Khương Điềm Điềm đối với nữ chính có chút tin tưởng mù quáng.
Thế nhưng mà, trên thực tế, Tô Tiểu Mạch lại ôn nhu, yếu ớt đến không thể tưởng tượng nổi.
Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm hai người đuổi tới hiện trường, chỉ thấy con dâu Tô gia đã đem người chị chồng Tô Tiểu Mạch này đè lên đất mà đánh. Về phần lão nương Tô gia, rõ ràng người bị đánh chính là khuê nữ mình, bà lại che mặt khóc thút thít, không tiến lên can ngăn, cũng không giúp đỡ, vẻ mặt đau khổ "Lê hoa đái vũ 1".
Lê hoa đái vũ 1 [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ đẹp khi Dương quý phi khóc. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Cũng không biết mọi chuyện như thế nào, nhưng mà Trần gia chưa một ai tới, Tô Tiểu Mạch mười phần yếu thế.
Vừa thấy vậy, Trần Thanh Phong trực tiếp xông lên kéo con dâu Tô gia ra, khí lực nữ nhân đương nhiên không thể so sánh cùng, thế nhưng vẫn thể hiện được phong độ của nam nhân tri thức! Trần Thanh Phong kéo lấy con dâu Tô gia, trực tiếp đem người kéo đến lảo đảo, ngoài miệng còn kêu la: "Có ai không, gϊếŧ người rồi! Con dâu Tô gia bị điên rồi!"
Trần Thanh Phong giữ dâu Tô gia lại, Tô Tiểu Mạch lảo đảo bò dạy, hướng về phía em dâu nhào tới tát một cái, chỉ là cô tóc tai rối loạn, cả người thì bị thương, căn bản không có bao nhiêu khí lực, con dâu Tô gia: "NGAO!"
Đuôi lông mày Trần Thanh Phong nhẹ nhướng một phát, hắn có thể nhìn thấy, Ngũ tẩu hắn hung hăng nhéo eo người đàn bà chanh chua Tô gia.
Tô Tiểu Mạch lảo đảo nhặt lên một cục đá, chưa đầy một giây liền muốn đánh lên.
Tô bà tử thấy vậy, kêu một tiếng xông lên trước, dùng sức kéo một cái, Tô Tiểu Mạch giống như diều đứt dây, trùng trùng điệp điệp té ngã trên đất, cô ôm bụng gọi: "Đau, bụng tôi đau quá..."
Sự tình xảy ra biến cố quá mức đột ngột, mọi người còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Khương Điềm Điềm đột nhiên gọi: "Chị đổ máu! ! !"
Giọng nói trong trẻo của cô, làm tầm mắt mọi người nhìn về phía Tô Tiểu Mạch, Tô Tiểu Mạch hôm nay mặc một bộ đồ màu xám nhạt, quần do giặt đi giặt lại quá nhiều lần mà trắng bệch, rất nhanh, mọi người liền thấy vết máu đậm ngày càng lan ra.
"Trời ơi!"
Rất nhiều nữ nhân ở đây đều là người từng trải, thấy sự tình như vậy liền kêu lên, thoáng cái đã hiểu ra được chuyện gì. Tô Tiểu Mạch ôm bụng, lệ rơi đầy mặt: "Bụng của tôi, bụng của tôi đau quá ah! Cứu cứu tôi, ai tới cứu cứu cứu tôi..."
"Vợ lão Ngũ, cô có phải hay không có rồi?"
"Cho dù có thì cũng không còn rồi, bao nhiêu máu đây này."
Mọi người thất chủy bát thiệt 2, bất quá cũng có người nhanh chóng đỡ Tô Tiểu Mạch dậy : " Vợ lão Ngũ, cô..."
Thất chủy bát thiệt 2 : tranh nhau, đua nhau nói, năm người mười ý
"Hài tử, con của tôi, con của tôi... Ai tới cứu, cứu con của tôi!" Tô Tiểu Mạch thê lương gọi. Cứ như vậy vài giây đồng hồ, Tô Tiểu Mạch đột nhiên hung ác nhìn về phía Tô bà tử, nhanh chóng bước tới, quang minh chính đại tát xuống hai cái liền hét lên: "Bà đem con trả lại cho tôi, bà đem con trả lại cho tôi!"
Cô lui về phía sau một bước, gọi: "Không, bà không phải mẹ tôi, bà là yêu quái biến thành, bà chính là yêu quái biến thành. Lúc nhỏ bà đánh đập, ngược đãi tôi, bà không phải mẹ tôi. Bà là ma quỷ!"
Cô quay đầu. tầm mắt rơi vào người con dâu Tô gia, liền đánh qua: "Cô cũng là ma quỷ, hai người các người mới là mẹ con ruột, hai người các người là một đôi ác ma chuyên hại người! Các người đều là quỷ! ! !"
Cô dùng lực nhéo cổ dâu Tô gia, xong nắm cổ hết sức lắc lắc.
"Điên rồi, người, người điên..."
Đúng lúc này, Đại Đội trưởng cuối cùng đã tới: "Tranh thủ thời gian, nhanh chóng đem người kéo ra ah!"
Tô Tiểu Mạch nổi điên đánh hai người tựa đầu heo!
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, tranh thủ thời gian giữ chặt Tô Tiểu Mạch, Tô Tiểu Mạch bụm lấy bụng của mình, la thất thanh: "Bọn họ hại chết con của tôi, Tô gia bọn họ hại chết con của tôi! Tôi muốn bọn họ đền mạng, tôi muốn bọn họ đền mạng! ! !"
" Vợ lão Ngũ, cô nhanh đi khám, đi nhanh đi!"
"Tôi không đi, con của tôi vẫn còn, tôi mới không đi! Con của tôi vẫn còn trong bụng, vẫn còn đây!" khí lực Tô Tiểu Mạch đột nhiên mạnh mẽ lên, cô lập tức giãy giụa tách tất cả mọi người ra, nhanh chóng hướng về phía Trần gia mà chạy: "Con của tôi vẫn còn, tôi phải về nhà, tôi phải về nhà dưỡng thai!"
Tô Tiểu Mạch chạy nhanh vô cùng, cơ hồ trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng.
Mà lúc này đây, nhiều người tâm địa tốt mắt đỏ hoe nhìn theo.
"Cô ấy chính là không thể tin được mình mất con ah!"
"Còn không phải sao, cũng đã trông ngóng bao lâu rồi."
"Khi chưa thành gia cô ấy gian khổ đủ điều, sau này thành gia rồi mới tốt hơn. Bao năm trông chờ đứa nhỏ, ai mà ngờ liền bị mẹ đẻ làm mất con ah..."
"Phi, mẹ ruột cái gì, không nghe thấy sao? Cái kia chính là ma quỷ!"
Mọi người nhao nhao nghị luận, Khương Điềm Điềm ngốc trệ hơn nửa ngày, cô rốt cuộc quay đầu, nhìn về phía Trần Thanh Phong, Trần Thanh Phong ánh mắt thâm bất khả trắc 3, hắn cùng Khương Điềm Điềm nhìn nhau, cho cô một ánh mắt an tâm, sau đó nói: "Đại Đội trưởng, chuyện ngày hôm nay, Trần gia con không thể coi như không có. Cha mẹ con không có ở đây, một chú em như con khó nói. Nhưng mà, không có đạo lý họ hại người lại coi như không có gì xảy ra! Đợi cha mẹ con trở về sẽ tìm bọn họ chịu trách nhiệm!"
Thâm bất khả trắc 3 : ám chỉ một người thâm sâu khó lường, đối mặt mà cũng không thể biết được trong lòng họ đang nghĩ gì và đang tính toán gì.
Đại Đội trưởng chút nghiêm túc gật đầu: "Chuyện này, trong đội nhất định sẽ xử trí công bằng!"
Ông cùng Kế toán Trần làm việc cùng nhau bao nhiêu năm, cho dù không có lý, thì trong lòng ông cũng nghiêng về nhà Kế toán Trần. Huống chi, hiện tại Trần gia có lý, Tô gia này thật sự là khinh người quá đáng!
"Xử lý nhà bọn hắn, nhất định phải xử lý nhà bọn hắn! Người tốt cũng bị cho bọn họ bức điên rồi!"
"Còn không phải đó sao?"
"Tiểu Lục, cậu đi tìm mẹ nhanh lên a, chị dâu cậu còn cần phải khám đấy. Chảy nhiều máu như vậy, không biết có làm sao không!"
Mọi người thất chủy bát thiệt mà thảo luận, Trần Thanh Phong gật đầu: "Tôi về đây."
Hắn nhìn về phía Khương Điềm Điềm, nói: "Anh bên này còn chút chuyện, em về nhà trước đi."
Khương Điềm Điềm nhanh nhẹn gật đầu, xong lại nghĩ nghĩ, cô nói: "Hay em cùng anh trở về đi, dù gì em cũng là nữ nhân ah, có một số việc so với anh giúp thì tiện hơn."
