Lúc trước Mao Thư Trần vừa dọn đến ở nhà Hà Trung Toàn, Hà Trung Toàn phi thường thành khẩn yêu cầu Mao Thư Trần ‘cùng mình phân liệt thành 6 người’ để giúp hắn từ trong đó lấy được linh cảm, khiến Mao Thư Trần khắc sâu ấn tượng. Cho nên khi Mao Thư Trần nhìn thấy quyển sách mới của hắn có tên ‘ở chung’ liền theo bản năng nghĩ đến đây là quyển sách theo như lời Hà Trung Toàn là chuyện về ‘sáu khách trọ cùng trong một phòng’ lại không biết rằng căn bản không phải thế.
Sách mới của Hà Trung Toàn quả thật có quan hệ với việc ‘ở chung’, nhưng không phải 6 người ở chung mà là 2 người – một bác sĩ khoa tiết niệu âm kém dương sai (âm dương không đồng đều, tính tình thất thường) có bệnh thích sạch sẽ cùng một trạch nam tác giả lôi thôi lếch thếch ở cùng nhau, trong cuộc sống của 2 người phát sinh các xung đột, những chuyện dở khóc dở cười.
Đúng vậy, tựa như mọi người đoán được, nguyên hình của ‘trạch nam tác gia lôi thôi lếch thếch’ kia chính là bản thân Hà Trung Toàn. Hơn nữa quyển sách này là lần đầu tiên Hà Trung Toàn dùng ngôi thứ nhất để kể chuyện – nói trắng ra là, quyển sách này căn bản là bản ghi chép về cuộc sống của bản thân Hà Trung Toàn.
À đúng rồi, nhiều lời một chút, cái tên lãng mạn nhu tình phong hoa tuyết nguyệt ‘ở chung’ là do biên tập Mạnh Nam đặt ra để hợp với hình tượng của tác giả ‘Tâm Trung Khả Nhân’. Mà tác phẩm này trước đó có tên là ‘chủ thuê nhà ngây thơ, khách trọ thông minh xinh đẹp’….
======
Đảo mắt một tuần đã qua, hôm nay Mao Thư Trần cầm chìa khóa mở cửa nhà Hà Trung Toàn ngoài ý muốn ở ngưỡng cửa thấy được một người đàn ông xa lạ. Người kia mặc tây trang, trong tay cầm một túi công văn chỉ lớn hơn miếng giấy A4 một chút, không có vuốt keo xịt tóc, nhưng rất mềm mại nép xuống. Người đàn ông thoạt nhìn hơn 30 tuổi, biểu tình trên mặt thật nhu hòa. Khi hắn nhìn thấy Mao Thư Trần cũng sửng sốt một chút, nhưng trong nhất thời không biết Mao Thư Trần rốt cuộc là ai.
Nhưng mà rất nhanh người đàn ông kia đã phản ứng lại, hắn đẩy mắt kính lên, sau đó vươn tay đến, trên mặt cũng nở nụ cười ấm áp: “Ngài hẳn là khách trọ của Tâm Trung Khả Nhân lão sư, Mao tiên sinh phải không? Xin chào, tôi là biên tập của cậu ta, Mạnh Nam.” Tiếng nói của hắn trầm thấp mềm mại, vẻ mặt lại thập phần nhu hòa, làm cho người ta nhìn qua giống như cây đón gió xuân, cho dù bình thường lãnh khốc như Mao Thư Trần, dưới ánh mắt đó của hắn, theo bản năng cũng phải nở nụ cười.
“Chào Mạnh tiên sinh.” Hắn đưa tay nắm lấy tay Mạnh Nam: “Ngài đến giục bản thảo sao?”
Mạnh Nam nở nụ cười: “Sao như thế được? Tháng này tạp chí ‘tri âm’ vừa mới đưa ra thị trường một tuần, tiểu thuyết mới của lão sư được hưởng ứng không tồi, chỉ riêng email cùng phiếu điều tra đã thu được hơn ba ngàn, so với tiểu thuyết về thợ gia công kim cương trước đây nhiều hơn không ít. Chủ biên thật vui vẻ, riêng nói cho tôi không cần phải tạo áp lực cho lão sư.”
“Vậy hôm nay anh đến đây là…?”
“Tối nay ông chủ mời khách, tôi đến để đón lão sư tham gia buổi tiệc.” Mạnh Nam vừa nói xong, từ phòng khách phía sau bỗng nhiên có một người mặc tây trang đeo cà vạt chạy ra, mà người kia nhìn quen thuộc cũng thật xa lạ, đúng là chủ nhân của một đống phòng ở đây, Hà Trung Toàn.
Hà Trung Toàn toàn thân mặc tây trang sẫm màu, vai rộng mông hẹp thân hình cao lớn, sau khi hắn thay ra bộ quàn áo ở nhà bẩn thỉu, tỏ ra mị lực làm cho người ta chói mù con mắt. Mà đầu tóc vốn lộn xộn tùy ý đã dùng keo xịt tóc vuốt cố định về phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng. Mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt đoan chính, vừa khéo với cách ăn mặc trên người hắn, người vừa anh tuấn lại xa lạ này làm cho Mao Thư Trần ngây dại.
“Anh… là Hà Trung Toàn?” Mao Thư Trần trừng mắt nhìn, lại không biết bộ dáng này của hắn ở trong mắt Hà Trung Toàn có bao nhiêu đáng yêu.
“Bác sĩ Mao, anh đã về rồi!” Hà Trung Toàn cười hì hì xoay chuyển thân mình, giống như con chó lớn đòi vuốt ve: “Anh xem tôi có đẹp trai không này ~”
Mao Thư Trần bị bộ dáng của hắn đánh bại – mặc kệ bề ngoài có bao nhiêu chói mắt, bên trong vẫn là chó ngốc kia mà thôi!
“Không đẹp, ngốc muốn chết!” Mao Thư Trần cố ý phụng phịu: “Ngay cả cà vạt cũng không biết thắt, cho dù mặc tây trang vào cũng không giống tinh anh.” Nhắc tới một thân quần áo của Hà Trung Toàn thật không tồi, đáng tiếc cà vạt trên cổ kia rất không tiêu chuẩn, nhìn xa thì thấy cũng được, đến gần căn bản là một nút chết.
Ai ngờ Hà Trung Toàn cư nhiên nghiêm mặt bước tới chỗ Mao Thư Trần, đối mặt với hắn, chỉ cần hắn bước tới trước một bước nữa sẽ đụng phải đối phương: “Hắc hắc, bác sĩ Mao, vậy anh giúp tôi thắt đi?” Bởi vì hai người ở cự ly rất gần, gần đến mức lúc Hà Trung Toàn nói chuyện, hơi thở nóng ấm đều phả ra trên mặt Mao Thư Trần.
Mao Thư Trần bị hắn đột nhiên tập kích sợ tới mức rút lui từng bước, bộ dáng rất giống con mèo xù lông: “Sao lại muốn tôi thắt?”
Hà Trung Toàn rung đùi đắt ý: “Anh là bác sĩ ngón tay linh hoạt, thắt cà vạt cũng đẹp hơn.”
Mao Thư Trần nhíu mày: “… Linh hoạt? Tay của tôi ngay lúc làm giải phẫu cắt bao quy đầu cho anh là linh hoạt nhất!”
Mạnh Nam đang mang giày ở một bên sửng sốt: “Lão sư, vừa rồi Mao tiên sinh nói cậu làm cái gì giải phẫu?”
Hà Trung Toàn quay đầu vội vàng nói sang chuyện khác: “…Khụ, Mạnh ca, vẫn là phiền anh giúp tôi thắt cà vạt vậy.”
Mao Thư Trần thích nhất nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Hà Trung Toàn, làm sao dễ dàng buông tha hắn? Hắn lôi kéo Hà Trung Toàn một lần nữa quay lại đối mặt với mình, cơ hồ ở khoảng cách mặt đối mặt nói: “Không phải anh nói ngón tay tôi linh hoạt sao? Vậy đừng phiền tới Mạnh tiên sinh.” Nói xong, Mao Thư Trần dùng tay trái giữ chặt cà vạt của Hà Trung Toàn, tay phải chậm rãi chạm lên phần phía trên hầu kết của Hà Trung Toàn.
Hà Trung Toàn theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Mao Thư Trần cảm thụ được hầu kết dưới ngón tay di chuyển, ngoài dự kiến của Hà Trung Toàn khẽ cười.
Đây vẫn là lần đầu tiên Hà Trung Toàn nhìn thấy Mao Thư Trần cười rộ lên. Bác sĩ mèo đen cho dù kéo khóe miệng nhưng bộ dáng vẫn như cũ rất lạnh lùng, nhưng thật sự rất đẹp, đẹp đến mức Hà Trung Toàn chảy nước miếng như Trư ca.
Mao Thư Trần hơi chọn mi nhìn Hà Trung Toàn hoàn toàn há hốc mồm vì vẻ đẹp của hắn, sau đó chậm rãi di động ngón tay, theo phần cổ Hà Trung Toàn nhẹ nhàng đi xuống, sau đó cứ như vậy phủ lên trên cà vạt của hắn. Ngay trong nháy mắt này, móng tay Mao Thư Trần biến dài biến sắc, nhắm ngay nút chết cà vạt của Hà Trung Toàn nhẹ nhàng quẹt qua — nháy mắt nút chết trên cà vạt bị cắt thành 2 nửa rơi trên mặt đất.
Mà ngay lúc Hà Trung Toàn còn chưa kịp phản ứng gì, Mao Thư Trần trực tiếp tháo cà vạt trên cổ hắn vòng qua cổ Hà Trung Toàn.