liền đáp :
- Cái đầu lâu thứ hai mới treo đó là Cổ Mục Gia Cát Miêu Bình, Hộ pháp của Tam Nguyên bang!
Bàng Chân Chân nghe nói cau mày lại, lắc đầu hỏi :
- Miêu Hộ pháp có võ công cao cường như thế, chưa chắc các người đủ sức giết nổi ông ta!
Tốt Kim Hoàn nghe nói nhìn thẳng vào mặt nàng mà hỏi :
- Nghe nói thì hình như ngươi có liên can đến Tam Nguyên bang phải không?
Cổ Thanh Phong liền đỡ lời đáp hộ Bàng Chân Chân :
- Vị này là Bàng Chân Chân cô nương, biệt hiệu là Cô Gái Áo Vàng và cũng là con gái duy nhất của Bàng bang chủ Tam Nguyên bang.
Tốt Kim Hoàn nghe nói kêu “ủa” một tiếng, rồi lạnh lùng nói :
- Các người Tam Nguyên bang tự phụ người nhiều thế mạnh, khinh thị giang hồ, nhưng với chúng ta Vạn Kiếp ma cung thì coi các người chỉ là những chó giấy, không những Miêu Bình đã bị treo đầu lâu ở dưới Vạn Kiếp môn mà cả Thiết Kiếm chân nhân, Liễu Như Yến, Khổng Lăng Tiêu và cả cha ngươi là Bàng Thiên Hiểu không sớm thì chầy sẽ không thể nào thoát được số kiếp ấy!
Bàng Chân Chân thấy đối phương kiêu ngạo như vậy, tức giận đến trợn ngược đôi lông mày lên, nhìn thẳng vào mặt Dao Trì sứ giả rồi lớn tiếng quát :
- Tốt Kim Hoàn, ngươi đừng có quá kiêu ngạo như vậy, ta Bàng Chân Chân đây hãy lãnh giáo Dao Trì sứ giả trước để xem ngươi có tài nghệ như thế nào mà lại dám tự phu kiêu ngạo?
Tốt Kim Hoàn cười khúc khích với vẻ rất kiêu ngạo đáp :
- Các người đã vào đến Âm Phong Giáp này thì đừng có mong sống còn mà trở về. Ngươi cứ giở hết tài học ra, nhưng tốt hơn hết hãy đấu với ba người sư đệ sư muội của ta trước, bằng không mới bắt đầu mà đã đấu với ta, chỉ sợ các ngươi sẽ chết quá nhanh thì thật mất vui!
Bàng Chân Chân cười nhạt một tiếng, đang định cãi lại thì Cổ Thanh Phong đã lên tiếng nói trước :
- Được thua thắng bại cũng phải đấu qua với nhau mới biết rõ được, nói suông như vậy thật là vô ích!
Câu Hồn sứ giả Trì Trung Long liền múa cây Câu Hồn phướng quát lớn :
- Cổ Thanh Phong mau rút kiếm ra hãy cùng Trì Trung Long này đấu một trăm hiệp trước!
Cổ Thanh Phong giơ tay lên nắm vào cán kiếm nhưng chưa vội rút kiếm ra, chỉ trợn tròn xoe đôi mắt, cười một cách ngông cuồng đáp :
- Trì Trung Long, ngươi là một nhân vật võ công cao siêu nhất nhì trong bảy Sứ giả, Cổ Thanh Phong đấu với ngươi cũng không sao, nhưng tại sao các người không làm theo những sự ước hẹn trước mà đã ra tay vội với nhau như thế làm chi?
Tốt Kim Hoàn ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi nói thi hành lời ước hẹn như thế là nghĩa lý gì, ngươi hãy giải thích cho ta biết!
Cổ Thanh Phong vừa cười vừa đáp :
- Các ngươi chả hẹn ước với ta tới Âm Phong Giáp này là gì, bảo sẽ cho chúng ta được thấy trái tim của người ác độc nhất thiên hạ và các người khoét tim nhỏ máu như thế nào?
Tốt Kim Hoàn kêu “ồ” một tiếng, rồi mặt lạnh lùng gật đầu trả lời :
- Phải, chúng ta quả có mời các ngươi tới đây dự đó thực!
Bàng Chân Chân xen lời hỏi :
- Nếu có mời chúng tôi như thể thực, vậy người độc ác nhất thiên hạ là ai, hiện giờ y ở đâu?
Tốt Kim Hoàn ngửng đầu nhìn lên trời cười một cách nham hiểm, rồi trả lời :
- Bây giờ hãy còn sớm, chúng ta hãy so tài với nhau một lúc đã, theo sự ức đoán của ta thì chưa tới canh ba, người ác độc nhất thiên hạ đó sẽ tự dẫn thân tới đây. Còn người đó là ai, đến lúc ấy các ngươi sẽ biết, vì y với các ngươi liên can một cách mật thiết!
Nói tới đó, nàng giơ tay lên chỉ mấy chữ viết bằng máu trên thân cây cao chọc trời mà nói tiếp :
- Các ngươi xem mấy chữ ở trên cây này chưa? Chúng ta đã dự định trói người độc ác nhất thiên hạ trên thân cây đó moi tim nhỏ huyết!
Cổ Thanh Phong thấy đối phương nói như vậy, biết không thể trì hoãn được nữa, liền rút thanh Thanh Cương Kiếm ra khỏi bao rồi nhìn Câu Hồn sứ giả cười một cách kiêu ngạo hỏi :
- Cổ Thanh Phong tôi xin thỉnh giáo mấy thế võ tinh diệu của cây Câu Hồn Phướn trước!
Trì Trung Long lim dim đôi mắt lại nhìn, ánh sáng của đôi ngươi tia ra hai luồng điện, rồi cười ngông cuồng đáp :
- Vạn Kiếp ma cung bảy Sứ giả khuyên ngươi thận trọng. Câu Hồn sứ giả Trì Trung Long dám nói ngông cuồng một câu là chỉ trong năm mươi hiệp, Câu Hồn Phướng của mỗ sẽ câu luôn ba hồn, bảy phách của bạn ngay!
Cổ Thanh Phong vào Thiên Nguy cốc ngày nọ, lúc mới gặp Câu Hồn sứ giả đã nếm qua mùi lợi hại của y rồi, biết Chư Thiên cương khí của đối phương oai lực rất mạnh còn hơn Tý Ngọ thần công của mình đã học được, cho nên chàng định ra tay một cái là phải giở hết những thế kiếm tuyệt tác ra để làm giảm bớt nhuệ khí của đối phương trước.
Bây giờ chàng lại nghe thấy Trì Trung Long khoe khoang trong năm mươi hiệp thể nào cũng thắng nổi mình, nên chàng mỉm cười :
- Trì Trung Long, bạn phải biết con rồng ở trong ao thì gây sao nổi sống gió, và làm aso nổi phong vân lôi vũ. Nói suông vô vích, Cổ Thanh Phong tôi xin lãnh giáo những tuyệt học của Vạn Kiếp!
Nói xong, chàng vừa tiến lên đã giở ngay thế Cửu Hỏa Thiêu Thiên, thân hình của chàng lẹ làng khôn tả.
Trì Trung Long tuy biết kiếm pháp của Cổ Thanh Phong tuyệt luân, nhưng vẫn tự phụ vô cùng. Cây Câu Hồn Phướn của y xoèn xoẹt tấn công tả hữu mỗi bên ba thế, cái giải sặc sỡ ở trên Phướn bay lên bay xuống như rồng lượn, và cứ nhắm kiếm của Cổ Thanh Phong cuốn luôn.
Cổ Thanh Phong thấy đối phương sử dụng thủ pháp đó quả thực quái dị tuyệt luân, trong khi cái giải sắp cuốn tới lưỡi kiếm thì chàng khẽ rung thanh kiếm một cái đã thoát khỏi sự ràng buộc của nó liền, rồi chàng lại giở thế Thiên Bao Vạn Vật ở trong Thanh Bình Độn kiếm pháp của sư môn mình ra tcọ Trì Trung Long quả thực sành sõi, thấy thế kiếm của chàng bao hàm vô số biến hóa, không phải là thế kiếm thường, nên y nhảy vội về phía sau, lùi xa tám thước.
Cổ Thanh Phong liền chiếm ngay thế công, thanh kiếm của chàng như vũ như bão và mạnh như rồng như hổ, ánh sáng kiếm chớp nhoáng làm lóe mắt mọi người, thế công của chàng liên miên bất tuyệt.
Trì Trung Long không chịu lép vế, giở những thế tinh diệu của cây Câu Hồn Phướn ra, mũi cây Phướn với hai sợi giải cũng lợi hại lắm, vừa có thể phòng thân, vừa có thể tấn công được đối phương. Tuy y đã bị Cổ Thanh Phong làm mất thế công, nhưng y không cuống quýt tay chân tí nào.
Cổ Thanh Phong vừa sử dụng xong pho Thiên Độn kiếm pháp của sư môn, chàng lại đổi luôn pho Hải Thiên, pho kiếm hỗn hợp hai nhà là Thanh Bình Độn Kiếm.
Trì Trung Long thấy pho kiếm pháp này lại còn mạnh hơn pho kiếm pháp trước nên y trấn thủ nhiều hơn là công.
Tốt Kim Hoàn thấy vậy liền khẽ bảo Liên Thành Ngọc :
- Ngũ sư muội, không ngờ kiếm pháp của Thanh Phong lại cao siêu đến thế, Tứ sư đệ chưa chắc thắng nổi y đâu!
Liên Thành Ngọc gật đầu đáp :
- Tuy Tứ sư huynh không thắng nổi đối phương, nhưng Đại sư tỷ ra tay thể nào cũng thành công ngay!
Tốt Kim Hoàn lắc đầu đáp :
- Đối địch cần phải biết người biết ta, sư tỷ tuy có thể bắt sống được Thanh Phong, nhưng cũng phải đấu trên trăm hiệp, bằng sao được Ngũ sư muội giở Ngự Khí Phi Kiếm ra có phải là đặc biệt hơn không? Gần đây, hiền muội lại luyện được Phi Hoa Điểm Huyệt Tán Nhi Mê Hồn thủ pháp, dùng những thứ đó chế phục đối phương chả phải tốn công hơn không?
Liên Thành Ngọc đắc chí cười khì, chưa kịp trả lời thì trong trận đấu đã thay đổi rất lớn rồi.
Thì ra trong khi dùng Thanh Bình Độn Kiếm, Cổ Thanh Phong lại xen lẫn thế Thiên Cô Tam Quá trong pho Phong Vân Lôi Vũ Tứ Kiếm của Điếu Ngao cư sĩ truyền thụ cho ra tấn công luôn. Trong thế công có tiếng gió và tiếng sấm kèm theo, rồi lưỡi kiếm của chàng ở trên không quay ba vòng nhằm đầu của địch thủ đâm chụp xuống.
Mọi người đứng quanh đó xem thấy thế kiếm của Cổ Thanh Phong oai thế quá mạnh, Trì Trung Long càng đấu càng lép vế.
Vệ Phượng Hoa kêu thầm một câu “nguy tai”, tay múa sợi giải sặc sỡ đang định nhảy lại cứu viện thì Trì Trung Long đã giở thế Vạn Kiếp Đào Hồn ra, vừa có thể thoát hiểm vừa có thể bảo vệ thân thể được. Y lăn mấy vòng tránh khỏi ba thế kiếm của Cổ Thanh Phong tấn công xuống mà chạy xa ra ngoài hơn trượng.
Cổ Thanh Phong thấy đối phương đã đào tẩu, liền thâu kiếm lại nhìn Bàng Chân Chân hỏi :
- Chân muội đứng cạnh xem có nhớ được bao nhiêu hiệp không?
Bàng Chân Chân liền đáp :
- Vừa đấu đúng một trăm hiệp!
Cổ Thanh Phong nghe nói liền ngẩng mặt lên trời cười một cách ngông cuồng. Tốt Kim Hoàn cau mày lại hỏi :
- Ngươi cười gì thế?
Cổ Thanh Phong ngửng mặt nhìn trăng tròn rồi trợn ngược đôi lông mày lên cười một cách kiêu ngạo đáp :
- Trước khi ta đấu với Trì Trung Long, y tự phụ nội trong năm mươi hiệp đã câu được ba hồn bảy phách của ta!
Nói tới đó, chàng liếc mắt nhìn Trì Trung Long một cái rồi nói tiếp :
- Bây giờ đã đánh được một trăm hiệp, con số đó nhiều gấp đôi số hiệp mà y đã dự định, tam hồn của Thanh Phong vẫn còn, thất phách chưa tiêu tan, vậy Câu Hồn sứ giả này biến thành Câu Hồn sứ giả!
Mấy lời nói của chàng sắc bén khôn tả, châm biếm vào tận xương tủy, làm cho Câu Hồn sứ giả xưa nay vẫn kiêu ngạo xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng. Y liền giơ hữu chưởng lên, ngầm ngầm vận chân lực vào bàn tay, bẽ luôn cây Phướn kêu đến “lách cách” hai tiếng gãy luôn, làm đôi, rồi y giận dữ nhìn Cổ Thanh Phong quát :
- Cổ Thanh Phong đừng có làm bộ làm phách, mi dám thi thố chưởng pháp và nội lực với ta không?
Cổ Thanh Phong bỏ kiếm vào bao mỉm cười đáp :
- Thanh Phong này vẫn có thể tiếp chưởng pháp nội lực với bạn được. Tuyệt diệu của sư môn ta là Tý Ngọ thần công chưa chắc thua Chưởng Thiên cương khí của Vạn Kiếp môn các người!
Chàng vừa nói dứt, Bàng Chân Chân bỗng cười và đỡ lời ngay :
- Phong đại ca không nên một mình dương vây hết như thế, hãy nhường cho tôi với!
Cổ Thanh Phong nghe nói cau mày lại, vì chàng tự biết đấu chân khí một lúc chưa chắc mình đã thắng nổi Trì Trung Long, nay Bàng Chân Chân lại đòi ra tay, trận đấu không thể nào nhờ sự khôn khéo mà thắng được đâu, như vậy nàng sẽ thất bại chứ không sai!
Chàng đang lo âu, nhưng không thể nào không nhường cho Bàng Chân Chân. Đang lúc khó xử thì Tốt Kim Hoàn cũng lên tiếng bảo Trì Trung Long :
- Trì sư đệ, đối phương thay đổi người, sư đệ cũng nên nghỉ chốc lát. Vì lát nữa sư đệ còn phải moi tim, nhỏ huyết người ác độc nhất thiên hạ để hoàn thành công tác cuối cùng, nguyện vọng của Vạn Kiếp ma chủ!
Trì Trung Long nghe nói hậm hực lườm Cổ Thanh Phong một cái, nghiến răng mím môm lùi sang bên. Tốt Kim Hoàn liền bảo với Vệ Phượng Hoa :
- Tam sư muội, hãy ra dự chiến với đối phương một phen, các người đấu xong trận này thời cũng sắp đến canh ba rồi, ta còn phải hạ độc thủ để đối phó với người có lòng ác độc nhất thiên hạ!
Vệ Phượng Hoa vân lời ra trận. Nàng cởi dây thắt lưng sặc sỡ ra liếc nhìn Bàng Chân Chân một cái tỏ vẻ khinh thị, đồng thời mặt nàng ta cũng biểu lộ đầy những ghen tức nữa.
Cổ Thanh Phong biết hiện giờ bốn Sứ giả của Vạn Kiếp ma cung này chỉ có Vệ Phượng Hoa là yếu hơn hết, nên chàng đưa mắt liếc nhìn Bàng Chân Chân một cái khẽ dặn :
- Chân muội ra tay phải cẩn thận lắm mới được. Tốt hơn hết đừng cầu đại thắng và cũng đừng để thất bại!
Bàng Chân Chân mỉm cười gật đầu đáp :
- Phong đại ca khỏi cần phải lo âu, tôi cũng biết bọn Vạn Kiếp quần ma này cũng không phải là tầm thường đâu!
Nói xong, nàng rút cây búa thần từ từ vuốt ra trông rất ung dung, mỉm cười đứng giữa vòng đấu.
Vệ Phượng Hoa vì thấy Ngũ Độc Tiên Nhân chưởng của Ngũ Độc sứ giả bị hủy bằng cái búa sắt này, nên nàng biết cái cái búa tuy xấu xí nhưng rất sắc bén. Vì vậy, nàng không dám khinh thường đối phương mà vừa ra tay đã giở thế lợi hại nhất của sợi dây sặc sỡ nhằm người của Bàng Chân Chân tấn công tới.
Bàng Chân Chân không ngờ Vệ Phượng Hoa vì Cổ Thanh Phong mà ghen tức mình, không nói nửa lời đã ra tay giở thế độc ác nhất tấn công mình nhừ vậy, nhưng cây búa thần của nàng còn nhiều cách sử dụng lắm chưa có dịp giở ra thế thôi. Nàng chưa kịp ra tay thì sợi dây của đối phương đã bao vây nàng rồi.
Cổ Thanh Phong thấy vậy cau mày lại lo âu hộ cho người yêu của mình, nhưng chàng bỗng thấy Bàng Chân Chân xoay người rất nhanh, chân dẫm thất tinh, kỳ ảo khôn lường, chỉ thấy thân hình của nàng lảo đảo mấy cái thoát ra khỏi sợi dây vòng sặc sỡ của Vệ Phượng Hoa.
Cổ Thanh Phong sực nghĩ tới Bàng Chân Chân có kể cho mình hay Thất Tinh Ảo Bộ của nàng là do Cổ Mục Gia Cát Miêu Bình truyền thụ cho.
Vệ Phượng Hoa kêu “hừ” một tiếng, lại xông lên giở hai thế tuyệt học ra tấn công liên tiếp.
Cổ Thanh Phong thấy Vệ Phượng Hoa tuy là người yếu nhất trong tứ ma có mặt tại đây, nhưng Bàng Chân Chân chưa chắc đã thoát khỏi sợi dây của nàng ta. Cây búa thần ở trong tay của Bàng Chân Chân rất sắc bén, bất cứ vật gì cứng đến câu cũng có thể phá hủy và chặt gãy được.
Nhưng khí giới của Vệ Phượng Hoa lại là một sợi dây lưng mềm mại, mà búa thần của Bàng Chân Chân không thể chém được. Đôi bên đấu được ba mươi hiệp thì quả nhiên Bàng Chân Chân lép vế dần, chỉ thấy sợi dây sặc sỡ của Vệ Phượng Hoa bao khắp vòng đấu, mà hình bóng người Áo Vàng chỉ loanh quanh ở giữa, không sao thoát ra được.
Cổ Thanh Phong càng lo âu thêm, đang định lên tiếng bảo ngừng tay, để mình ra thay, thì bỗng thấy bóng Áo Vàng và mây sặc sỡ liền rẽ sang hai bên. Và chàng thấy hai bên mái tóc của Bàng Chân Chân có mồ hôi nhỏ xuống, nhưng nàng vẫn tươi cười như thường. Còn Vệ Phượng Hoa tức giận khôn tả, mặt lạnh như tiền.
Tình hình này rõ ràng là Vệ Phượng Hoa bị thiệt thòi, nhưng bao quát cả Tốt Kim Hoàn, Trì Trung Long, Liên Thành Ngọc và Cổ Thanh Phong bốn người đều không hiểu tại sao Vệ Phượng Hoa lại thất thế và bị ở đâu?
Bốn người đang kinh ngạc thì Vệ Phượng Hoa đã lắc đầu một cái, tóc xõa ra, trong tóc rớt ra mười cái kim vàng màu đỏ như sợi chỉ vậy.
Cổ Thanh Phong thấy vậy mới vỡ nhẽ và sực nghĩ đến Hồng Tuyến thập tam trâm. Xưa nay nàng vẫn giấu mười ba mũi trâm đó ở trong mồm, chỉ cần thổi ra chứ không cần dùng tay ném gì cả cũng hạ được đối phương.
Vệ Phượng Hoa không biết Bàng Chân Chân có những kim đó, mà thấy mình lại thắng thế, trong lúc khinh địch sơ xuất thiếu đề phòng nên mới trúng phải trâm độc của Bàng Chân Chân.
Vệ Phượng Hoa cúi đầu nhìn mười ba mũi kim nho nhỏ, tỏ vẻ ngạc nhiên mà hỏi Bàng Chân Chân :
- Ngươi đã dùng ác độc phi trâm này ra ném ta, sao lại ném cả vào trong tóc của ta mà không ném vào những nơi yếu hiểm trong người ta?
Bàng Chân Chân vừa cười vừa đáp :
- Hành hiệp võ lâm ta cần phải chú trọng hai chữ khoan thứ. Ta với ngươi không có thù hằn với nhau, tất nhiên đấu với nhau chỉ chần phân biệt được thua thôi, hà tất phải đã thương hay giết chết người làm chi?
Nói tới đó, nàng vận nội công giơ tay ra vẩy một cái, mười ba mũi kim hóa thành một sợi dây đỏ bay luôn về tay mình và tiếp tục nói :
- Nhưng ta cần phải điều ra rõ xem Hộ pháp của bổn bang là Miêu Bình có phải thành thật đã bị các ngươi giết hại hay không? Nếu quả thực chính tay các người đã hạ sát ông ta, thì lần sau gặp gỡ ta sẽ đối phó với các người một cách khác!
Vệ Phượng Hoa đảo tròn đôi ngươi một vòng, mắt tia ra hai luồng ánh sáng rất hung ác, ngắm nhìn Bàng Chân Chân một hồi, nghiến răng mà nói :
- Ngươi bảo ta với ngươi không có thù hằn gì cả, nhưng ta lại nhận ngươi với ta có thù rất lớn!
Bàng Chân Chân nghe nói thê cười hỏi lại :
- Nghe lời nói của ngươi, thì hình như ngươi còn muốn tiếp tục đấu với ta nữa phải không?
Vệ Phượng Hoa gật đầu cười khỉnh hỏi :
- Ngươi đoán không sai, ta muốn ngươi thưởng thức nội lực huyền âm của Vạn Kiếp môn, để xem ngươi còn có thể hạ ác độc nào nữa không?
Nàng ta vừa nói dứt, đã múa sợi dây sặc sỡ tấn công vào ngực Bàng Chân Chân ngay.
Bàng Chân Chân tay cầm cây búa thần tức nhiên nàng không tiện kháng cự, chỉ dùng thế Như Yến Tầm Sào nhảy luôn sang bên tránh né.
Vệ Phượng Hoa vừa xấu hổ vừa tức giận vừa nổi lòng ghen, nên nàng đã quyết giết chết Bàng Chân Chân tại chỗ. Nàng trợn ngược đôi lông mày lên, thừa thế đuổi theo tấn công, dồn hết nội lực của toàn thân vào hữu chưởng, nhằm người đối thủ đánh luôn một thế thật mạnh...
Bàng Chân Chân liền giơ cây búa thần lên, nhưng nàng không dùng cây búa thần đó chống đỡ mà lại cắm vào phía sau lưng. Nàng vừa cắm xong cây búa, thì chưởng phong của đối phương như bão như mưa đẩy tới.
Bàng Chân Chân liền tung mình nhảy lên trên cao, nhưng thấy vẫn không tránh né được đành phải giơ tả chưởng ra, dồn chưởng phong vào trong bàn tay, gạt thế công của địch sang bên...
Chân khí nội lực của Cổ Thanh Phong so sánh với Vệ Phượng Hoa còn hơi kém nửa mực, tức nhiên Bàng Chân Chân phải kém xa hơn nhiều.
Huống hồ nàng đã nhảy lên trên cao, thân hình lơ lửng ở trên không, mà lại chỉ dồn có một chưởng mà giở sức ra như vậy, thể nào chả thiệt thòi.
Chỉ nghe nàng kêu “ối chà” một tiếng, đã bị Chư Thiên cương khí của Vệ Phượng Hoa làm cho rung động đến hai tai như bị chấn động, trống ngực đập rất mạnh, mắt nổi đom đóm và bị đẩy ra ngoài xa đến bảy tám thước.
Vệ Phượng Hoa thấy mình đã giở hết mười hai thành Chư Thiên cương khí ra, và đã đánh trúng vào ngực của Bàng Chân Chân rồi, biết đối phương thế nào cũng chết chứ không sai, nên nàng quay đầu lại nhìn Cổ Thanh Phong đang kinh hãi và đang định nhảy xổ lại cứu Bàng Chân Chân, rồi với giọng đắc chí cười nhạt nói :
- Cổ Thanh Phong đừng có đi sang bên đó xem xét nữa, người yêu của ngươi bị Chư Thiên cương khí tâm pháp độc môn của Vạn Kiếp môn đánh cho đứt hết gân mạch, gan ruột đứt ra từng khúc, hồn về chín suối rồi còn đến đó mà cứu viện làm chi nữa!
Đang lúc Vệ Phượng Hoa chưa nói dứt thì Cô Gái Áo Vàng đã nhảy lên chỉ tay vào mặt đối thủ giận dữ mắng :
- Vệ Phượng Hoa, ngươi đừng có khoe khoang. Chư Thiên cương khí của Vạn Kiếp môn tuy lợi hại thực nhưng chưa chắc đã đả thương ta nổi? Nếu ngươi còn bướng bỉnh kiêu ngạo vô lý như vậy, bắt buộc ta phải mở sát giới và để cho ngươi được nếm mùi Tam Ly Phích lợi hại như thế nào!
Vệ Phượng Hoa thấy mình đã đánh Bàng Chân Chân một chưởng Chư Thiên cương khí, không những không chết mà cả bị thương cũng không, và còn đang đứng kiêu ngạo nhìn mình, nên nàng mới kinh ngạc vô cùng và nghĩ thầm :
“Mình đã dùng mười hai thành chân lực ra rồi, dù đối phương có đưa trái tay ra gạt một cái cũng chỉ làm mất được sáu thành công lực của ta thôi. Còn dư sáu thành công lực đó vẫn đủ sức giết nổi đối phương, nếu đụng vào đá cũng phải vỡ tan, sao?”
Lúc ấy, Cổ Thanh Phong đã hiểu chuyện rồi, vì chàng biết Bàng Chân Chân có cái áo Bích Vân Y của Bích Vân Nương Liễu Như Yến tặng cho hộ thân, nên nàng mới thoát được tai ách.
Đang lúc ấy, Dao Trì sứ giả Tốt Kim Hoàn nghe thấy Bàng Chân Chân nói định sử dụng Tam Ly Phích Lịch đạn, liền cau mày lại, và lớn tiếng bảo mấy người Sứ giả khác :
- Các vị sư đệ sư muội bây giờ đã đến canh ba rồi, chúng ta hãy tạm ngưng chiến đấu với đối phương để chuẩn bị đối phó với người có lòng ác độc nhất thiên hạ!
Mấy lời nói đó không những khiến Trì Trung Long, Liên Thành Ngọc, Vệ Phượng Hoa đều phải im lặng không nói năng gì, mà cả Cổ Thanh Phong lẫn Bàng Chân Chân cũng phải im lặng để đợi chờ. Vì hai người cũng muốn nhận thức xem người có lòng ác nhất thiên hạ là người như thế nào?
Tốt Kim Hoàn đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, rồi từ từ bảo với Liên Thành Ngọc :
- Người ác độc nhất thiên hạ đã tới Âm Phong Giáp này rồi, Ngũ sư muội có mau giở môn Phi Hoa Điểm Huyệt Tán Nhi Mê Hồn thủ pháp ra nghênh đón tân khách không?
Liên Thành Ngọc nghe nói mỉm cười, cứ lẳng lặng vận công lực vào cánh hoa đào sắt. Một lát sau, chỉ thấy nàng ta rung cánh tay phải một cái, mười ba bông hoa đào đã rời khỏi cành, bay lên cao. Dưới ánh trăng sáng, Cổ Thanh Phong và Bàng Chân Chân trông thấy rõ những bông hao đó rõ ràng xếp thành ba chữ “Vạn Kiếp môn” thật lớn. Nhất là Cổ Thanh Phong, chàng thấy rõ thủ pháp đó là Liên Thành Ngọc đã dùng Ngự Khí Phi Kiếm mà điều khiển mười ba bông hoa ấy, nên chàng mơi kinh hãi thêm và nghĩ thầm :
“Bảy Sứ giả Vạn Kiếp ma cung đã có những thế võ tuyệt thế này, đủ thấy Vạn Kiếp ma chủ phải là người cao minh tới mức nào! Như vậy tới lúc Vạn Kiếp môn triệu tập có lẽ mười ba danh thủ của giang hồ phải gặp tai biến mất!”
Chàng chưa nghĩ xong, mười ba bông hoa đào đó đã xếp xong chữ “Môn” rồi, đột nhiên bay tới trước đầu Cổ Thanh Phong và tập hợp lại.
Chàng sực nhớ đến lời của Tốt Kim Hoàn vừa nói, Phi Hoa Điểm Huyệt Tán Nhi Mê Hồn nên chàng vội phòng bị ngay.
Nhưng chàng vừa phòng bị, mũi đã ngửi thấy mùi thơm, đầu óc hơi choáng váng, và mười ba bông hoa đang nhằm mười ba đại huyệt ở người chàng bắn xuống.
Cổ Thanh Phong nửa mê nửa tỉnh, cố hết sức nhảy sang bên tránh né, nhưng chỉ tránh được có ba cánh Đào, còn mười cánh khác đá bắn trúng vào các nơi yếu huyệt của chàng rồi, chàng té lăn ra đất ngay.
Bàng Chân Chân thấy vậy kinh hãi đến mất hết hồn vía, vội lên tiếng quát hỏi :
- Các ngươi chả bảo đối pho với người ác độc nhất thiên hạ là gì?
Sao lại đi ám hại Phong đại ca của ta như thế?
Vệ Phượng Hoa kêu “hừ” một tiếng tỏ vẻ khinh thị và đáp :
- Ai bảo các ngươi cứ gọi Phong đại ca với Chân muội như vậy hoài khiến người ta nghe thấy phải ghê tởm!
Xưa nay Bàng Chân Chân đã từng được nuông chiều quen rồi, nên mới dưỡng tính kiêu ngạo khôn tả. Khi nào nàng chịu được lời mỉa mai của Vệ Phượng Hoa như thế, nhưng vì Cổ Thanh Phong đã bị mắc hỡm nên nàng cố phải nén giận, nghiến răng hỏi :
- Vệ Phượng Hoa, ta hỏi ngươi sao cứ tránh hoài mà không chịu trả lời như thế? Vậy ngươi bảo người ác độc nhất thiên hạ, vậy người ấy hiện giờ ở đâu?
Vệ Phượng Hoa chỉ vào Cổ Thanh Phong đang nằm ở dưới đất với vẻ mặt lạnh lùng nói :
- Sao ngươi ngu xuẩn thế? Cổ Thanh Phong không phải là người ác độc nhất thiên hạ là gì?
Bàng Chân Chân cả kinh và lớn tiếng la lên :
- Ngươi đừng có vu khống như thế. Phong đại ca của ta hành hiệp giang hồ nhân nghĩa như trời, có khi nào anh ấy lại là người độc ác nhất thiên hạ được?
Vệ Phượng Hoa cũng trợn trừng mắt lên quát tháo :
- Ta nhất tâm nhất trí yêu y như vậy mà y lại giả bộ lấy lòng làm ta mừng thầm, rồi khiến ta đau lòng và hổ thẹn muốn chết, như vậy y chả là người ác độc nhất thiên hạ là gì?
Bàng Chân Chân nghe thấy đối phương ăn nói vô lý như vậy, liền quay mặt lại nhìn Tốt Kim Hoàn và nói :
- Cười ngươi là bọn vô liêm sỉ ma đầu, có kẽ các ngươi tìm không ra người ác độc nhất thiên hạ, không sao làm tròn được nhiệm vụ của Vạn Kiếp ma chủ giao cho, nên mới định bắt Phong đại ca ra để gán vào, rồi vu khống cho anh ấy là người ác độc nhất thiên hạ phải không?
Tốt Kim Hoàn cười nhạt một tiếng, nhìn Trì Trung Long rồi lên tiếng nói :
- Trì Tứ sư đệ, hãy trói Cổ Thanh Phong lên cây cổ thụ kia. Y là người ác độc nhất thiên hạ càng hay, bằng không chúng ta cũng phải mổ bụng y ra nhỏ máu để sơn đỏ chữ “Môn” cho Ma chủ sớm ngày được triệu tập Vạn Kiếp đại hội.
Trì Trung Long vân lời túm lấy Cổ Thanh Phong và cầm một sợi dây gân con Giao ra trói chàng lên trên cây cổ thủ có viết sẵn mấy chữ nọ.
Bàng Chân Chân thấy vậy tức giận đến người run lên, trống ngực đập rất mạnh, nhưng nàng cố gượng trấn tĩnh tâm thần, suy định mưu kế :
“Nếu đấu với chúng, ta một mình thế cô, tất nhiên không địch nổi quần ma. Nhưng không lẽ ta lại đứng yên để nhìn xem chúng mổ bụng Phong đại ca lấy tim nhỏ máu hay sao?”
Nàng chưa nghĩ xong đã nghe thấy tiếng xé áo. Áo của Cổ Thanh Phong đã bị Trì Trung Long xé rách lộ ngay ra thân hình trắng bạch như đàn bà của chàng. Tốt Kim Hoàn liền giơ ngón tay lên búng một cái. Một luồng gió đột nhiên phi tới, giải hết mấy chỗ yếu huyệt mê cho chàng...
Trì Trung Long tay trái cầm một con dao nhọn, tay phải cầm một cái gáo đựng nước suối. Y hất luôn cái gáo nuớc suối ấy vào đầu và mặt của Cổ Thanh Phong.
Cổ Thanh Phong liền tỉnh táo ngay, trợn trừng mắt lên nhìn. Vì bị dây gân Giao trói chặt, nên dù chàng có cố sức giãy giụa cũng không sao mà dằng ra thoát được.
Tốt Kim Hoàn thấy vậy, lạnh lùng nói :
- Cổ Thanh Phong đã trá hàng Thiên Nguy cốc, phản bạn Vạn Kiếp môn, lừa dối Tam sư muội, đả thương Lục sư đệ, bấy nhiêu tội trạng, tâm thần ý độc, nên không thể nào tha thứ cho y được. Tứ sư đệ hãy nghe lời của ta, moi tim nhỏ huyết để hoàn thành công việc sơn đỏ ba chữ “Vạn Kiếp môn” để sớm ngày triệu tập Vạn Kiếp đại hội!
Câu Hồn sứ giả Trì Trung Long như một hung thần ác sát, trông hung hăng vô cùng, chỉ nghe thấy y hét lớn một tiếng...
Tốt Kim Hoàn quay đầu lại nhìn Bàng Chân Chân đang kinh hoàng đến mất hết hồn vía, cười nhạt và nói :
- Bàng Chân Chân, sự khoái lạc nhất với sự đau khổ nhất đều là những sự hưởng thụ kỳ lạ của đời người. Chúng ta moi ruột nhỏ huyết Cổ Thanh Phong người yêu của ngươi để y đích mắt trông thấy đó cũng là một kỳ duyên hãn thế. Tốt Kim Hoàn xin cam đoan với ngươi, ngay hôm nay chúng ta quyết không đã thương ngươi mảy may để ngươi được bình yên về tới Tam Nguyên bang, nhưng trong đời ngươi sẽ không bao giờ quên được tấn thảm kịch đã được trông thấy đêm nay!
Bàng Chân Chân nghe như một vạn mũi kim đâm vào tim. Nàng muốn khóc mà không có lệ, nghiến răng mím môi thò tay phải vào túi.
- Bàng Chân Chân, chúng ta muốn moi tim nhỏ huyết của Cổ Thanh Phong chỉ cần một nhát dao là y chết liền. Ngươi còn dám cứu viện thì ta sẽ chém mi làm muôn mảnh. Lúc ấy mới moi ruột nhỏ huyết để cho y bị đau đớn rồi mới tắt thở!
Lúc này, Bàng Chân Chân đã trông thấy Tốt Kim Hoàn quả thực là người ác độc khôn tả, nói ra là phải làm được, nếu mình không ra tay thì thể nào Cổ Thanh Phong cũng bị y giết chết một cách thảm khốc chứ không sai. Nhưng nàng sợ nhỡ mình ra tay không thành công, trái lại Cổ Thanh Phong còn bị chết mộc cáh thảm khốc hơn nhiều.
Tội nghiệp cho Cô Gái Áo Vàng, không những người xinh đẹp như tiên nữ, lại có võ công thượng thặng như vậy, xưa nay nàng lại là người túc trí đa mưu, mà bây giờ hoàn cảnh trước mắt đây đã làm cho nàng cuống cả chân tay, không biết phải đối phó như thế nào cho phải.
Tốt Kim Hoàn thấy Bàng Chân Chân đau đớn như vậy lại càng thích chí, nhìn Trì Trung Long cười ồ ạt và nói :
- Tứ sư đệ hãy chuẩn bị sẵn sàng! Chúng ta cứ theo môn quy của bổn môn mà cử hành! Chờ ta hô ba tiếng “Vạn Kiếp ma chủ Thánh Thọ Vô Cương”, thì sư đệ hạ thủ moi ruột Cổ Thanh Phong ra luôn!
Trì Trung Long cầm ngược thanh dao bén nhọn rồi gật đầu vâng lời. Còn Tốt Kim Hoàn, Vệ Phượng Hoa, Liên Thành Ngọc đều đứng yên.
Tốt Kim Hoàn liền nghiêm trang từ từ lên tiếng hô :
- Vạn Kiếp ma chủ Thánh Thọ Vô Cương!
Tám chữ đó tựa như tám lưỡi dao sắc bén đâm nát trái tim Cô Gái Áo Vàng. Nàng rầu rĩ nghĩ thầm :
“Bàng Chân Chân ơi! Tính mạng của Phong đại ca của ngươi sau không đối phương hô ba tiếng Vạn Kiếp ma chủ Thánh Thọ Vô Cương rồi là không còn có cách gì đối phó. Cô Gái Áo Vàng kia bao nhiêu tài ba thông mình của ngươi xưa kia bây giờ đi đâu hết rồi”?
Nàng nghĩ tới đó thì Tốt Kim Hoàn bắt đầu ho câu thứ hai!
Nàng thấy lúc nguy hiểm vô cùng này không còn suy nghĩ gì nữa.
Bây giờ chỉ còn một cách là thí mạng với bốn Sứ giả Vạn Kiếp ma cung.
Cả mình với Cổ Thanh Phong cùng thiêu hủy một lúc, vậy chứ không còn cách gì hơn được nữa.
Nàng liền móc túi lấy ba viên Tam Ly Phích Lịch đạn của Hỏa Hài Nhi tặng cho, chuẩn bị ném cho bọn kia và cả mình lẩn Cổ Thanh Phong đều tiêu diệt hết một lúc.
Ngờ đâu, vì quá đau thương, thần trí đã bê sảng, nên rõ ràng nàng lấy Tam Ly Phích Lịch đạn lại lấy nhằm ống Thất Tinh tán Hương Cầu của Mỵ Hương Tiên Tử tặng cho ra cầm ở tay.
Khi nàng cầm Hương Cầu đó vào tay bỗng người ra được một kế, liền nhắm Liên Thành Ngọc người đứng gần nhất, giơ lên đột nhiên bấm cái chốt ở ống đồng một cái.
Lúc ấy, Tốt Kim Hoàn đã hô đến chữ thứ sáu của câu thứ ba, mũi dao của Trì Trung Long đã cắm vào ngực của Cổ Thanh Phong một chút, và đã có máu tươi rỉ ra rồi.
Mọi người chỉ nghe thấy kêu “tách” một tiếng rất nhỏ, Thất Tinh tán Hương Cầu liền hóa thành bảy trái cầu bảy màu bay tới trước mặt Liên Thành Ngọc mới nổ tan.
Liên Thành Ngọc vừa ngửi thấy mùi thơm đã mê man ngã lăn ra đất. Tốt Kim Hoàn thấy vậy vội ngắt lời, và đổi giọng bảo Trì Trung Long :
- Hãy khoan đã!
Trì Trung Long cau mày lại trả lời Tốt Kim Hoàn :
- Ngũ sư muội không sao đâu, chúng ta hãy moi tim của Cổ Thanh Phong ra trước rồi...
Tốt Kim Hoàn sầm nét mặt lại quay hỏi :
- Tứ sư đệ, ta thừa lệnh Vạn Kiếp ma chủ với thân phận một người Đại sư tỷ thống lãnh các vị sư đệ sư muội, chả lẽ Tứ sư đệ không chịu phục sư tỷ này hay sao?
Trì Trung Long không ngờ Tốt Kim Hoàn lại giở mặt với mình như thế, liền cau mặt lại rồi cung kính đáp :
- Xin Đại sư tỷ thứ cho, tiểu đệ thất lời! Trung Long này xing kính tuân những mệnh lệnh của sư tỷ!
Tốt Kim Hoàn kêu “hừ” một tiếng, rồi mới đỡ tức giận và từ từ nói tiếp :
- Xưa nay Tốt Kim Hoàn không nói thì thôi, đã nói ra là phải thi hành cho được. Vừa rồi ta đã cảnh cáo Bàng Chân Chân, nếu y thị còn không biết điều, dám ra tay bừa bãi thì ta sẽ xử trí với Cổ Thanh Phong như thế nào, Tứ sư đệ còn nhớ không?
Trì Trung Long vội đỡ lời :
- Đâm Cổ Thanh Phong nghìn nhát dao, rồi mới khoét tim nhỏ huyết, để cho y chịu thật đau khổ rồi mới chết!
Tốt Kim Hoàn gật đầu nói :
- Tứ sư đệ nhớ thuộc lòng như vậy là rất tốt! Thế vừa rồi ta quát bảo sư đệ ngừng tay là không phải vì chuyện của Liên sư muội, mà ta bảo sư đệ tha thứ cho Thanh Phong đâu. Đó là ta bảo sư đệ thay đổi phương pháp, hãy đâm chém y nghìn nhát dao trước, rồi mới moi tim nhỏ huyết sau!
Trì Trung Long lẳng lặng nghe xong, liền ngẩng đầu lên nhìn Tốt Kim Hoàn một cái tỏ vẻ kính phục, rồi y chộp lấy áo của Cổ Thanh Phong xé rách từng mảnh một.
Lúc ấy Bàng Chân Chân đã dí con dao nhỏ vào giữa ngực Liên Thành Ngọc và lớn tiếng nói :
- Trì Trung Long hãy khoan ra tay!
Tốt Kim Hoàn nhìn Bàng Chân Chân lạnh lùng hỏi :
- Ngươi cản trở Tứ sư đệ ra tay làm chi, phải biết dù ngươi có múa mép giỏi đến đâu, tối hôm nay cũng không thể nào giải trừ được tai kiếp của Cổ Thanh Phong!
Bàng Chân Chân cũng kêu “hừ” một tiếng rồi đáp :
- Ai bảo ta giải cứu không nổi tai kiếp của Phong đại ca? Nếu các ngươi đâm Phong đại ca ta như thế nào, thì ta cũng sẽ đối xử với Liên Thành Ngọc như thế!
Nói xong, nàng nghiếng răng, cũng dùng dao rạch rách áo của Liên Thành Ngọc và cũng đâm một lỗ nhỏ ở trước ngực như Cổ Thanh Phong, và đã có mấy giọt máu rỉ ra bên ngoài rồi.
Trì Trung Long với Vệ Phượng Hoa thấy vậy đều nhìn nhau biến sắc.
Riêng có Tốt Kim Hoàn mặt vẫn lạnh lùng như tiền, làm như không trông thấy gì hết, mà tiếp tục hỏi Trì Trung Long :
- Trì Tứ sư đệ, ta sai sư đệ rạch nghìn nhát dao vào người Cổ Thanh Phong, sao sư đệ không ra tay!
Trì Trung Long mắt vẫn chăm chú nhìn Liên Thành Ngọc đang nằm mê man ở dưới đất, mình chảy đầy máu tươi, và cau mày lại đáp :
- Đại sư tỷ, chẳng lẽ không trông thấy Liên sư muội đang lọt vào tay cô tay hay sao?
Tốt Kim Hoàn nghe nói, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, liếc nhìn Liên Thành Ngọc một cái rồi cười the thé :
- Người ta sống ở đời tránh sao khỏi chết, chết ở đâu và chết trước chết sau cũng vậy thôi! Bây giờ chúng ta giết chết Cổ Thanh Phong nhỏ máu để sơn ba chữ Vạn Kiếp môn là thừa hành lệnh của Vạn Kiếp ma chủ để mau triệu tập Vạn Kiếp đại hội. Sứ mạng quang trọng như thế khi nào ta lại vì sự an nguy của một mình Liên sư muội mà để trì hoãn và lỡ mất việc lớn như vậy. Huồng hồ, sư muội đang bị đối phương dùng mê hương làm mê man bất tỉnh, có biết đau đớn gì đâu...
Bàng Chân Chân thấy mình dùng tới thủ đoạn này mà vẫn không uy hiếp được Tốt Kim Hoàn, liền cau mày nghĩ ngợi sẽ dùng cách giải mê Liên Thành Ngọc trước.
Nhưng Tốt Kim Hoàn đã đoán ra được ý định của nàng, nên cười nhạt :
- Chân Chân, mi khỏi nghĩ vớ nghĩ vẫn nữa, võ công của y bằng sao được ta. Nếu bây giờ mi thò tay vào túi lấy thuốc giải, chưa kịp giải mê cho Liên Thành Ngọc thì ta sẽ vận thần công đánh cho mi chết liền!
Mấy lời nói đó không những Bàng Chân Chân càng hoang mang mà cả Trì Trung Long với Vệ Phượng Hoa cũng nhận thấy tối hôm nay Đại sư tỷ của họ không những cử chỉ mà lời lẽ cũng khá.