"Tiểu lục ah, để cho Điềm nha đầu đi theo, con bé xác thực giúp sẽ tiện hơn." Đội trưởng mở miệng nói.
Trần Thanh Phong: "Đi thôi."
Hai người vội vàng đi trở về.
Trần Thanh Phong mấp mấy khóe môi, Khương Điềm Điềm trộm liếc hắn một cái, nhỏ nhẹ nói: "Anh đừng quá khổ sở."
Vẻ mặt Trần Thanh Phong không thay đổi, thấp giọng nói: "Anh không có khổ sở, Ngũ tẩu căn bản không có mang thai."
Dừng một chút, giọng thấp hơn nữa: "Sáng nay còn thấy tẩu ấy về nhà mẹ đẻ trộm gà, anh đoán đó là máu gà."
Khương Điềm Điềm nhíu chặt mi tâm, thì thầm: "Em cũng đoán được."
Đúng vậy, đoán được.
Không phải nhớ lại.
Tô Tiểu Mạch là nhân vật nữ chính trong sảng văn, nội dung cốt truyện, một đường đi rất thoải mái. Đẹp mắt thì đúng là đẹp, sảng khoái đúng thật có sảng khoái. Thế nhưng mà, xem rất sảng khoái nhưng không thể quên được quá khứ bi thảm của cô. Bởi vì chuyện xưa bi thảm "Nông phu cùng xà 4" của Tô Tiểu Mạch làm cô (KĐĐ) nhớ kiếp trước của cô ấy rất rõ. Thế nhưng lại không quá nhớ rõ nội dung của cả quyển sách.
Nông phu cùng xà 4 : hay gọi là "The Farmer and the Snake " là một câu chuyện trong truyện ngụ ngôn của Aesop, nhà văn người Nga. Ý là cần thận trọng và tránh xa những thứ nguy hiểm, không nên nhẹ dạ, nếu không sẽ tự chuốc họa vào thân.
Bất quá, nhân vật nữ chính trọng sinh rồi, làm sao để chịu thiệt ah?
Khương Điềm Điềm: "Em cảm thấy..."
Trần Thanh Phong: "Anh cảm thấy..."
Hai người trăm miệng một lời, liếc mắt nhìn nhau, Khương Điềm Điềm: "Anh nói trước đi."
Trần Thanh Phong bật cười, nói: "Anh đoán chừng, chúng ta là đang nghĩ cùng một chuyện."
Khương Điềm Điềm nhướng lông mày, "Chuyện gì."
Trần Thanh Phong: "Anh thấy tẩu ấy dựng chuyện đẻ non này, chúng ta cũng không cần phải vạch trần làm gì."
Khương Điềm Điềm nhẹ nhàng gương khóe miệng cười: "Chúng ta quả nhiên tâm linh tương thông a!"
Chuyện mà bọn họ muốn nói, đúng là cùng một chuyện.
Loại cảm giác này, vừa có chút vi diệu vừa có chút vui vẻ.
Không có gì bằng cùng người mình thích tâm linh tương thông ah.
Trần Thanh Phong cũng giương khóe miệng lên, hắn thấp giọng dặn dò Điềm Điềm: "Bộ dạng hôm nay cũng Ngũ tẩu, anh thấy có chút không đúng, tẩu ấy hình như thay đổi rồi. Cũng không biết là nguyên nhân gì làm tẩu ấy bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến thay đổi. Tóm lại anh thấy, tẩu ấy đúng là nhìn thì yếu ớt, nhưng không giống như trước. Cái tuồng kịch hôm nay cũng thực dọa người. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chúng ta không có chuyện cũng đừng trêu chọc cổ. Chuyện hôm nay, không bằng theo ý cổ, dù sao cùng Tô gia triệt để náo đến tách ra, lại để tiếng xấu trên lưng bọn họ, tóm lại cũng thoải mái. Người Tô gia thật sự không có gì tốt lành."
Khương Điềm Điềm dùng lực gật đầu: "Em biết rõ rồi."
Cô hơi sợ cam đoan: "Chúng ta về sau kết hôn, em sẽ không trêu chọc cô ấy."
Cho dù đối nghịch với ai, cũng không đối nghịch với nhân vật chính nha.
Phàm là nhân vật nam chính, nữ nhân vật chính, đều là con ruột của lão thiên gia, tuyệt đối không thể trêu vào.
Khương Điềm Điềm nghĩ nhiều, Trần Thanh Phong lại bởi vì lời của cô mà vui mừng!
Hắn thấp giọng: "Cho dù tẩu ấy lợi hại, anh cũng không để tẩu ấy bắt nạt em!"
Đây là cam đoan của hắn.
Nam nhân mà để nữ nhân của mình bị thiệt thòi, thì còn cái rắm ấy chứ mà nam nhân!
Khương Điềm Điềm sờ lên "Tín vật đính ước " trong túi liếc hắn một cái. Ân, siêu soái, siêu Man! (này là ín-lịt nha quí dị )
Hơn nữa, tiểu Phong ca ca ngược lại rất lợi hại, thoáng cái đã nhìn ra Tô Tiểu Mạch thay đổi.
Cô nắm chặt góc áo của hắn, nhẹ nhàng lay động, nói: "Tiểu Phong ca ca, anh thật thông minh nha."
Trần Thanh Phong ngẩng đầu, đắc ý: "Đó là đương nhiên!"
Dừng chút, hắn quét mắt bốn phương tám hướng, thấy không có người, nhanh chóng câu lấy bàn tay tay cô nắm một chút rồi tranh thủ thời gian buông ra. Nhìn cô không chớp mắt nói: "Em cũng siêu cấp thông minh."
Khương Điềm Điềm ưỡn ngực, đắc ý: "Chứ sao! Em là ai nha! Em là người lanh lợi nhất Phong Thu Đại đội nha."
Hai người khen ngợi lẫn nhau một hồi, Khương Điềm Điềm lúc này mới kịp phản ứng, hỏi: "Mẹ anh cùng mấy người chị dâu, sao không thấy ai xuất hiện nha?"
Trần Thanh Phong cũng buồn bực, hắn nói: "Không biết! Buổi sáng bọn họ cùng nhau ra ngoài rồi."
Hắn nghĩ nghĩ, suy đoán: "Có lẽ, Ngũ tẩu dẫn họ ra ngoài."
Khương Điềm Điềm ý vị thâm trường: "Khẳng định."
Thời gian hai người nói chuyện xong cũng vừa lúc về tới Trần gia.
Quả nhiên, tuy Tô Tiểu Mạch đã về tới, nhưng nữ nhân Trần gia chưa ai về. Ngược lại là có mấy người hàng xóm ló đầu ra nhìn quanh.
Trần Thanh Phong đi vào, đứng trước cửa phòng Tô Tiểu Mạch hỏi: "Ngũ tẩu, tẩu còn tốt đó chứ?"
Tô Tiểu Mạch thét lên: "Tôi không cần bác sĩ, con của tôi vẫn còn tốt!"
Trần Thanh Phong khóe miệng co giật, nếu không phải biết rõ sự tình của Tô Tiểu Mạch, thì hắn cũng tin tưởng mất rồi.
Quả nhiên nữ nhân thật sự tàn nhẫn, đến nam nhân cũng không bằng!
Cái hành động này cực kỳ lợi hại ah!
Bất quá, cái này cũng không phải chuyện của hắn, hắn nói: "Cái kia... Tẩu nghỉ ngơi thật tốt!"
Hắn đưa tay về phía Khương Điềm Điềm, không khống chế âm lượng nói: "Anh xem tình hình, thấy Ngũ tẩu thật không tốt, em nhớ đừng đi vào, không cẩn thận tẩu ấy làm tổn thương tới em."
Khương Điềm Điềm phối hợp, cô đồng tình nhìn vào phòng, nói: "Người Tô gia sao lại ác độc như vậy ah. Khi dễ người ta."
Còn nói: "Em không vào, em giúp cô ấy nấu nước nóng, chắc có khi cần đến."
Trần Thanh Phong: "Cũng được, em giúp anh nhóm lửa, anh đi tìm mẹ cùng mấy người chị dâu."
Khương Điềm Điềm lớn tiếng đáp: "Tốt!"
Trần Thanh Phong há to miệng, không có lên tiếng, bất quá Khương Điềm Điềm lại thấy hắn nói: chớ vào phòng.
Cô làm động tác thủ thế "Không sao", hùng hổ: "Yên tâm, em có thể!"
Chẳng phải nhóm lửa nấu nước thôi sao?
Rất không có vấn đề!
------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mị đã quay lại rồi đây!!!
Sau vài ngày cày cuốc ôn bài thì trường mị thông báo thi đề mở..Yeahhhh. Sắp đk ra trường rầu./.
Danh Sách Chương: