Lâm Đường đột nhiên hét to.
Kiều Phỉ bị cậu dọa cho phát hoảng, vừa định mở miệng đã thấy Dư Tắc kéo tay Lâm Đường, ôm cậu vào lòng, vừa vỗ lưng vừa nhỏ giọng dỗ dành: “Sao thế, sao thế, nhìn thấy cái gì? Tôi ở đây, không sợ.”
Trong phút chốc, Kiều Phỉ như mắc nghẹn trong cuống họng, những lời định nói ra cũng bị mạnh mẽ nuốt lại.
Tiết Mục Mục lấy lại tấm ảnh trên tay Dư Tắc, đi đến bên cạnh Lâm Đường, dịu dàng xoa đầu cậu: “Sao thế, cậu đã gặp người trong bức ảnh này à?”
Lâm Đường đang hoảng loạn.
Lúc Tiết Mục Mục vươn tay tới, cậu đã né tránh theo bản năng, sau đó mới đỏ mặt nhận ra hành động của mình không đúng lắm.
Cậu nhìn tấm ảnh trên tay người nọ rồi vội vã rời mắt, há miệng thở dốc hồi lâu mới mở miệng: “Hôm nay… hôm nay tôi thấy anh ta.”
“Mày nói thấy anh ta trong căn biệt thự này?” Quản Trạch Thành đột ngột nói chen vào: “Chủ nhà còn sống?”
Lâm Đường im lặng trong giây lát: “Không phải người sống.”
Quản Trạch Thành lại hỏi: “Mày thấy xác anh ta?”
Kiều Phỉ không nhịn được cắt lời: “Cậu có phải kẻ ngốc không, đừng nói ra từ kia không được à?” Kiều Phỉ quay đầu hỏi Lâm Đường, “Cậu cảm thấy, người trong bức ảnh này… có thể thương lượng được không? Vì sao anh ta lại cầm chân chúng ta ở đây?”
Lâm Đường mờ mịt lắc đầu: “Tôi không biết, anh ta…”
Lâm Đường không thể nói hết câu, vì giây tiếp theo, đèn trong phòng đột nhiên tắt phụt.
Trong bóng tối, cậu cảm thấy có ai đó kéo mình ra khỏi vòng tay Dư Tắc.
Bàn tay kia rất lạnh nhưng vẫn có độ ấm của người sống.
Nhưng ngay sau đó, nó đã hoàn toàn lạnh lẽo, không còn giống một bàn tay thuộc về con người nữa.
Lâm Đường định hét lên theo bản năng, song một thứ gì đó trơn trượt đã nhanh chóng bịt chặt miệng cậu – lại là sợi dây kia!
Lâm Đường nghe Dư Tắc gọi tên mình nhưng lại không thể đáp lời.
Cậu bị một luồng sức mạnh quyết đoán kéo thẳng ra ngoài.
Chờ đèn sáng lên lần nữa, trong sảnh lớn đã vắng bóng Lâm Đường.
Trong một căn phòng tối tăm, Lâm Đường bị trói chặt hai tay, chỉ có thể nằm úp sấp trên mặt đất mà thở dốc.
Ngay sau đó, cậu nghe tiếng bước chân vang lên giữa bóng đêm.
Ma quỷ vốn không có tiếng bước chân, đây là cố ý tạo ra để cậu nghe thấy.
Lâm Đường kêu “ư ư” hai tiếng.
Dây trong miệng đã trượt ra ngoài, cậu cọ mặt xuống đất để dịch về phía sau.
Nhưng chẳng mấy chốc, lưng cậu đã dán lên vách tường lạnh lẽo.
Mắt Lâm Đường mở to, không dám chớp dù là một cái, vì tiếng bước chân kia đã dừng hẳn lại rồi.
Trong bóng tối mịt mù giơ tay cũng không thấy ngón, Lâm Đường cảm thấy việc hít thở dần trở nên khó khăn.
Cậu cảnh giác với tất cả tiếng động xung quanh.
Nhưng giây tiếp theo, một gương mặt tái nhợt cắt không ra giọt máu bất thình lình xuất hiện cách cậu một tầng không khí mỏng.
Lâm Đường sợ đến mức ngừng thở.
Cậu thấy tròng mắt đen xì trong hốc mắt người kia khẽ chuyển động, có vẻ như đối phương đang đánh giá mình.
Một lúc sau, quỷ nam mở miệng: “Cậu còn nhớ ta đã nói gì không?” Dứt lời, hắn lắc nhẹ cổ tay.
Sau đó, Lâm Đường kinh hoàng phát hiện hắn đang cầm một cái trống bỏi không có mặt.
Da đầu Lâm Đường run lên, cậu không ngồi dậy được, chỉ có thể nghiêng đầu đập vào mặt đất, coi như cầu xin quỷ nam tha thứ: “Xin lỗi, xin lỗi! Hu hu… Tôi không cố ý đâu, tôi, hức, tôi… tôi không dám nữa… Ngài làm ơn tha cho tôi đi…”
Sợ hãi tột cùng khiến Lâm Đường không cảm nhận được cơn đau khi đập đầu xuống đất.
Mãi đến khi đập trúng một thứ mềm mềm, cậu mới dừng khựng lại.
Quỷ nam ngồi xổm trước mặt cậu, dùng tay ngăn cách đầu cậu và mặt đất.
Hắn chậm rãi lắc lư cái trống bỏi: “Vậy cậu nói xem, cậu phải xin lỗi ta thế nào?”
Dây trói đột nhiên nới lỏng, Lâm Đường phát hiện mình có thể cử động được rồi.
Cậu lập tức ngồi dựa vào vách tường, ôm chặt chân mình, hoảng sợ nhìn con quỷ ngay trước mặt.
Quỷ nam bỗng nhiên ngừng lắc trống, hô hấp của Lâm Đường cũng ngừng lại theo.
Cậu thấy quỷ nam nở một nụ cười rất tươi, hệt như gặp được chuyện gì vui vẻ lắm.
Đối phương lên tiếng: “Ta nghĩ xong rồi, ngoan ngoãn lấy lòng ta, nếu không, ta sẽ biến cậu thành mặt trống.”
Danh Sách Chương: