Sau cuộc nói chuyện của hắn, Diệp Mỹ và Mộc Quế thì tới bây giờ đã là một tuần rồi, cô và đứa bé cũng được an toàn nhưng có điều thân thể cô vẫn còn rất yếu, mọi hoạt động của cô đều do y tá giúp đỡ hoặc lúc rảnh Diệp Mỹ sẽ chăm sóc cô
Còn phần hắn, có lẽ hắn chỉ đến thăm cô vào ban đêm bởi lúc nhìn cô ngủ hắn lại thấy an tâm hơn, hắn cũng không biết tại sao nữa, ban ngày thì hắn cắm mặt vào công việc làm từ sáng đến tối không nghỉ ngơi gì cả, tầm khoảng mười giờ hắn lại đến bệnh viện vì hắn biết cô thường ngủ vào lúc chín giờ nên có thể ngắm cô ngủ mà không sợ gây phiền.
Hắn nhè nhẹ đẩy cửa phòng, tiến vào bên trong mà không gây ra tiến động, đứng trước giường bệnh của cô hắn nhìn ngắm khuôn mặt thiếu sắc của cô một cách tỉ mỉ, đôi mắt có chút quầng thâm khép kín, đôi môi khô khốc, hắn không kìm được lòng mà hôn nhẹ lên đôi môi đó của cô.
Trong giấc mơ cô cũng thấy một người đàn ông hôn lên môi mình rồi chợt tan biến mất, cô choàng tỉnh dậy rồi nhìn quanh căn phòng, không có một ai cả nhưng cảm giác vừa nãy thật chân thật
Sau khi hôn cô hắn đã đi mất, về lại ngôi biệt thự của mình, vào bên trong không có gì ngoài một màu đen cô độc, bước lên cầu thang hắn lại nghĩ đến cô, khung cảnh lúc cô giận dữ muốn băng bó vết thương cho hắn, hắn chỉ biết cười nhạt mà đi vào phòng.
Ngồi trên chiếc giường rộng, hắn không ngừng nghĩ về cô, không ngừng nghĩ về những năm tháng mà hắn mong muốn sống cùng cô thật hạnh phúc, nhưng nghĩ thì hắn có làm được? Ba cô giờ cũng đang nằm trên chiếc giường bệnh, cô cũng như vậy, mẹ cô thì đã bị bắt giam vì chơi ở sòng bài phạm pháp.
Hắn nhắm chặt đôi mắt lại, và trong đầu chỉ muốn nói với cô một câu mà bấy lâu nay hắn muốn nói
-" Nhi Nhi, anh xin lỗi! "
_____
Gần hai tuần sau, bệnh của ba cô có thể chữa nhưng vẫn không hoàn toàn là thành công, mẹ cô thì đã bị ngồi tù, cô cũng được xuất viện nhưng giờ...cô nên đi về đâu? Cô rất sợ về ngôi nhà đó!
Đứng trước cổng bệnh viện, cô từng bước từng bước đi trên con đường đầy lá vàng rơi, bỗng cô lại nhớ tới ngày ấy, ngày mà cả ba người cô, hắn và Diệp Mỹ cùng nhau chạy nhảy trên con đường như vậy, nó thật tuyệt.
Cô cứ đi mãi, cứ đi mà không biết điểm dừng, bỗng có một chiếc xe ôtô màu đen sang trọng đi tới, đậu trước mắt cô, một người đàn ông bước ra tiến lại gần, hình như là...!Hắn, hắn đến đây làm gì? Cô như muốn chạy trốn nhưng lại bị hắn nắm tay lại, cất giọng nói
-" Nhi Nhi...!Đừng trốn nữa "
Cô cứng người, tại sao hắn biết? Tại sao hắn lại biết tên đó của cô chứ! Hắn theo dõi cô? Hay hắn chính là Hạo! Không, chỉ là trùng tên với nhau thôi, không thể như vậy! Cô muốn phủ nhận mọi thứ! Cô nhanh chóng giật mạnh cánh tay, lạnh giọng nói
-" Chủ Nhân, có lẽ anh đã nhầm người, tôi không phải Nhi Nhi gì đó, tôi là Châu Nguyệt Băng "
-" Đúng, em là Châu Nguyệt Băng nhưng anh lại không nhận ra em, là anh sai " hắn xoay cô lại nắm lấy hai tay cô
Cô do dự, rút tay về vẫn giữ nguyên thái độ nói
-" Chủ Nhân, tôi nhắc lại lần nữa là anh đã....- /Nhi Nhi, anh xin lỗi!/ " cô chưa kịp nói xong thì hắn đã kéo cô và ôm chầm lấy
Vì sao? Vì sao hắn lại cứ khăng khăng nói cô là Nhi Nhi chứ? Nhi Nhi cô ấy chết rồi, giờ đây chỉ còn là Châu Nguyệt Băng mà thôi! Cô đấm mạnh vào lưng hắn, mắt đã đỏ ngầu nhưng không khóc, cô nói
-" Chủ Nhân, xin anh hãy giữ tự trọng "
-" Nhi Nhi, em quên anh thật sao? Anh là Hạo đây! "
-" Tôi biết, anh là Vương Hạo "
-" Đi, chúng ta về nhà " hắn kéo tay cô đi
-" Nhà? Anh nghĩ nơi đó là nhà của tôi sao? Nó chẳng khác gì cái địa ngục cả! " cô giật mạnh tay nói lớn
-" .....!"
-" Nhưng em cũng đừng quên, em chỉ là tình nhân, công cụ để anh phát tiết! " bỗng hắn trở mặt, đôi mắt hình viện đạn, sắc thái bỗng lạnh xuống âm độ, gầm lên
Cô sợ hãi, chẳng biết nói gì, cười nhạt.
Ừ, cũng đúng, cô chỉ là tình nhân của hắn, công cụ phát tiết của hắn, còn là người hầu của hắn, cô không đáng bằng cỏ dại trong cuộc sống hắn!
Cô bị hắn lôi đi vào trong xe và nhanh chóng phóng xe về nhà, vì không nhịn được nổi dục vọng lâu nay của mình mà hắn một chút nữa đã làm tình với cô nhưng cô nhanh chóng ngăn lại và hét lên
-" Đừng! Tôi đang có thai đấy! ".
Danh Sách Chương: