• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Viện trưởng bị Tống Sĩ Chương nổi trận lôi đình trong điện thoại vội vàng gọi điện cho khoa cấp cứu nói trưởng khoa Văn đang đưa người bệnh đến, cậu nói cái gì chính là cái đó toàn bộ phải nghe lời cậu.
Tống Sĩ Chương hỏi nguyên nhân vì sao Văn Tú từ chức viện trưởng liền nói là do cậu tự muốn vậy, không ai ép cả.
Nhưng Tống Sĩ Chương biết nguyên nhân không đơn giản như vậy.

Cậu yêu thích công việc này như thế nào anh là người biết rõ hơn bất kì ai.

Tống Sĩ Chương hạ giọng, cả người anh lúc này giống như vừa bước từ hầm băng ra: “Viện trưởng Hứa, tôi vì tín nhiệm ông nên mới nhờ ông chăm sóc cậu ấy, chắn hẳn ông biết cậu ấy là bảo bối của tôi vậy mà không ngờ ông lại làm tôi thất vọng rồi.”
Văn Tú biết Tống Sĩ Chương đã gọi cho viện trưởng rồi vì khi cậu đến nơi phòng cấp cứu đã được mở sẵn.

Bốn, năm bác sĩ và y tá đã đợi ở cửa, chỉ chờ cậu tới nơi liền giúp cậu bế Lý Khiết đặt lên cáng đồng thời gọi cậu một tiếng trưởng khoa Văn.
Ánh mắt cùng thái độ của họ có chút không can tâm nhưng Văn Tú không có thời gian để ý đến việc này, cậu rất nhanh tiến vào trạng thái công việc bình tĩnh nghe theo lời dặn của bác sĩ đo huyết áp, lấy máu để mang đi kiểm tra.

Bận rộn một lúc lâu sau nhịp tim của Lý Khiết cũng trả lại bình thường, máu cũng đã được cầm lại, Văn Tú lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi quay qua chào hỏi với viện trưởng rồi gọi điện cho ba mẹ Lý.
Văn Tú báo với họ Lý Khiết đang ở bệnh viện chờ họ đến rồi sẽ nói rõ tình hình sau rồi cúp máy.

Cậu mệt mỏi tháo kính lau qua vào vạt áo, đến khi đeo lại kính ngẩng đầu lên thì Tống Sĩ Chương đã đứng ngay trước mặt.
Tống Sĩ Chương ban đầu suýt chút nữa không nhận ra cậu.


Mới hơn một tháng mà Văn Tú trông già đi mấy chục tuổi, hai má hóp lại như quả táo héo khô, tóc tai thì bù xù quần áo khắp nơi đều là máu, bộ dạng cậu bây giờ đúng là người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Hai người mặt đối mặt cảm giác như một năm rồi mới gặp nhau.

Văn Tú nhìn thấy Tống Sĩ Chương thì cảm thấy rất mệt mỏi.

Cậu nghĩ đầu óc mình hỏng thật rồi, đã nói sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa vậy mà không ngờ rằng chưa được bao lâu đã phải gọi điện cầu cứu người ta.

Đồng thời cậu cũng cảm thấy bản thân cực kì vô dụng, biết vậy ngay từ đầu nghe lời Văn Tuệ thì Lý Khiết sẽ không đi đến nước này.
Tống Sĩ Chương đứng đó bất động không nói lời nào, Văn Tú bị anh nhìn chằm chằm đâm ra khó chịu đột nhiên nhớ ra nói: “Cảm ơn.”
Tống Sĩ Chương đứng ngược sáng làm Văn Tú không biết vẻ mặt của anh lúc này là như thế nào, chỉ nghe thấy anh nói: “Chú cứu vợ cháu vậy mà cháu chỉ nói một câu cảm ơn liền muốn đuổi chú đi sao?”
Văn Tú cũng thấy là mình mặt dày nhờ người ra, lúc nói chuyện âm lượng cũng không tự chủ mà nhỏ đi đôi chút: “Chú có ơntrọng như núi, cháu cũng không biết phải làm gì cho chú…”
“Ồ, vậy sao? Vậy mà có người từng nói với chú, chú thật ghê tởm, hy vọng không bao giờ phải gặp lại chú nữa?”
Văn Tú sững sờ.

Cậu lúc ấy là bị ép đến đường cùng mới nói ra những lời đó vậy mà không ngời bây giờ lại “gậy ông đập lưng ông”.
Đúng lúc này trong phòng bệnh có người gọi cậu, Văn Tú lập tức nhanh chóng đi vào trong.


Cậu không muốn một mình đối mặt với Tống Sĩ Chương nữa, quá dọa người rồi.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Không bao lâu sau ba mẹ Lý đến, mẹ Lý vừa nhìn thấy bộ dạng của con gái nước mắt liền không ngừng rơi, gục xuống bên giường bệnh khóc lớn.
Ba Lý nhìn thấy vậy cũng không khỏi xót xa.

Ông cố kiềm chế cảm xúc hỏi Văn Tú đã xảy ra chuyện gì, Văn Tú nói Lý Khiết nói với cậu là cô đi phá thai.
Mẹ Lý nghe thấy vậy nổi điên xông lên đánh chồng mình: “Đều tại ông! Đều tại ông hết! Con đã không muốn kết hôn thì đừng có ép nó, tối qua con bé đã khóc đến mức như vậy rồi, nó còn quỳ xuống xin ông hủy hôn mà ông không nghe, ông muốn nó chết mới vừa lòng phải không! Ông là cái đồ không có tình người!”
Ba Lý hoàn toàn không chịu đựng nổi, bước lùi về phía sau, nhóm y tá thấy vậy vội vàng khuyên nhủ hai người đây là bệnh viện, không nên làm to chuyện vì sẽ ảnh hướng đến rất nhiều người khác.

Văn Tú đứng ở một bên xem giống như việc này không liên quan đến cậu, y tá bảo cậu tranh thủ tình hình Lý Khiết bây giờ đã ổn định đi thay quần áo vì bây giờ trên người cậu toàn là mùi máu tanh.

Văn Tú nghe lời đến phòng trực tranh thủ tắm rửa, nhưng có một chuyện cậu không nhớ ra đó là cậu không có quần áo để thay nên sau khi tắm xong đành phải khoác tạm một chiếc áo khoác mỏng rồi cố chịu lạnh đi xem tình hình của Lý Khiết như thế nào.

Không ngờ lúc đi qua phòng viện trưởng lại nhìn thấy Tống Sĩ Chương đang ngồi trong đó, cậu không khống chế được chân mà bước nhanh hơn một chút.
Nhưng Tống Sĩ Chương không dễ dàng để cậu chạy thoát cất giọng nói: “Vào đây.”
Văn Tú bất đắc dĩ đành phải đi vào.

Tống Sĩ Chương nhìn thấy áo cậu đang mặc thì nhíu mày: “Lại đây.”
Văn Tú nghe lời ngoan ngoãn tiến lại gần, Tống Sĩ Chương cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cho cậu, sau đó giống như đang chăm sóc một đứa trẻ mà cẩn thận cài từng khuy áo, đồng thời kéo bàn tay được giấu trong ống tay áo rộng của Văn Tú ra rồi đem cốc trà nóng của mình đặt vào tay cậu, rồi kéo cậu ngồi lên đùi mình.
Văn Tú sửng sốt trước hành động của anh, cậu bật dậy như một con thỏ, suýt chút nữa làm đổ cốc trà trên tay.
Tống Sĩ Chương nói: “Viện trưởng Hứa đặc biệt tới đây gặp cậu, cậu giải thích cho chúng tôi vì sao lại từ chức được chứ?”
Văn Tú cực kì không thoải mái với hoàn cảnh này, cậu biết viện trưởng hiểu rõ mối quan hệ của cậu với Tống Sĩ Chương, nhưng hành động lộ liễu như thế này khiến cậu căng thẳng đến nỗi lông tơ cũng dựng hết cả lên, cậu đấu tranh tâm lý một lúc mới nhỏ giọng nói: “Cháu có lí do của mình.”
Tống Sĩ Chương gặng hỏi:” Lý do gì?”
Văn Tú không trả lời, kháng cự trong im lặng.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Viện trưởng Hứa ở bên cạnh cảm thấy Tống Sĩ Chương cứ tra hỏi mãi như này cũng không ổn liền lên tiếng hòa giải: “Có thể do gần đây công việc quá nhiều khiến cậu ấy cảm thấy mệt mỏi.

Không phải là vẫn chưa nghỉ hẳn sao? Văn Tú ngày mai cậu vẫn cứ tiếp tục đi làm như bình thường nhé.”
Tống Sĩ Chương nói: “Ông không cần nói thay cậu ấy, nói nghỉ liền nghỉ, giấu diếm không nói với tôi câu nào, đây là bị chiều quá nên hư rồi.

Hôm nay nhất định phải giải thích rõ ràng cho tôi.”
Viện trưởng Hứa lúc này có vẻ đã hiểu được ý đồ của anh, Tống Sĩ Chương không phải là đang ép buộc tra hỏi Văn Tú, anh hôm nay đến là để lấy lại công bằng cho người của mình.

Đừng thấy bộ dạng thư thái cầm điếu thuốc của anh mà hiểu lầm, thật ra trong lòng anh đang vô cùng bức bối, lửa giận đang đầy một bụng.
Văn Tú bưng tay bưng cốc trà ấm, cúi đầu nhấp từng ngụm nhỏ, tựa hồ như không nghe thấy lời của Tống Sĩ Chương, quay đầu lại nói:” Tôi muốn đi thăm Lý Khiết.”
Tống Sĩ Chương im lặng, hút một hơi thuốc nhìn chằm chằm vào viện trưởng Hứa trưởng ngồi đối diện.
Văn Tú lười để ý bộ mặt vênh váo của anh, cậu còn nhìn thấy bộ dạng lưu manh hơn lúc này nhiều lần rồi, lần này vẫn còn quá bình thường.

Tình hình của Lý Khiết chuyển biến ngày càng tốt hơn, trưởng khoa sản vẫn luôn ở bên cạnh cô cho đến khi huyết áp ổn định mới rời đi.

Mẹ Lý kéo lấy tay bà hỏi thăm tình hình, trưởng khoa nói may hôm nay cô được đưa đến kịp thời, trưởng khoa Văn cũng ở đấy đích thân chỉ đạo công tác cấp cứu nên mới may mắn giữ lại được mạng.
Văn Tú đứng ở ngoài cửa nghe được những lời này thì không đi vào nữa, đi phòng trực lấy túi đựng quần áo và đồ đạc của mình, tắt điện thoại về nhà ngủ.
Tống Sĩ Chương cuối cùng cũng có được đáp án mà hắn mong muốn, nhưng khi nghe xong anh lại không cảm thấy vui vẻ, nguồn gốc của mọi chuyện đều là do anh, nếu như hôm đó anh không làm gì với Văn Tú có lẽ mọi chuyện cũng không đến mức này.
Viện trưởng Hứa không nói cho anh về việc Văn Tú bị người ta quấy rối, càng không dám nói về việc cậu bị người nhà vây đánh trên đường, chỉ nói rằng Văn Tú cảm thấy áp lực quá lớn, ảnh hưởng đến công việc nên đành từ chức.
Tống Sĩ Chương nghe vậy hối hận đến mức bàn tay nắm chặt hằn lên vết móng tay mà vẫn không có cảm giác gì.
Lúc ra ngoài tìm cậu y tá mới nói với anh Văn Tú đã về rồi, không để lại lời nhắn gì cả.
Tống Sĩ Chương trầm mặc một lát rồi nhìn viện trưởng Hứa cười nói: “Ông xem, tức giận vậy rồi mà cũng không mắng chửi tôi câu nào.” Viện trưởng Hứa vừa bị anh “hỏi cung” nghe thấy lời này vừa tiễn anh ra cửa vừa nói:” Tính tình của Văn Tú lúc nào cũng vậy, cậu ấy nổi tiếng là dễ nói chuyện.”
Tống Sĩ Chương lại nói: “Đừng thấy cậu ấy ở bệnh viện hòa đồng như vậy mà bị lừa.

Về nhà cậu ấy như biến thành một người khác vậy.

Thỉnh thoảng lại làm ầm ĩ hết cả lên, nhưng cả đời này của tôi có vẻ đã bị cậu ấy nắm chặt trong tay mất rồi.”
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Anh nói một cách nghiêm túc, bộ dạng buồn bã đầy thất vọng, nhưng lát sau lại mỉm cười, vừa mở cửa xe vừa nói: “Đúng rồi, lần trước tiến hành cấp cứu có những ai vậy, bảo vệ sự riêng tư của người bệnh không phải là đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ sao, mồm mép như vậy hình như không thích hợp làm nghề này đâu nhỉ.”
Viện trưởng biết rõ Tống Sĩ Chương đang giận cá chém thớt thế nhưng lại không làm được gì đành thuận theo anh nói: “Tôi biết rồi, trở về sẽ điều tra rõ ràng.”
Tống Sĩ Chương cầm lấy thẻ bạch kim dành cho khách quý của Thiên Xướng, hai đầu ngón tay kẹp lấy tấm thẻ đưa qua: “Có thời gian thì ghé qua nhé, biết đâu lại gặp được người quen.”
Một tấm thẻ nhỏ nhưng lại có giá trị rất lớn, viện trưởng Hứa biết Thiên Xướng không phải là nơi mà ai cũng có thể vào được..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK