• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.

Dư Huy tỉnh lại.

Trước mắt tối đen như mực khiến Dư Huy kinh ngạc, anh cử động thân mình lại phát hiện toàn thân vô lực.

Hơn nữa tay và chân, ngực cũng như bụng ẩn ẩn truyền đến cơn đau bén nhọn khiến anh nhịn không được hít một ngụm lãnh khí, hết cách, anh mở miệng gọi.

-"dì Hà" âm thanh khàn khàn.

Không có ai trả lời. Dư Huy nhíu mày , gọi lại lần nữa.

Dì Hà là người giúp việc của Dư gia.
.
.
Dư ba Dư mẹ ra ngoài đổi nước biển, vừa vào đến cửa nghe Dư Huy gọi liền mừng rỡ đi nhanh đến.

-"Huy à, con thấy sao rồi, có muốn uống nước không?" Dư mẹ vội vàng hỏi.

-"mẹ?" Dư Huy kinh ngạc, vì sao mẹ lại ở nơi này a?

Bất quá, trước hết cần giải quyết một chuyện, anh mở miệng.

-"Mẹ mở đèn lên cho con, vì sao trời đã tối mà nhà lại để tối đen như mực thế này? Hệ thống đèn điện có vấn đề sao?" Anh hỏi.

Thực ra nếu không phải hiện tại tay chân vô lực không thể nhúc nhích anh cũng không phải nói nhiều như vậy a.

Dư mẹ nghe xong nước mắt trực tiếp trào ra. Mà Dư ba khuôn mặt cũng ảm đạm.

Dư Huy nghe được tiếng nghẹn ngào nức nở nho nhỏ của mẹ thì ngạc nhiên, đây là làm sao ?

-"có chuyện gì sao mẹ?" anh một bên lo lắng hỏi, một bên âm thầm sử dụng lực dịch chuyển bàn tay, chết tiệt, vì sao tay chân lại không có chút sức lực nào?

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.

Sơ Nhi bước vào, ánh mắt đảo qua, khi thấy Dư Huy đã tỉnh lại liền mừng rỡ đi lại lên tiếng.

-"Dư Huy, anh đã tỉnh a?"

Dư Huy nghe âm thanh liền biết là Sơ Nhi, anh mỉm cười đang định đáp lại thì đột nhiên một loạt ký ức dũng mãnh tràn vào đầu óc khiến anh thống khổ kêu rên.

Trong loạt ký ức đó có hình ảnh đôi nam nữ ân ái tại bến xe bus, có chiếc xe tải đâm sầm vào anh..

-"Đi ...ra" anh thống khổ suy yếu nói.

-"A Huy, con làm sao?" Dư mẹ sợ hãi, Dư ba vội ấn chuông gọi bác sĩ.

-" Mau... kêu cô ta.. đi ra ngoài" Dư Huy đau đớn gằn từng chữ.

Sơ Nhi kinh ngạc nhìn anh.

-"Huy à?!"

-"đi..ra" Dư Huy lặp lại,âm thanh yếu ớt.

Dư Mẹ hoảng sợ vội kéo cánh tay Sơ Nhi ý bảo cô đi ra ngoài.

Sơ Nhi cắn môi xoay người rời đi.

Ở khi nghe được âm thanh đóng cửa Dư Huy lúc này mới bình tĩnh lại được.

Tim anh đau đớn không thôi. Mặc dù trước đó anh tìm cô vì muốn trả ơn, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô lần nữa trước siêu thị, nhìn cô cho mèo hoang bên đường sữa tâm anh mềm mại, dường như lúc đó anh đã yêu cô, cái gọi là nhất kiến chung tình là như vậy đi?

Mặc dù sau này gặp lại, tính cách cô có chút thay đổi, ngoại hình cũng trở nên giống những cô gái khác bôi bôi trét trét, nhưng anh vẫn thương cô.

Cho nên, anh thật sự không thể chấp nhận cô lừa dối anh..

Anh thậm chí nghĩ đến chia tay...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK