• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em không dám tưởng tượng chỉ số thông minh của anh!! Anh ngốc đến mức nào mà ở nơi nhiều người như vậy kêu to như thế!?”

“Ở nhà ăn sân bóng!? Sau khi trận đấu vừa kết thúc!?”

Draco đi qua đi lại, thở hổn hển, hoàn toàn không chút tao nhã.

Mà Harry và Scor ngoan ngoãn ngồi ở sô pha, Harry còn ôm Scor ngồi trên đùi cứ như là vậy có thể phòng vệ. Hiện tại bọn họ đều ở nhà Draco. Ấm áp, thoải mái nhưng không khí không tốt.

Vì Draco độn thổ cho nên địa điểm là Draco quyết định.

Mà vừa mới xảy ra chuyện ngu xuẩn như vậy, Draco không nghĩ ở bên ngoài càng lâu, anh quyết định lập tức về nhà.

Vì thế bọn họ ở đây.

“Anh xin lỗi, anh chỉ muốn chúng ta có một bữa tối tốt hơn…” Harry gãi đầu giải thích, “Anh đã làm hai người đói bụng một ngày, đó là chuyện anh nên làm!! Mà anh đã thật lâu không bị người mê bóng đuổi theo như vậy, đêm nay thật sự không phải giống dự tính…”

“Hừ, không giống dự tính? Nói như anh biết làm vậy vậy.” Draco ngoan độc tê tê, “Cá nhân em quan sát, dung lượng não của anh không có công năng cao như vậy! Nó quá phức tạp! Đối với đầu của anh!!”

Harry trong nháy mắt có chút hoài niệm, đã thật lâu Draco không mắng anh như vậy. (S thụ M công =))))

“Draco, em cũng không cần giận như vậy… Ngày mai anh sẽ đến nhà ăn xin lỗi, nơi đó thường xuyên phát sinh hỗn loạn, đội trưởng đội anh cũng thường bị nhận ra, bọn họ cũng ứng phó rất quen thuộc…”

Đến đây Draco càng khó tin, “Từ từ, anh nghĩ rằng vì sao em giận?”

“… Bởi vì hỗn loạn? Sau đó dọa đến Scor?” Harry nghi hoặc. Chẳng lẽ không đúng?

Scor nghe vậy thì lập tức quay đầu, “Harry, cháu không bị dọa, cháu tốt lắm, chỉ là có chút kinh ngạc.”

“A, thật sao?” Harry nhu nhu đầu Scor khen, “Scor thật dũng cảm!”

“Cám ơn.” Scor có chút thẹn thùng, “Vì chú đều ôm cháu nên cháu không sợ hãi.”

“Vậy chú lại càng không sợ hãi! Chú ôm cả hai người!” Harry nhếch miệng.

Vì thế Scor bật cười khanh khách.

Mà Draco tức giận nhìn hai người vẫn không chút khẩn trương.

Đương nhiên Scor vốn không ở bên trong, Scor chỉ có sáu tuổi nhưng không biết sao, nhìn Scor và Harry nhất trí, Draco kỳ diệu giận hai người.

Nhưng lúc này Draco lại thấy vô lực nhiều hơn.

Mà anh cố gắng nói cho mình không nên quá kinh ngạc.

Giống như anh từng nói với Blaise, anh không cho rằng Harry thật sự nghĩ tới bọn họ ở bên nhau, trái với Phù thủy Anh quốc chờ mong cứu thế chủ của bọn họ chờ mong Harry giống một anh hùng thể xác và tinh thần hoàn mỹ, có hôn nhân mỹ mãn, gia đình viên mãn, sau đó sinh vài Potter nhỏ, tiếp tục trở thành ngôi sao nửa thế kỷ còn lại.

Bởi vậy có thể nghĩ nếu ngày mai chuyện bọn họ đăng báo, áp lực và bình luận ập tới sẽ bao phủ bọn họ. Anh từng trải qua vài lần, anh biết lực phá hoại của điều đó.

Cho nên anh mới tức giận Harry không cẩn thận như vậy. Nếu Harry có thể thành thực hơn một chút, anh sẽ chân chính lo lắng chấm dứt quan hệ của bọn họ trước thời gian.

Mà anh thấy đắng họng, anh biết mình để ý, nhưng Harry còn không, thậm chí Harry còn không phát giác câu hỏi của bọn họ đã bị đẩy đi rất xa.

Quả nhiên, Harry còn vô tư đề nghị, “Scor nói đói bụng, chúng ta đi tinh không tháp được không? Nơi đó buổi tối có cảnh đêm, em cũng nói thịt bò nướng ở đó chính gốc, thế nào?”

Có nghĩa sau chuyện ở sân bóng, nếu bọn họ lại cùng nhau xuất hiện ở nhà ăn với một bữa tối dưới ánh nến [tuy rằng còn mang theo một cái bóng đèn nhỏ] thì càng không thể cứu vãn…

Cùng thời gian Draco còn phải gặp Granger.

Anh không cho rằng Granger biết chuyện này thì vẫn còn đồng ý Harry tiếp tục hợp đồng của bọn họ. Mà nếu nói Harry có thể không cần dư luận thì anh ấy cũng không có khả năng không nhìn ý kiến của Granger thậm chí là nhà Weasley…

Chỉ nghe Scor lo lắng hỏi Harry, “Chỗ đó có kem chứ?”

“Đương nhiên là có, lớn! Nhưng mặt trên phủ một ít socola, Scor để ý sao?” Harry cúi đầu mỉm cười.

“Chỉ có một chút thì không sao.” Scor hào phóng gật đầu.

“Quá tuyệt vời.” Harry ngẩng đầu cười, “Chúng ta đây đi thôi, hiện tại?”

Anh nên làm gì để vãn hồi quan hệ bọn họ?

Rõ ràng đã chuẩn bị tốt, nghĩ mọi chuyện phát sinh.

Draco nhìn chằm chằm Harry cười, lo lắng vài giây rồi gật đầu.

“Vì sao không? Chúng ta đã đói bụng một ngày, anh nên mời em và Scor có một bữa no.”

Scor lập tức hoan hô, “Kem!!”

Harry cười lớn hơn nữa, đôi mắt xanh lóe sáng nhìn Draco.

Draco nhịn không được cảm thấy tiếc nuối, anh nghĩ bọn họ có thể ở bên nhau lâu hơn chút.

“Anh có thể lấy được chỗ chứ? Em không cho rằng tối cuối tuần sẽ có chỗ trống cho chúng ta.”

“Không cần lo lắng, anh có chỗ bọn họ … Cái gì hội viên linh tinh, bọn họ hứa hẹn sẽ vĩnh viễn có vị trí anh cần!”

“Quả nhiên là nhân vật lớn, tốt, chúng ta đi thôi.”

Draco gật gật đầu, quyết định sau cơm chiều sớm đưa Scor lên giường.

Bởi vì anh và Harry còn có chuyện cần làm.

Có lẽ qua đêm nay, sẽ không lại có cơ hội.

Ba giờ sau.

“… A…Draco…” Harry thở phì phò như chạy 3000m, “Em… Em sờ chỗ nào…”

“… Mông? Có lẽ…” Draco cũng thở dồn dập, “… Anh không muốn sờ em…?”

“… Đừng… Em như vậy… Anh không nhịn được…” Giọng Harry có chút vặn vẹo.

Draco nghe vậy thì ôm cổ Harry, đưa lên một nụ hôn dài nóng bỏng ẩm ướt. Harry thất bại rên rỉ một tiếng, hai tay lại giống trước, thô lỗ vội vàng trượt dưới áo sơmi của Draco.

“… A… Đúng…” Draco híp mắt, thở dài, “… Phía dưới…”

Harry cắn cắn cổ Draco, “… Đáng chết… Như vậy… Anh dừng thế nào…”

“… Anh dám…?” Draco âm thầm thở ra, vì Harry cắn tai anh, chỗ đó rất mẫn cảm, “… Em sẽ… Nguyền rủa anh… xuống địa ngục…”

“Nhưng… Nhưng chúng ta không nên!” Harry mạnh mẽ chống tay, hung tợn trừng Draco, “Chúng ta còn chưa gặp cha mẹ em!! Chúng ta không thể như vậy!!”

“Chúng ta không cần.” Draco bất mãn nâng chân kẹp vào eo Harry vặn vẹo, “Chúng ta đã trưởng thành thật lâu, Scor đã ngủ, chúng ta đang ở trên giường…”

“… A… Merlin…Draco…” Harry nhịn không được chống đẩy, kẹp nơi cứng rắn của bọn họ ở bên trong, “… Này thật sự… Tốt lắm… Sao anh nghĩ đến… Mình nhịn được… Này…”

Draco cũng mẫn cảm lẩm bẩm một tiếng. Anh cũng cảm nhận được Harry cứng rắn, cố kẹp chặt.

“… Câm miệng… Chuyên tâm chạm vào em… Anh nên…”

“Không… Anh không được… Anh đã quyết tâm…” Harry còn giãy dụa nhưng mông lại tích cực áp sát Draco. Nặng nề đụng ma sát một chút lại một chút như không thể dừng.

Mà Draco vẫn bất mãn, “Từ từ… Chúng ta còn không chưa… Cởi…Harry… Cởi cho em…” Vừa nói vừa kéo áo Harry. Nhưng cái áo chui nên rất khó cởi.

“… Chết tiệt… Dừng tay…” Nói xong Harry nắm lấy tay Draco, hôn lên đôi môi đỏ hồng căng mọng, sau đó không thể quyết định như vậy làm cho chuyện này càng tệ hơn hay tuyệt diệu hơn.

Draco nóng bỏng hé miệng đáp lại, đồng thời càng cố gắng ôm chặt lấy Harry. Harry cảm thấy nơi cứng rắn kia không thể cứng rắn hơn, cuối cùng vô lực chống cự, hoàn toàn trầm luân ở trong nụ hôn ngọt ngào nhiệt tình của Draco.

Đã vượt qua đêm quán bar đó càng nhiều, Harry không chỉ thân thiết cảm thụ da thịt nóng cháy của Draco, mùi cơ thể dễ chịu, mái tóc mềm mại, quan trọng hơn là Draco rất nhiệt tình.

Giống như trúng thuốc. Chỉ nghĩ Draco khát vọng mình, anh không có khả năng đẩy Draco ra!!

Nhưng, Merlin!! Anh muốn!! Anh rất muốn!! Nhưng vì sao biến thành như vậy!?

Harry đột nhiên tức giận, mắt đỏ lên đẩy ra Slytherin không xong này!

Bởi vì có một nửa lỗi đều là em ấy!! Làm cho anh không thể chịu được!!

Nhưng lúc này Draco không cam lòng bị đẩy ra, không khí ấm áp phả ra, giọng nói khàn khàn, “Nếu anh chú ý… Màu áo sơmi của em…”

Màu đỏ!! Đương nhiên anh chú ý tới!! Đó là màu của Gryffindor!!

Harry trừng Draco.

Tiếp theo tầm mắt không cẩn thận chuyển qua đôi môi sưng đỏ, hiện tại mặt trên phiếm một lớp nước trong suốt.

“Tỏ vẻ,” Draco liếm môi, “Đêm nay em là của anh…”

Biểu tình, câu nói kia hung hăng đánh vào thần trí Harry, anh đỏ mặt.

Vài giây sau Draco trừng mắt, nhìn nửa người dưới, biểu tình không thể tin.

“Anh… ‘chấm dứt’!?” (Có bé nào ngây xơ chong xáng ko hiểu ko =)))))))))

Harry mặt đỏ không thể đỏ hơn, anh gầm nhẹ, “Ai, ai bảo em…!?”

Nhưng chưa nói xong anh liền nhảy dựng lên, tìm lò sưởi chạy trối chết.

Mà đến khi Harry đi, Draco vẫn nằm ở trên giường phục hồi tinh thần, ngơ ngác.

Có lẽ anh đánh giá cao Harry, thì ra mình cũng có nhìn nhầm.

Sau đó anh quyết định mình có thể không cần tiếc nuối như vậy.

Đối với chuyện sắp xảy ra ngày mai.

Sáng sớm hôm sau.

Pháp, trang viên rượu nho Malfoy.

“Thân ái, anh ngươi nhất định phải nhìn xem đầu đề nhật báo tin tri! Draco Scor lên báo!”

Narcissa vui sướng phất tờ báo với Lucius đi đến bàn ăn.

“Chào buổi sáng thân ái.” Lucius đi qua hôn Narcissa, sau đó tao nhã đi đến chủ vị, rải khăn ăn rồi mới chậm rãi nói, “Anh không cho rằng còn có cái gì có thể càng làm anh quan tâm hơn bài báo Draco lại hẹn hò với người khác mấy hôm trước, bởi vậy trái tim anh cường tráng hơn.”

“Lần này Scor cũng lên báo, con rất đáng yêu, giống Draco trước đây.” Narcissa lưu luyến nhìn tờ báo rồi mới đưa cho Lucius.

Lucius uống nước cam, bữa sáng của phần lớn người anh bắt đầu từ cốc nước cam, mở báo, phốc một tiếng, không tao nhã phun chúng nó trở về khăn ăn.

“Malfoy xem quiddich!! Potter ôm eo!? Người yêu mới nhất của Potter lại là!?!?”

“P/S ‘Cậu bé tóc bạch kim là ai!?Potter đã được gia tộc công nhận!?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK