• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Pa không đường
Khi buổi tranh đấu hôm nay đã hạ màn, Thích Tiểu Tiểu chạy tới hỏi thăm tung tích của Nhất Luân Nguyệt.
Vốn thần kinh Phong Thiếu An đang căng như dây đàn, nghe vậy bỗng oà khóc, cậu cầm tay Thích Tiểu Tiểu rồi nói: "Tiểu Tiểu, đại ca, đại ca sắp chết rồi."
Thích Tiểu Tiểu và Thích Hiểu Dương cũng bị dọa rồi.
Thích Hiểu Dương hỏi: "Nguyệt đại ca bị sao vậy? Các huynh đã gặp chuyện gì?"
Phong Thiếu An nức nở kể lại toàn bộ câu chuyện, Thích Tiểu Tiểu không đành lòng nhìn cậu như vậy, "Những người tiếp theo phải đối mặt đều là những tiền bối trong giới võ lâm chứ không phải mấy đệ tử đại diện cho môn phái như hôm nay, Thiếu An ca ca muốn giành chiến thắng thì khó lắm."
Thích Hiểu Dương vỗ vào trán cô rồi nói: "Nào có ai vì oai phong của người khác mà tự đập tan đi khát vọng của bản thân, hơn nữa Thiếu An ca lợi hại như vậy, nhất định sẽ thắng!" Cậu quay sang nói với Phong Thiếu An: Thiếu An ca, chờ huynh toàn thắng thì bọn đệ sẽ cùng đi thăm Nguyệt đại ca."
"Huhu... Ừ..."
Phong Thiếu An vừa rời đi, chưởng môn Bích Vân Môn - Thích Đại Đức đã tiến đến hỏi con gái mình: "Con quen cái cậu Phong Thiếu An này không?"
Thích Hiểu Dương thuật lại quá trình quen biết cũng tự động bỏ qua chuyện đầu óc Phong Thiếu An không được nhanh nhạy lắm đi.
Đôi mắt già nua của Thích Đại Đức sáng lên: "Tuổi còn trẻ mà võ nghệ lại cao cường, còn xuất thân danh môn..."
"Cha!" Tức khắc, Thích Tiểu Tiểu biết cha mình có chủ ý gì nên bực bội đáp: "Con gái chỉ thích Nguyệt đại ca! Sẽ không gả cho Thiếu An ca ca!"
Sau khi Thích Tiểu Tiểu giận dỗi bỏ đi thì Thích Hiểu Dương lập tức bổ dưa buôn chuyện, đồng thời còn đổ thêm dầu vào lửa, kể luôn chuyện Phong Thiếu An thích Tiểu Tiểu nên ghen với Nhất Luân Nguyệt. Thích Đại Đức bỗng cười rạng rỡ, ước gì có thể chuẩn bị của hồi môn ngay lập tức rồi nói chuyện với Nhàn Vân chân nhân về mối hôn sự của hai đứa.
Đại hội võ lâm sẽ kéo dài trong ba ngày, sau khi kết thúc ngày đầu tiên, Phong Thiếu An lao như tên về khách điếm, thi thể của vợ chồng Độc Xà Lý Huỷ đã được Túc Thanh Tuyết dọn sạch, Nhất Luân Nguyệt vẫn chưa tỉnh, nước da ngày càng nhợt nhạt.
Sau đó, ngày nào Phong Thiếu An cũng phải chích máu, vừa biết tính mạng huynh đệ kết nghĩa của đệ tử mình đang nguy kịch thì Nhàn Vân chân nhân đã tặng riêng một viên Thanh Độc Hoàn vô cùng trân quý.
"Thanh Tuyết tỷ tỷ, đại ca thế nào rồi?" Phong Thiếu An vừa trở về đã quỳ ở mép giường, nắm tay Nhất Luân Nguyệt không buông, hốc mắt đỏ ửng.
Túc Thanh Tuyết đưa cho cậu một bát thuốc, "Tạm thời đã ổn định được độc dược, chỉ chờ Đông Hải Xích Ảnh Thảo, ngươi uống thuốc trước đi."
Phong Thiếu An uống một ngụm thuốc, cậu chẳng thấy đắng chút nào, chỉ một lòng một dạ nghĩ về đại ca mình, "Thanh Tuyết tỷ tỷ đừng lo lắng, ta nhất định sẽ lấy được Đông Hải Xích Ảnh Thảo về."
Dựa theo việc chia nhóm, mỗi người chỉ có thể đánh ba trận một ngày, Phong Thiếu An không biết mình có may mắn hay không nhưng cậu luôn chọn trúng những đối thủ có võ công trung bình.
Cuối cùng cũng tới ngày cuối, số người trên võ đài ngày càng ít. Trên võ đài, Phong Thiếu An vẫn ít nói, hay cau mày sau khi trận đấu kết thúc sẽ rời đi ngay lập tức nên chẳng ai nhận ra đầu óc của cậu không được tốt, chỉ biết đó là đệ tử xuất sắc của núi Thánh Hiền vang danh.
Hôm nay vừa mở màn, Phong Thiếu An đã ăn một chưởng của đối phương, hắn là tân trưởng môn của Cửu Hạc Môn, Hạc Tử Vi, mới ngoài ba mươi tuổi. Phong Thiếu An chưa kịp phản ứng đã dính một chưởng thâm độc, âm hiểm, ngực trái khẽ nhói, Phong Thiếu An chạm vào mới nhận ra là bị kim đâm.
"Ngươi, dùng độc?"
Trước đây, Phong Thiếu An không bận tâm đến mấy chuyện độc dược, dù sao nó cũng không thể gây hại cho cậu. Nhưng lần này, sau khi đại ca bị trúng độc thì Phong Thiếu An căm hận những thủ đoạn bẩn thỉu như hạ độc đến thấu xương.
Hạc Tử Vi khẽ mỉm cười nói: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì, ra tay đi!"
Phong Thiếu An cũng không định tố giác hắn, chỉ ra sức trấn áp Hạc Tử Vi. Tay vừa đấm vừa quăng còn chân thì đá, đợi đến lúc Hạc Tử Vi bị ném hàng chục lần trên võ đài, máu trào ra từ khóe miệng thì Phong Thiếu An mới chĩa kiếm vào cổ hắn rồi nói với những người trên đài: "Kẻ này dùng độc, độc giấu ở chiếc nhẫn trên tay hắn."
Hạc Tử Vi không nhúc nhích nổi mặc cho hộ vệ đè mình để kiểm tra kim độc trên nhẫn. Đến khi bị kéo xuống vẫn mắng chửu Phong Thiếu An: "Rõ ràng ta đã đâm trúng ngươi, tại sao ngươi không hề hấn gì? Ngươi giấu cái gì trong áo?" Hắn vẫn không quên vu oan giá hoạ cho Phong Thiếu An: "Nhất định Phong Thiếu An đã mặc xuyên áo giáp Thiên Tằm nên đao thương bất nhập, các ngươi phải kiểm tra, nhất định hắn đã gian lận, gian lận!"
Sao Nhàn Vân chân nhân có thể chịu đựng được những lời bôi nhọ ấy, "Thiếu An, cởi áo."
Phong Thiếu An ngoan ngoãn cởi áo, để lộ thân hình cường tráng màu lúa mạch và ấn ký trăng bạc trên ngực, mọi người đều nhìn thấy vết tích ấy.
"Ấn ký trăng bạc, sao trên người hắn lại có ấn ký trăng bạc của Nhất Luân Nguyệt? Ta nghe nói Nhất Luân Nguyệt chỉ để lại dấu vết trên người những kẻ bị hắn giết..."
Mọi người xì xào bàn tán, chẳng hiểu tại sao Phong Thiếu An lại có ấn ký trăng bạc đó.
Nhàn Vân chân nhân hơi nhíu mày nhưng không tỏ vẻ gì, người chủ trì tuyên bố tiếp tục thi đấu.
Mỗi khi đại hội võ lâm diễn ra đều có những kẻ lén lút dở trò, lần này cũng vậy, có vài kẻ đâm sau lưng người khác nhưng đều bị hộ vệ lôi ra ngoài.
Phong Thiếu An mặc lại áo, vuốt ve ấn ký trên ngực, trong đầu chỉ có Nhất Luân Nguyệt, nghĩ đến đây, cậu không cần nổi nước mắt.
Thích Tiểu Tiểu và Thích Hiểu Dương chạy lại, thấy cậu khóc liền an ủi: "Thiếu An ca ca đừng khóc. Nguyệt ca ca có khỏe không? Vốn dĩ muội muốn tới thăm Nguyệt ca ca cùng ca ca từ tối qua rồi nhưng phụ thân không cho, ông ấy vẫn giận Nguyệt ca ca."
Phong Thiếu An lắc đầu, "Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Nhất định phải lấy được Xích Ảnh Thảo nếu không... huhu..."
Chưa nói một cậu trai có vóc dáng quá khổ như Phong Thiếu An lại chẳng màng tới hình tượng mà khóc rống lên sẽ như nào nhưng mọi người nhìn qua cũng chẳng thấy bất ổn chút nào.
Thích Hiểu Dương cũng an ủi: "Thiếu An ca, đừng khóc nữa, phải giữ sức để tiếp tục thi đấu. Cuộc tranh tài sắp kết thúc rồi. Chúng ta đều ủng hộ huynh, Thiếu An ca cố lên!"
"Thiếu An ca ca cố lên!"
Phong Thiếu An lau lau nước mắt rồi ừ một tiếng rõng rạc.
Thích Hiểu Dương lại nói: "Càng vào sâu thì đối thủ liền càng lợi hại, Vô Ảnh Kiếm - Thôi Bằng là người được tung hô nhất. Vô Ảnh Kiếm nhanh như chớp, nghe nói hắn từng so tài với Từ Kiếm Chủ, cuối cùng chỉ thua Từ Kiếm Chủ trong nửa chiêu." Nói rồi lại lo lắng nhìn Phong Thiếu An, "Thiếu An ca, đệ nghe sư huynh của huynh nói, đây là lần đầu tiên huynh chạm vào kiếm, vậy mà phải chiến đấu với một kiếm khách lợi hại như vậy, quả thật là làm khó huynh."
Năm nay, Vô Ảnh Kiếm Thôi Bằng mới ngoài ba mươi tuổi, cũng xem như nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất, huống hồ lại có dáng vẻ tuấn lãng, hắn chính là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiếu nữ, đáng tiếc tuổi trẻ tảo hôn, con trai cũng đã mười tuổi, lần này thi đấu còn dẫn cả vợ con tới.
Lúc Phong Thiếu An đi ngang qua lôi đài đã nghe tiếng ho khan của Thôi Bằng cùng những lời dỗ dành thê tử.
"Thân thể của chàng không tốt, còn nằng nặc đòi tham gia đại hội võ lâm, nếu chàng xảy ra chuyện thì thiếp và con trai phải làm sao bây giờ!"
Thôi Bằng an ủi: "Không sao đâu, ta có thể nhịn được. Bệnh của Mặc Nhi không thể trì hoãn thêm được nữa. Ta phải thắng trong đại hội để giành được Xích Ảnh Thảo cứu Mặc Nhi."
Hoá ra hắn cũng cần Xích Ảnh Thảo!
Phong Thiếu An không khỏi nghĩ: Mạng của đại ca cũng là mạng, mạng của đứa bé này cũng là mạng, nếu dùng Xích Ảnh Thảo để cứu đại ca thì có lẽ đứa bé này sẽ chết.
"Thôi đại hiệp." Phong Thiếu An tiến lên chắp tay chào.
Thôi Bằng thấy cậu thì không khỏi mỉm cười, kỳ thật Thôi Bằng là người rất đỗi ôn hòa.
"Phong thiếu hiệp."
Phong Thiếu An nhìn đứa trẻ gầy gò trong lòng vợ y, nói đứa trẻ đó đã mười tuổi nhưng trông nó giống như mới năm sáu tuổi.
"Tiểu đệ đệ bị bệnh ạ?"
Thôi Bằng cũng không tính giấu giếm, "Bởi lúc hành tẩu giang hồ ta gây thù chuốc oán với quá nhiều người, báo ứng lên ta không tính nhưng nào ngờ còn mang họa đến cho vợ con. Năm năm trước, trên đường tới tham dự đại hội võ lâm đã bị kẻ thù hạ độc, độc của ta đã giải được hơn phân nửa nhưng con trai ta quá nhỏ, thân thể yếu đuối, xuýt chút nữa đã không qua khỏi, ta nỗ lực rất nhiều mới miễn cưỡng giữ được tính mạng cho con, đại phu nói nếu không giải trừ hết độc tố còn lại trong cơ thể thì Mặc Nhi khó mà sống nổi."
Người vợ không kìm được, lau nước mắt: "Phu quân vốn không có ý định tham gia đại hội võ lâm, cơ thể chàng sắp không trụ nổi nữa rồi".
Đang nói chuyện thì cô ấy bỗng quỳ xuống: "Phong thiếu hiệp, ta biết ngươi còn trẻ có triển vọng, võ công rất lợi hại. Nếu phu quân ta thua, xin hãy bán lại Xích Ảnh Thảo cho chúng ta. Muốn bao nhiêu tiền cũng được. Cầu xin cậu."
Phong Thiếu An cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, "Thành thật mà nói, ta cũng vì cứu người mới đến tham gia thi đấu, đại ca ta cũng đang chờ Xích Ảnh Thảo để cứu mạng."
Đôi vợ chồng trước mặt cậu đều ngẩn ra, người phụ nữ không khỏi bật khóc, Thôi Bằng ôm vợ vỗ về: "Đừng khóc, không sao đâu. Ta sẽ cố hết sức để giành chiến thắng."
Phong Thiếu An cũng không có nắm chắc mười phần phần thắng, cậu cúi người thật sâu để hành lễ với Thôi Bằng.
Sau đó, Thôi Bằng lại tiếp tục nghênh chiến với một trận thắng sít sao, Phong Thiếu An thấy Thôi Bằng ho khan sặc sụa, cuối cùng còn hộc cả máu thì cậu không thể đứng yên được, Phong Thiếu An đổ kim sang dược rồi đưa tới.
Thôi Bằng mỉm cười, "Phong thiếu hiệp, cậu là người tốt, nếu không phải vì Xích Ảnh Thảo thì Thôi Bằng thực sự hy vọng được kết làm bằng hữu với cậu."
Phong Thiếu An đáp: "Thôi đại hiệp cũng rất tốt, Thiếu An cũng nguyện ý làm bằng hữu với Thôi đại hiệp nhưng đại ca ta sắp chết..."
Nói xong lại oà khóc nức nở rồi chạy mất, hiện giờ trong đầu cậu ngoài Nhất Luân Nguyệt ra thì còn cả khuôn mặt bé nhỏ, tái nhợt của con trai của Thôi đại hiệp, càng nghĩ càng áy náy, cảm giác tội lỗi dâng lên từ tận đáy lòng.
Chẳng mấy chốc đã tới trận quyết đấu cuối cùng, Phong Thiếu An đối chiến với Vô Ảnh Kiếm Thôi Bằng, đây cũng là trận so tài được chờ mong nhất trong đại hội lần này.
Vì hộc máu nên sắc mặt của Thôi Bằng đã vô cùng nhợt nhạt, Phong Thiếu An hành lễ với hắn.
Thôi Bằng khẽ mỉm cười, "Phong thiếu hiệp, xin mời."
Tuy nhiên, trận đấu lại kết thúc chóng vánh, chẳng như mọi người mong đợi, không phải vì lý do gì khác mà bởi sức khoẻ của Thôi Bằng đã đến cực hạn, hai người đấu chưa đến mười chiêu thì hắn đã nôn ra máu rồi ngã xuống lôi đài.
Cuối cùng, Phong Thiếu An đã giành chiến thắng dù chẳng mấy vinh quang, mọi người đều nói rằng nếu không phải thân thể của Vô Ảnh Kiếm không tốt thì người chiến thắng cuối cùng nhất định là Thôi Bằng.
Thế nhân đều biết Vô Ảnh Kiếm Thôi Bằng chứ đâu ai biết một tiểu bối vô danh tên Phong Thiếu An.
Phong Thiếu An hỗ trợ mọi người đưa Thôi Bằng đến y quán, sau đó Kiếm Thánh Từ đại diện cho các vị khách quý lên tuyên bố Phong Thiếu An đã giành chiến thắng trong đại hội võ lâm và trở thành tân minh chủ.
Nhưng nào ngờ, Phong Thiếu An hoàn toàn không quan tâm đến chức minh chủ võ lâm, vừa mở miệng đã đòi Đông Hải Xích Ảnh Thảo.
___
03/10/2023
Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi có đó nha.
Qua giờ tôi bị lên chắp hay lên lẹo gì đó không rõ nhưng đại khái là mí mắt nó sưng khó chịu ghê, đi mua thuốc mà quá trời người bị đau mắt. Hà Nội đang có dịch đau mắt đỏ, bà con chú ý đeo khẩu trang, kính để đỡ lây nhiễm nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK