• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Nhìn thấy Phương Trác, Tam gia thế nhưng thực hãnh diện hỏi cậu có muốn để hắn đưa về nhà hay không.

Phương Trác nào dám đồng ý, vội nói mình cũng có xe, sau đó chạy đi như thể lửa đốt đến mông rồi.

Tam gia cười cười, kéo đứa nhỏ nhà mình lên xe. Chiếc xe hạng sang màu đen khởi động, dưới sự bảo vệ của đám vệ sĩ lên đường tiến về Dẫn Phượng hạng.

“Đông Đông, có mệt không?” Tam gia nắm tay đứa nhỏ, ôn nhu hỏi.

“Không đến nỗi.” Chọn phần công tác này là vì một chút tâm tình còn đọng lại, cho nên Hạng Viễn thực kiên trì.

“Đói bụng rồi chứ? Chiều nay ăn cái gì?”

“Chủ quán cho sandwich.” Hạng Viễn ngoan ngoãn đáp lời.

“Anh đã dặn chị Lưu làm bữa khuya, về nhà ăn thêm một chút nhé. Nghe Tiểu Lưu nói em không ăn đồ ăn mang theo hôm nay, sao vậy? Không hợp khẩu vị à?”

“Không phải, trong quán có đồ ăn, về sau đừng bảo bọn họ chuẩn bị điểm tâm nữa.” Đến quán cà phê làm thuê còn mang theo vệ sĩ, ngoại trừ cậu ra, có lẽ không thể tìm được người thứ hai.

“Đồ ăn bên ngoài sợ em không quen.” Tam gia ôn nhu vuốt lông cho đứa nhỏ.

Hạng Viễn ngạo kiều quay đi, “Em không yếu ớt như vậy đâu.”

Đối phương lại bắt đầu làm mình làm mẩy, song Tam gia cũng không tức giận, hắn thản nhiên tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Hạng Viễn mà nhìn ngắm. Ngón tay thon dài hữu lực của người đàn ông khẽ khàng vuốt lên lòng bàn tay Hạng Viễn, ngay sau đó, một cảm giác tê dại nhanh chóng lan tràn ra khắp toàn thân, khiến da đầu cậu cũng đều phải run lên.

Không khí trong xe đột nhiên trở nên rất loãng, Hạng Viễn cố sức hít sâu, cương quyết rút tay về, thế nhưng hành động giãy dụa của cậu rơi vào đáy mắt Tam gia lại biến thành tình thú. Nhìn đứa nhỏ hệt như con mèo xù lông mà cào cấu, Tam gia đột nhiên buông tay, ngay lúc đối phương thở phào nhẹ nhõm lại cười tủm tỉm mà nắm lấy tay cậu thêm một lần.

“Anh làm gì?” Mắt phượng của người nào đó bỗng trừng lớn như mắt mèo.

“Anh sợ em mỏi, nên muốn xoa bóp cho em.” Tam gia nghiêm túc nói.

Cái lão già không biết xấu hổ này! Hạng Viễn bĩu môi, ngay khi nhẫn nại sắp đạt tới đỉnh điểm, chuẩn bị trở mặt với Tam gia thì xe đột nhiên dừng lại. Cậu cảm thấy khó hiểu, hình như vẫn chưa tới nhà mà?

Tam gia sờ sờ đầu cậu, mở cửa xe, cười nói: “Đến rồi, xuống đi.”

“Làm gì?” Hạng Viễn càng lúc càng không hiểu.

“Đêm nay trăng đẹp, chúng ta đi dạo chút.”

Hạng Viễn nhíu mày, vẫn cứ ngồi yên không chịu nhúc nhích.

“Đông Đông?” Tam gia vươn một bàn tay ra trước mặt cậu, kiên nhẫn đợi chờ.

Dưới ánh đèn đèn đường mờ nhạt, người đàn ông khôi ngô tuấn tú hơi cong thân thể, trên mặt là biểu tình ôn nhu chất chứa vô vàn bao dung thân thuộc đồng thời ẩn hiện một chút chờ mong. Hạng Viễn im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể phớt lờ người nọ, chậm rãi đặt tay lên lòng bàn tay của Tam gia.

Đằng sau Dẫn Phượng hạng chính là Liên Hoa Hải nổi tiếng. Hai người xuống xe, băng qua một con phố liền tới trước một cây cầu nhỏ cổ kính đẹp xinh. Dưới cầu nước chảy êm đềm, từng gợn sóng lăn tăn phản chiếu ảnh ngược của đèn đêm lung linh huyền ảo, tựa hồ tô thêm vài phần mĩ lệ cho màn đêm ở chốn kinh kỳ.

Không khí tối nay quả thật rất tốt, trên trời trăng sáng sao giăng, dưới chân nước lặng âm thầm chảy nhẹ, hai người tay nắm chặt tay, trầm mặc bước đi. Sự an tường tĩnh mịch này, dường như Hạng Viễn đã lâu không cảm nhận được, vì thế cho nên khi bị Tam gia nắm tay lôi kéo, cậu cũng không kháng cự, ngược lại còn có loại cảm giác yên ổn thản nhiên.

Hai người đi thẳng về phía trước, không ai nói một lời nào. Cảm thấy tâm tư đứa nhỏ nhà mình dần dần bình ổn, trên mặt Tam gia cũng loáng thoáng hiện ra ý cười. Hắn thử thăm dò mà dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay người nọ, đối phương chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, song cũng không hề rút ra.

Gió đêm thổi nhẹ, còn chưa đi đến Dẫn Phượng hạng, hai người đã ngửi được mùi hoa.

Hạng Viễn hít hít cái mũi, cảm thấy mùi hương kia có phần quen thuộc. Tam gia kéo cậu sải bước nhanh hơn, vừa đi qua một lối rẽ bọn họ liền thấy một cây hoa tường vi nở rộ bám đầy bờ tường Dẫn Phượng hạng.

Trong bóng đêm, dưới ánh trăng thanh mát, những đóa tường vi hồng nhạt như được phủ một tầng trắng bạc nhạt nhòa. Hạng Viễn nhìn những bông hoa nhỏ thản nhiên lay động theo từng cơn gió, nhịn không được mà cúi người ghé sát qua.

“Thích không?” Tam gia dán sát vào lưng câu, lên tiếng hỏi.

Thân thể Hạng Viễn cứng đờ, cậu mất tự nhiên mà quay người.

“Đông Đông?” Giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở nóng bỏng của Tam gia phả vào tai cậu, Hạng Viễn ngửa đầu ra sau ý đồ kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Thế nhưng Tam gia không chịu buông tha cho cậu, hắn dùng cẳng chân dài chen vào giữa hai chân cậu, thân thể dần dần đè nặng lên. Tim Hạng Viễn đập càng lúc càng nhanh, ánh mắt lại không khống chế được mà nhìn thẳng vào mắt người đối diện, tựa như không cách nào rời đi được.

Dưới ánh trăng bàng bạc, đôi mắt người đàn ông thâm trầm sâu lắng như cả một đại dương. Dưới thân hắn, ánh mắt thanh niên kiều diễm mê ly như một đóa tường vi nở rộ. Hai người bọn họ nhìn nhau, hơi thở giao hòa, bờ môi cùng bờ môi giống như vô tình đụng chạm.

Cảm giác được hô hấp ấm nóng của Tam gia, Hạng Viễn bất giác dựng thẳng sống lưng. Mà khi cậu thoáng ngửa đầu, đôi môi người đàn ông đột nhiên ấn xuống, đầu lưỡi ướt át nóng bỏng nhẹ nhàng liếm vài cái trên bờ môi cậu, sau đó rất nhanh cường thế vọt vào.

“Ưm…” Hạng Viễn rên nhẹ một tiếng, cảm thụ sự nồng nhiệt khi được người đàn ông bá đạo hôn môi. Hai năm rồi, cậu không được đối phương ôm vào trong ngực, lại càng không được nếm trải tình ái nóng bỏng như lúc này.

Tựa như có chút say sưa, Hạng Viễn liều lĩnh hôn đáp lại. Có lẽ cậu vẫn còn kháng cự, có lẽ cậu vẫn cảm thấy tương lai tăm tối mịt mờ, thế nhưng dưới ánh trăng huyền ảo này, tại khoảnh khắc say lòng này, cậu chỉ muốn phóng túng một chút, thuận theo bản năng, phát tiết khát vọng chôn sâu dưới tận đáy lòng.

Cậu vẫn yêu người đàn ông nọ, và cậu vẫn… muốn hắn ta.

Dưới một trời trăng sáng sao giăng, giữa hương thơm thoang thoảng của những đóa tường vi cánh mỏng, hai người ôm hôn lâu thật là lâu. Thân thể Tam gia có phản ứng, hắn không ngừng cọ qua cọ lại trên người Hạng Viễn, thậm chí khó nhịn mà đè đứa nhỏ của mình lên bức tường hoa, quệt nhẹ lên thân cây kiếm tìm chút nhựa.

“Không được…” Hạng Viễn thở hổn hển đẩy hắn ra.

“Đông Đông?” Đáy mắt Tam gia nhuốm lửa tình, tựa như sắp sửa bừng bừng bốc cháy.

“Hiện tại không được.” Đứa nhỏ thẹn thùng quay đầu sang một bên.

Nhìn đôi môi diễm kiều ướt át của người trước mặt, Tam gia hít sâu một hơi rồi chậm rãi buông tay.

Giờ phút này tâm tình Hạng Viễn thực loạn, cậu vừa muốn có tiếp xúc thân thể với Tam gia, lại vừa không muốn cứ thế cùng hắn lăn giường. Nheo mắt liếc nhìn đối phương một cái, Hạng Viễn nhanh chóng quay đầu, dục vọng đàn ông bị gián đoạn, rất khó mà không sinh ra ảnh hưởng trái chiều.

“Ha ha.” Tam gia nở nụ cười, cũng không tức giận giống như cậu tưởng.

“Anh cười cái gì?”

“Không có gì, chỉ là nghĩ tới thời điểm theo đuổi em…” Khi đó cả hai bị vây ở thời kỳ ái muội, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, đều có thể được tua lại trong óc đến một trăm tám mươi lần, hòng phỏng đoán ý đồ chân chính của đối phương. Dù sao tình yêu giữa hai người đàn ông cũng không được xã hội chấp nhận, huống hồ Tam gia lại lớn hơn Hạng Viễn rất nhiều, là người chủ động, hắn chỉ sợ biểu đạt sai phương thức để rồi hủy hoại tình nghĩa rất khó có được giữa hai người.

“Anh theo đuổi em khi nào?” Hạng Viễn kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ bọn họ không phải cứ ở chung rồi cùng lăn lên giường hay sao?

“Em nha…” Tam gia mỉm cười, trong nụ cười lại mang theo vài phần thú vị, “Nếu không tin anh từng theo đuổi em, vậy giờ anh theo đuổi lại một lần, có được không?”

“Nói còn hay hơn hát.” Hạng Viễn lẩm bẩm một câu, xoay người liền đi bộ về nhà. Cậu chẳng tin lão già này có thời gian theo đuổi mình đâu, đều ở chung dưới một mái nhà rồi, còn theo đuổi cái rắm gì nha!

Hai người cứ vậy mà ái muội dính lấy nhau vài ngày, một sáng bình minh, khi vừa thức giấc, Hạng Viễn phát hiện bên gối có một đóa tường vi còn vương sương sớm. Còn chưa kịp tìm người đàn ông kia để hỏi cho rõ ràng, cậu liền thấy một mảnh giấy nhỏ ở bên dưới đóa hoa: “Đông Đông thân mến, anh có việc phải đi châu Âu vài ngày, nhất định phải nhớ về anh đấy!” Đậu má, còn viết chữ rồng bay phượng múa!

Hạng Viễn run run cánh tay đã nổi kín da gà, cầm cành hoa tường vi và tờ giấy lên ngắm nhìn trong chốc lát, đột nhiên nhịn không được mà thấp giọng cười.

Nếu đây là sự theo đuổi mà người đàn ông kia đã nói, hình như cũng không phải không thể tiếp thu.

Cậu lăn một vòng ở trên giường, hương hoa tường vi càng tràn vào khoang mũi, tâm tình Hạng Viễn cũng nhờ đó mà chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều. Nhìn đồng hồ, cậu vội vàng đứng dậy rửa mặt thay quần áo, buổi sáng sẽ có thầy giáo đến nhà phụ đạo, không thể lề mề nấn ná thêm.

Công việc ở quán cà phê cậu đã nắm chắc trong tay, chờ làm đủ một tháng, có lương, lúc ấy sẽ cân nhắc xem nên tặng lão già kia cái gì. Tưởng tượng hành động dùng những đồng tiền tự kiếm để mua quà của mình sẽ mang lại cho người đàn ông kia bao nhiêu vui vẻ, Hạng Viễn lại nhịn không được mà nở nụ cười.



/Mi/ Khỉ, cái hình ảnh Tam gia xuống xe, vươn một bàn tay ra trước mặt Hạng Viễn rồi ôn nhu chờ đợi đẹp biết bao ~ TT^TT Yêu Tam gia dữ dội ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK