• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Văn Vũ không thể nhìn thấy biểu cảm của Ứng Thần.
Nhưng có thể cảm giác được ác linh quỳ ở dưới chân Ứng Thần đang sợ hãi tột độ, bởi vì quá run rẩy mà từng chữ nói ra đều mơ hồ không rõ.
Ứng Thần đang làm gì ác linh?
Tại sao nó sợ như vậy?
Đang nghĩ, Ứng Thần chậm rãi xoay người đi về phía cậu.
Văn Vũ trong lòng nhảy dựng, thân thể ngồi trên sàn nhà theo bản năng lùi về phía sau.
Nhưng cậu nhìn thấy, vẻ thô bạo trong mắt Ứng Thần đang tiêu tán dần.

Cùng lúc bắt gặp ánh mắt của hắn, bạo lực đã mất hết, đột nhiên chuyển biến thành nôn nóng.
"Em có sao không?"
Hắn hỏi.

Trong giọng nói có chút có chút khàn khàn lo lắng.
Văn Vũ không rõ thái độ của Ứng Thần, theo bản năng trả lời: "Tôi không sao.


"Tôi đến trễ, có sợ không?"
Ứng Thần đi hai bước đến bên cạnh thiếu niên, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Lúc nhìn thẳng hắn thấy một vết siết xanh tím xuất hiện trên chiếc cổ trắng lạnh của Văn Vũ.
Trong đôi mắt thâm sâu, bạo lực lại đột nhiên ập tới.


Giống như sợ dọa thiếu niên, hắn hơi hơi nghiêng tầm mắt, trầm hỏi: "Em đến xử trí nó, hay là tôi đến? ”
"Không, chủ nhân, không, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân sai rồi, cầu xin ngài, cầu ngài" Phía sau Ứng Thần trống trải, giọng nói run rẩy cầu xin lòng thương xót của ác linh vang lên.
Văn Vũ tò mò, rốt cuộc Ứng Thần đã làm gì nó, khiến ác linh đáng sợ vừa rồi thuần phục trong nháy mắt.
Tầm mắt cậu lướt qua bờ vai cao to rộng lớn của Ứng Thần, đáp xuống sàn nhà nơi phát ra âm thanh: "Thế nhưng, tôi không thể nhìn thấy nó.


Ứng Thần: "Tay, đưa cho tôi ”
Một câu ngắn gọn và súc tích, sâu lắng và êm dịu.

Mang theo sức mạnh khiến người ta không thể từ chối, làm cho Văn Vũ bất giác vươn tay về phía người đàn ông.
Vừa đưa qua, đã bị Ứng Thần tiếp nhận nắm chặt.
Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay của người đàn ông xuyên vào mu bàn tay, khiến Văn Vũ đột nhiên tỉnh táo lại.
Cậu muốn rút ra ngay, kết quả vừa dùng sức, lòng bàn tay của Ứng Thần càng nắm chặt tay cậu hơn: "Không phải muốn nhìn thấy nó rồi tự tay xử lý nó sao? ”
Ứng Thần kéo tay thiếu niên, cúi đầu hỏi.
Văn Vũ mờ mịt: "Như vậy có thể nhìn thấy sao? ”
"Như vậy mới có thể nhìn thấy."
Bàn tay Ứng Thần hơi khẽ buông lỏng, năm ngón tay mở ra theo kẽ ngón tay thiếu niên đan xen chèn vào.

Nắm hai tay, biến thành động tác mười ngón tay siết chặt.
Bỗng nhiên, dường như có một kết giới bị mở ra, tầm mắt thiếu niên càng thêm rộng mở sáng sủa.
Cậu nhìn thấy thứ gì đó trên sàn nhà,ác linh quỳ gối không ngừng run rẩy.
Giống như một người đàn ông trung niên.

Ngoại hình và chiều cao hoàn toàn khác với cậu bé nằm trên mặt đất.
Quả nhiên, không phải là linh hồn của một cậu bé.
Nhưng ác linh như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Văn Vũ nhìn cái đầu đang thuần phục ở trên sàn nhà chậm rãi nâng lên, nhìn về phía mình.
Ánh mắt giao nhau, liếc mắt một cái, thân thể Văn Vũ đột nhiên lạnh lẽo, đối chọi gay gắt.
Mà trên mặt ác linh xám trắng kia hiện ra vẻ tức giận cùng sợ hãi, thấy thiếu niên cạnh mình còn chưa bắt đầu, Ứng Thần hơi hơi nhấc ngón tay.
"Bành" một tiếng, đầu ác linh lại nặng nề đập xuống sàn nhà, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại: "Chủ nhân cầu ngài, cầu ngài!"
Ứng Thần lắc lắc mười ngón tay siết chặt, lại hỏi: "Em đến, hay là tôi đến? ”
Văn Vũ: "Có khác biệt không? ”
"Tôi đến nó sẽ chết càng thảm hơn."
Trong giọng nói lạnh lùng, áp chế sự thô bạo đang muốn bùng phát.
Ác linh giống như nghe được phán xét cuối cùng, quỳ rạp trên mặt đất giãy dụa cầu xin tha thứ, khát vọng nhìn Ứng Thần: "Chủ nhân, nể tình tiểu nhân đi cùng ngài mấy năm, chưa bao giờ phạm sai lầm, cầu ngài tha cho tiểu nhân lần này.


"Tiểu nhân phạm phải sai lầm, cũng là bởi vì đau lòng cho ngài mà thôi, Ngài đã làm rất nhiều thứ cho con người kia, nhưng cậu ta lại làm thế!”
Người trung niên đang cầu xin tha thứ đột nhiên giống như bị hạ cấm ngôn chú ngữ, gắt gao ngậm miệng lại.
Mà trong mắt hoảng sợ, tuyệt vọng càng sâu.
Nó đột nhiên nhìn về phía Văn Vũ, giống như tìm được cọng rơm cứu mạng không ngừng dập đầu với Văn Vũ.


Sau đó bò về phía trước, cố gắng nắm lấy chân Văn Vũ cầu giúp đỡ.
Ngay khi tay nó sắp chạm vào mắt cá chân Văn Vũ, tay kia của Ứng Thần đột nhiên huy động, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên.
"Ah!!!.
Ác linh gào thét thảm thiết, thân thể đập vào tường như thể gặp phải cuồng phong, nặng nề rơi xuống sàn nhà.
Ứng Thần cũng không có dừng lại, lần thứ hai phất tay.
Ác linh giống như toàn thân bị đau đớn tập kích, cuộn thân thể trên sàn nhà thống khổ giãy dụa, biểu tình cực độ vặn vẹo dữ tợn.

Mà tiếng kêu thê thảm bén nhọn vang khắp phòng, làm nhói cả màng nhĩ.
Làm cho người ta nghe xong cực kỳ khó chịu.
Văn Vũ rốt cục hiểu được vì sao Ứng Thần lại nói, ác linh sẽ chết càng thảm hơn.
Cậu cau mày nói: " Để tôi đi.

Chỉ là, tôi phải làm gì đây? ”
Vừa dứt lời, Ứng Thần ngừng lại.
"Tôi đã dạy em."
Hắn nhìn thiếu niên nói, trong ngữ điệu mang theo thở dài bất đắc dĩ: "Mặc dù em không có ấn ký, nhưng linh hồn em đã dính qua hơi thở của tôi."
"Chỉ cần em dụng tâm suy nghĩ xử trí nó như thế nào, thì nó sẽ bị như thế."
Cũng giống như vừa rồi cậu cầm bùa dán lên mặt cậu bé, điều mà cậu nghĩ chính là phân tán linh hồn của nó.

Ác linh liền toả ra khỏi cơ thể của cậu bé.
Cuối cùng Văn Vũ cũng có thể hiểu được nguyên nhân vì sao mình lại dùng được bùa của Hoàng Hạ đạo sĩ.
Nhưng phải làm gì để loại bỏ ác linh đây?
Ác linh trên mặt đất thở hổn hển, biểu tình trước khi đối mặt với tử vong cực độ hoảng sợ cùng một tia giãy dụa cầu sinh cuối cùng: "Văn thiếu gia, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, cầu xin ngài cho tiểu nhân một cơ hội, tiểu nhân nguyện ý làm người hầu trung thành của ngài."
“Cầu xin ngài đừng để hồn phách tiểu nhân tán hết, cầu ngài."
Hồn phách tan hết?
Đây có phải là chú ngữ giết ác linh?
Đôi mắt Văn Vũ hơi nheo lại, nhìn ác linh trên mặt đất, niệm ra từ này trong đầu.

Trong chốc phút, trong bàn tay bị Ứng Thần nắm chặt đột nhiên tản ra một tia sáng sắc bén, bắn về phía ác linh.
Ác Linh hoảng sợ run rẩy hô to: "Chủ nhân, cứu ta, không, không!"
Cùng lúc ánh sáng trong lòng bàn tay biến mất, thanh âm bén nhọn của người trung niên như bị cắt đứt, lặng yên, không còn hơi thở.
Cơ thể của ác linh hung ác từ từ bốc lên xung quanh như làn khói sương mù.
Văn Vũ kinh ngạc: Đây là xua tan ác linh sao? Chỉ đơn giản vậy thôi?
Mà làn sương mù dần dần mở ảo, giống như có thể vạch trần ký ức hỗn độn trống rỗng của cậu.
Vài âm thanh trong ký ức bị trầy xước, xuyên tới:
[Đây là bàn thờ của ta, những thứ đặt ở trên đều thuộc về ta, ngươi cũng vậy.


[Tiểu Quỷ, ngươi cũng bị đồng loại vứt bỏ đúng không? Không có nơi nào để đi thì ở lại với ta.

]
Là thanh âm của Ứng Thần, là ký ức của mình!
Văn Vũ chợt mở to hai mắt.
Sau đó, cậu nghe thấy một tiếng gọi khác: [Tiểu quỷ, ngươi đi đâu?" 】
Khác với giọng điệu vui vẻ lúc trước, lần này mang theo suy yếu trầm thấp, xen lẫn lo lắng.
Sau tiếng gọi này, một cỗ cảm giác chua xót mãnh liệt đột nhiên dâng lên trong lòng, đè ép lồng ngực khiến cậu không thở nổi.
Ánh mắt Văn Vũ lập tức đỏ lên, thân thể lảo đảo lảo đảo, đứng không vững.
Cánh tay Ứng Thần gắt gao ôm eo cậu, lo lắng hỏi: "Tiểu quỷ, em làm sao vậy? ”
Giọng nói êm dịu và chậm rãi như trong ký ức mà cậu đã nghe thấy, trầm thấp mà gấp gáp..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK