Trước đó tôi có từng đề cập Tây thiếu làm việc ở ngân hàng, tôi chưa từng vào đó tìm anh, hiếm khi đi vài lần cũng là chờ anh ở cửa.
Hôm nay ma xui quỷ khiến tôi bước tới cửa văn phòng của anh, vừa lúc nghe được một đoạn đối thoại.
Tây thiếu đang nghiêm túc làm việc, có một cô gái xinh đẹp ăn mặc khá khiêu gợi đứng bên cạnh, đang dịu dàng vuốt tóc: “Hứa Tây Thần, cái tên này hay thật.”
“Thế à?” Tây thiếu đang chăm chú nhìn máy tính, giọng điệu lộ ra vẻ xa cách nhàn nhạt.
“Đúng vậy.” Cô gái kia gật đầu, hiển nhiên không bị sự lạnh lùng của anh đánh ngã, cô ta nhích lại gần Hứa Tây Thần, “Bọn họ đều gọi anh là Tây thiếu phải không.”
“Ừm.” Tây thiếu vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt.
Cô gái kia vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục truy hỏi: “Anh thích phụ nữ thế nào?”
Sau khi nghe xong, tôi sững sờ ngay tại chỗ, có cần phải trắng trợn vậy không, haiz, lúc ấy tôi ngửi được xung quanh mình tràn ngập mùi chua chát.
Anh ngẩng đầu, vừa lúc thấy tôi ở cửa, anh lập tức tươi cười với tôi, chỉ vào tôi rồi nói với cô gái kia: “Tôi thích mẫu người như cô ấy.”
Tôi lập tức thu lại bộ dáng suy sụp lúc đầu, đứng thẳng tại chỗ. Tôi cười với mỹ nữ dáng người yểu điệu kia, nụ cười ngọt ngào không chê vào đâu được.
Hứ, phản xạ có điều kiện, lòng hiếu thắng lập tức xuất hiện.
Mỹ nữ kia nhìn thấy tôi, nói một câu với Tây thiếu: “Tạm biệt.” Sau đó ngượng ngùng rời khỏi.
“Thật là tiếc quá, mỹ nữ xinh đẹp như vậy.” Tôi nói đùa.
“Mỹ nữ chỗ nào, trong mắt và trong lòng anh chỉ toàn Tô Cảnh Đồng thôi, không nhìn thấy người khác.” Anh còn cố ý nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại trên người tôi, nhìn tôi chăm chú nói.
Sau khi nghe anh nói vậy tôi làm ra bộ dáng buồn nôn, nhưng khuôn mặt lại mang theo ý cười.
—
Ngày 10 tháng 6 năm 2014
“Tây Tây, anh có cảm thấy em thiếu gì không?” Buổi chiều dưới ánh nắng lười nhác, tôi ở trong phòng trà gọi điện cho ai đó.
“Thiếu cái cân?” Tây thiếu cười trộm trả lời.
“…”
“Nghiêm túc chút coi, anh có biết em thiếu gì không?”
“Em đang xét lại mình sao, nói đi nói đi, em cảm thấy mình thiếu cái gì?” Người nào đó rất biết hóa bị động thành chủ động.
Tôi trịnh trọng trả lời: “Hiện tại bên cạnh em đang thiếu anh đó.” (*^__^*) hì hì…… Tôi hiếm khi biết nói lời ngon tiếng ngọt, đây là gần mực thì đen.
Nhưng dù sao số lần tôi nói lời ngon tiếng ngọt quá ít, đầu dây bên kia rõ ràng ngớ ra, qua một lúc mới nghe anh nghiêm túc trả lời tôi: “Ừm, xét mình rất kỹ, buổi tối trở về anh thưởng cho em.”
“…”
—
Ngày 2 tháng 7 năm 2014
Gần đây mọi người gặp tôi đều nói tôi càng ngày càng châu tròn ngọc sáng, o(╯□╰)o.
Sau đó tôi sầu não nói với Tây thiếu: “Em phải kiêng trà sữa, kiêng thức uống có ga, kiêng thịt… Em nói là làm, hãy giám sát em, em thật sự muốn giảm béo.”
Tây thiếu nghe xong nói lời chính đáng: “Hai cái trước có thể kiêng, cái thứ ba không cần.”
Tôi đang mong giảm béo, nhất thời không nhận ra là ý gì, bèn hỏi: “Tại sao chứ?”
Anh thong thả thốt lời: “Tổn hại sức khỏe.”
“Trên đời này có nhiều người ăn kiêng, anh yên tâm, em sẽ không tổn hại sức khỏe.” Tôi tràn đầy hăng hái trả lời.
Anh tỏ vẻ cô vợ nhỏ uất ức trả lời: “Anh sẽ tổn thương.”
Phụt ~~~~~
—
Ngày 6 tháng 7 năm 2014
Hồi cao trung tôi có một người bạn rất thích nhân vật Gaara (Ngã Ái La) trong Naruto, trên bàn học còn khắc Gaara, còn thích mua rất nhiều hình dán của Gaara.
Cậu ta thích Gaara tới mức mê mẩn, tất cả mọi người quen cậu ta đều biết, thế cho nên hiện tại nhìn thấy Gaara, tôi lập tức nhớ tới cậu ta ngay.
Cho đến gần đây, từ trong diễn đàn trường tôi mới biết được, hóa ra anh chàng kia luôn thầm mến cô gái họ La ở lớp bên cạnh, sau đó kiên trì theo đuổi, đến nay đã yêu nhau được bốn năm.
“Quả nhiên khắp nơi trên thế gian đều có tình yêu chân thật.” Tôi vui vẻ chia sẻ chuyện này với Tây thiếu, “Quả nhiên nam sinh khoa văn bọn em đều rất lãng mạn và tài hoa.”
Tây thiếu khinh thường kháng nghị: “Em khẳng định cậu ta khắc từ Gaara trên bàn học, giáo viên không tìm cậu ta nói chuyện.”
Phụt……
Tôi bỗng nhớ tới “bạch thủ đồng tâm” mà Tây thiếu khắc cách đây không lâu, tôi vội vàng bổ sung: “Một nam sinh khoa học tự nhiên nào đó còn tài hoa hơn nam sinh khoa văn nhiều lắm.”
Người nào đó nghe vậy khóe miệng liền nhếch lên, cười đắc ý nói: “Oh my love, mau tới đây, để anh đùa giỡn nào.”
……
—
Ngày 22 tháng 7 năm 2014
Bạn thân L hôm nay gửi cho tôi một đường link của baidu, tôi mở ra liền thấy “Trái tim anh không phải sắt đá”.
Trên đó viết “Trái tim anh không phải sắt đá” chỉ đăng tại thành văn học Tấn Giang, do nhà văn nữ trên mạng Lam Chi Noãn viết, tiểu thuyết tình yêu hiện đại.
Nhìn thấy mấy chữ nhà văn nữ trên mạng, tôi bỗng nhiên cảm thấy vừa thẹn thùng vừa vui sướng.
Tôi: có cô gái biên tập baidu nói em là nhà văn nữ trên mạng (*^__^*).
Tây thiếu: ha ha, bọn họ làm sao biết em là nữ.
Tôi: ………
Thiếu gia, anh có thể nhìn trọng điểm không…
—
Ngày 24 tháng 7 năm 2014
Hôm nay tôi kéo Tây thiếu đi tham gia buổi tụ họp với các chị em tốt.
Trong lúc các bạn trai của mấy đứa bạn ở KTV chơi đùa thả ga thì Tây thiếu rất im lặng ôm tôi, nhìn bọn họ vui đùa ầm ĩ.
Mấy cô bạn nhịn không được nói đùa: “Tây thiếu hôm nay sao không nói gì hết?”
“Tây thiếu mệt rồi à?”
Dạo này anh hơi bận rộn, tôi cũng lo lắng có phải gần đây anh làm việc vất vả không.
Khóe miệng Tây thiếu nhếch lên, kiêu ngạo trả lời: “Còn không để mỹ nam một mình yên tĩnh.”
Phụt…
—
Ngày 23 tháng 8 năm 2014
Hôm nay có một em gái đáng yêu khen Tây thiếu rất nhiều qua weibo, cũng bình luận nói đó là vì sao Tô đại yêu Tây thiếu nhất.
Hứa Tây Thần cũng trích đăng lại: thiên thần nhỏ ở đâu nói ra lòng tôi [ngầu] [ngầu] [ngầu] [ngầu]
Tôi: là thiên thần của em.
Sau đó chúng tôi chuyển sang WeChat.
“Độc giả của em tốt quá.”
“Đương nhiên rồi.” Tôi vô cùng tự hào trả lời, sau đó cười trộm hỏi, “Việc đã đến nước này, thành thật khai ra, Tô đại là ai.”
Anh rất phối hợp trả lời: “Em cũng biết mà, anh sẽ không lừa gạt em, Tô đại là người phụ nữ của anh.”
“Tiểu tam ở đâu ra? Không để chính thất vào trong mắt, cũng không tới bái kiến bổn cung.”
“À phải, có anh cho cô ấy chỗ dựa rồi. Em đừng ghen tuông, muah muah muah.”
“Bổn cung không cần ngươi, ngươi đi tìm Tô đại của ngươi đi.”
“Haiz, được rồi.”
Tôi vừa xem xong cái này thì anh đã gọi điện đến: “Tô đại, vợ anh bảo anh tới tìm em.”
……
Tây thiếu, anh phối hợp như vậy, thật đáng yêu quá đi…
Việc này còn chưa xong đâu.
Buổi tối xem phim xong, khi ra khỏi rạp chiếu phim.
Tây thiếu nắm tay tôi, dịu dàng nói: “Tô đại, em nhất thiết đừng nói vợ anh biết, anh đưa em đi xem phim mà không đưa cô ấy đi.”
“Cô ấy đã biết rồi, em được sự đồng ý của cô ấy mới cùng anh đi xem phim.”
Tôi vừa nói xong thì phát hiện xung quanh có rất nhiều cặp tình nhân đang nhìn chúng tôi chằm chằm.
Đặc biệt là các chàng trai tỏ vẻ rất hâm mộ, trên mặt viết rõ ràng: “Cái này cũng được.”
Trong sự chú ý của mọi người, tôi và Tây thiếu rời khỏi như chẳng có chuyện gì, lúc trở về xe, nghĩ đến những ánh mắt kia, chúng tôi nhịn không nổi mà cười to.
……
—
Ngày 24 tháng 8 năm 2014
Nhờ phúc của mọi người, tôi lại có thêm một tên thân mật “Tô đả” # cảm thấy mình đáng yêu #
o(╯□╰)o………
—
Ngày 11 tháng 9 năm 2014
Tôi đăng lên một dòng weibo: dọc đường về nhà nhìn thấy chim nhạn bay về phía Nam, hoa rụng hoa nở, chim én bay đi bay về, cho dù năm tháng hoang vắng, quần áo phong phanh, có mọi người làm bạn, cũng sẽ cảm thấy ấm áp.
Tây thiếu trích đăng nói anh giúp Hứa Tây Thần @ Tô Cảnh Đồng.
Tôi trả lời nói cám ơn anh.
Anh khẽ cười: “Không cần khách sáo, baby quần áo phong phanh, anh phải tặng ấm áp chứ.”
“Tặng cái gì ấm áp?” Tôi đang xem phim “Sứ đồ hành giả”, không để ý tới anh.
“Thì như vầy nè.” Nói xong anh liền ôm chặt tôi trong lòng.
Được rồi, mùa thu sắp tới, ban đêm hơi lạnh, quả thực cái ôm của anh có thể tặng sự ấm áp.
—
Ngày 30 tháng 9 năm 2014
Hôm nay sinh nhật tôi, Tây Tây không ở bên cạnh, nhưng sáng sớm đã nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của anh.
Cho nên tôi rất vui vẻ.
—
Ngày 8 tháng 10 năm 2014
Người nào đó hôm nay tỏ vẻ ủy khuất nói chơi weibo không vui. Hiện tại anh dùng tài khoản “Anthony Tây”mà tôi dùng hồi trước.
Anh nói: “Em không @ anh.”
Tôi nhịn cười hỏi: “Tại sao nhất định phải @ anh?”
“Bởi vì @ anh, chứng tỏ anh rất quan trọng, chỉ khi rất thích một người mới muốn @ anh ta.” Dừng một chút, anh nói tiếp, “Em xem anh không phải chỉ @ mình em sao.”
“Đó là bởi vì anh chỉ theo dõi em.”
“Không chơi với em nữa.” Người nào đó xoay đầu qua chỗ khác, chơi máy tính.
“…”
—
Ngày 21 tháng 11 năm 2014
Tây Tây, sinh nhật vui vẻ.
—
Ngày 27 tháng 1 năm 2015
Hôm nay là mồng tám tháng chạp, thành phố Tô Châu đón trận tuyết đầu tiên của năm 2015.
Tôi gửi WeChat cho người nào đó: “Nghe nói vào dịp tuyết đầu mùa, tất cả lời nói dối đều được tha thứ.”
Anh trả lời: “…”
Tôi nói tiếp: “Muốn nói dối cho em nghe không.”
Anh tiếp tục: “…”
“Cho anh cơ hội nói dối đấy, ông trời rớt xuống một cái nhân bánh thật to.” Tôi tiếp tục dụ dỗ, “Đi ngang qua nhất thiết đừng bỏ lỡ.”
Người nào đó trả lời ngay: “Cạm bẫy.”
“Rốt cuộc anh có nghe lời không. Nói không.”
Anh gửi qua: “Anh với em có thù gì, có oán gì.”
Xem ra anh không muốn nói dối, tôi cũng chuẩn bị bỏ cuộc. Không ngờ anh lại gửi qua: “Thực ra anh thật sự không yêu em.”
Tôi trả lời: “Chẳng lẽ anh không nghe người ta nói, gạt người chính là cún con O(∩_∩)O ha ha ~”
Lúc tôi đang đắc ý, anh gửi qua ba chữ.
“Hu hu hu.”
Tôi quỳ lễ…
“Anh cũng liều mạng ghê đó.”
“Ông thích.”
—
Ngày 30 tháng 1 năm 2015
Ngày này năm đó của QQ thật là một sự tồn tại thần kỳ.
Tôi nhìn thấy một câu mà Hứa Tây Thần đã đăng cách đây ba năm: câu thơ đẹp nhất, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
Tôi nghĩ chúng tôi sẽ như vậy…
Ngày tháng tương lai ở cùng anh, chuông sáng trống chiều, bình thản điềm nhiên.
-Hết-