• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Xung quanh nơi này không có bệnh viện thú y nào cả, Hứa Tề Tư đành ở công viên chờ Nguyễn Ôn Tịch về nhà lấy xe, sau đó ôm mèo con đi tìm phòng khám.
Buổi chiều ở bệnh viện thú y khá ít người tới lui, Nguyễn Ôn Tịch mang mèo con đi theo bác sĩ khám, còn Hứa Tề Tư ngồi chờ một bên.
Mãi cho đến khi bác sĩ kết luận mèo con chỉ bị thương ngoài da do đánh nhau với mèo khác, sau khi trị liệu sẽ không có việc gì, Hứa Tề Tư mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Biết cậu muốn nhận nuôi mèo con nên bác sĩ đề nghị làm thêm các xét nghiệm, kiểm tra toàn diện cho mèo.

Kết quả sức khỏe của mèo con khá tốt, không bị bệnh tật gì khác, bác sĩ lại dặn dò thêm mấy thứ cần chú ý khi nuôi mèo.
Hứa Tề Tư ngồi một bên nghiêm túc lắng nghe, chờ mèo con nghỉ ngơi ăn uống xong thì chuẩn bị đưa về nhà.
Nguyễn Ôn Tịch mua tạm một balo đựng mèo ở bệnh viện, mang theo mèo con nói với Hứa Tề Tư: "Đi thôi, lát nữa trên đường về chúng ta ghé vào cửa hàng thú cưng mua một ít đồ."
Hứa Tề Tư gật đầu, nhỏ giọng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn Nguyễn tiên sinh."
"Giữa chúng ta còn khách khí cái gì?" Nguyễn Ôn Tịch cười, "Đúng lúc giúp em có thêm bạn mới."
Hứa Tề Tư đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, cùng Nguyễn Ôn Tịch ra xe.
Vì là bệnh viện thú y nên có không ít người mang thú cưng tới đây khám định kỳ.

Hứa Tề Tư đang chuẩn bị đi thì bỗng có một con chó phốc trắng chạy tới bên chân cậu.
Nhìn tư thái năng động của nó thoạt nhìn rất khỏe mạnh, hẳn là được chủ nhân mang đi làm kiểm tra định kỳ.

Nó vừa thấy Hứa Tề Tư, động tác đang chạy bỗng chậm lại, sủa to hai tiếng gâu gâu rồi nhảy nhót bên chân cậu, cái đuôi quẩy đặc biệt hăng hái.
Hứa Tề Tư ngồi xổm xuống, xoa nhẹ đầu nó, bắt đầu giao tiếp trôi chảy: "Bé con, chủ nhân của con đâu rồi?"
"Gâu gâu!"
Nó lại sủa thêm hai tiếng, rồi trực tiếp nhiệt tình nhảy vào lồng ngực cậu.
Loại tình huống này Hứa Tề Tư đã gặp không ít lần, bất đắc dĩ cười, lại hung hăng xoa đầu nó mấy cái, lúc này mới nhìn xung quanh tìm kiếm chủ nhân của nó.
Không bao lâu liền có một cô gái vội vàng chạy lại, thấy bé con nhà mình, nhẹ nhõm thở một hơi mới vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi cậu, tiểu Bạch tính tình hoạt bát, vừa nãy cởi dây tính ôm nó đi kiểm tra, không ngờ tiểu Bạch lại giãy rồi chuồn đi mất."
Hứa Tề Tư lắc đầu, đưa tiểu bạch cho cô: "Không sao, tiểu bạch thật đáng yêu, lần sau cô nhớ chú ý một chút."
"Được được, cảm ơn cậu."
Cô gái nhận lấy tiểu bạch, chọc chọc đầu nó mắng yêu vài câu, ngẩng đầu tính nói với Hứa Tề Tư một vài câu, bỗng nhìn thấy Nguyễn Ôn Tịch đang đứng phía sau.
Cô ngạc nhiên: "Ủa? Anh tiểu Tịch?"
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu: "Chào buổi chiều."
Trong tay không còn chó con nữa, Hứa Tề Tư trở lại trạng thái sợ người lạ, quay đầu nhìn Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch nhìn ra ý của cậu, mỉm cười giới thiệu: "Vị này chính là Lâm Khả Thiến, thiên kim nhà họ Lâm, và cũng là vị hôn thê của Mạc Nghiêm Tường, người em đã gặp qua."
Lâm Khả Thiến cười hì hì chào hỏi: "Chào anh nha."
"Chào, chào cô." Hứa Tề Tư thấp giọng đáp lại, sau đó liền im lặng.
Nguyễn Ôn Tịch tự nhiên thay cậu tiếp lời: "Em ấy là Hứa Tề Tư, nhị thiếu gia nhà họ Hứa, gần đây đang ở cùng tôi.

Tiểu Thất sợ người lạ, cho nên hiện tại đang khá lo lắng."
"Thì ra anh chính là vị kia a~" Lâm Khả Thiến bừng tỉnh đại ngộ, "Em nghe Nghiêm Tường có nhắc tới anh, đúng thật là rất đáng yêu nha."
Hứa Tề Tư có chút xấu hổ: "Hả, đáng yêu?"
Lâm Khả Thiến thẳng thắng khen: "Đúng a, anh lớn lên đáng yêu như vậy, đáng tiếc lúc trước lại không thường tham gia mấy hoạt động xã giao.

Nếu em biết anh sớm một tí thì Mạc Nghiêm Tường làm gì có cửa, hứ."
Hứa Tề Tư chưa từng được nghe người khác đánh giá mình cao như vậy, càng thêm xấu hổ, theo bản năng nhìn về phía người duy nhất mà cậu quen thuộc.
Nguyễn Ôn Tịch cho cậu một ánh mắt trấn an, quay đầu nói với Lâm Khả Thiến: "Đừng trêu em ấy nữa, lát nữa dọa em ấy chạy thì tôi phải đi chỗ nào tìm?"
Lâm Khả Thiến và Nguyễn Ôn Tịch cũng coi như là có nhận thức từ nhỏ, quan hệ cũng khá tốt.

Lâm Khả Thiến đã nghe qua chuyện Nguyễn Ôn Tịch yêu thầm Hứa Tề Tư từ chỗ của Mạc Nghiêm Tường.

Cô cười khúc khích mấy tiếng, mới khôi phục vẻ nghiêm túc nói: "Được rồi, được rồi, mới vừa nãy là trêu anh thôi.

Các anh đây là muốn nuôi thú cưng sao?"
Người trả lời vẫn là Nguyễn Ôn Tịch: "Ừm, nừa nãy tiểu Thất phát hiện mèo con bị thương ở công viên gần hoa viên Phương Hoa, thoạt nhìn có vẻ bị bỏ đói khá lâu, mèo mẹ có lẽ đã chết, vậy nên muốn nhận nuôi nó."
Lâm Khả Thiên nghe vậy, đau lòng nói: "May mà mèo con gặp được hai anh, cái công viên gần Phương Thơ kia cả chim cũng không thèm đậu, nếu không ai tới cứu, nhất định nó sẽ không sống được mấy ngày."
Nghe vậy, Hứa Tề Tư nhìn về phía balo mèo.
Mặt trước của balo trong suốt, mèo con tựa hồ cảm thấy gì đó, nhìn về phía Hứa Tề Tư meo một tiếng rõ to.
Vẻ mặt Hứa Tề Tư dịu đi, vươn đầu ngón tay khảy khảy.
Lúc này Hứa Tề Tư như đổi sang một người khác, lập tức sinh động hơn hẳn.
Lâm Khả Thiến kinh ngạc nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch, anh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, không quấy rầy Hứa Tề Tư.
Thằng cho đến khi trấn an mèo con xong, Hứa Tề Tư mới khôi phục lại dáng vẻ như bình thường.
Nguyễn Ôn Tịch chủ động dừng cuộc trò chuyện tại đây: "Khả Thiến hẳn là mang tiểu bạch đi khám sức khỏe? Vậy bọn tôi về trước, chốc nữa còn phải đi mua đồ cho mèo con."
"Tạm biệt a." Lâm Khả Thiến gật đầu chào, lại nhìn về phía Hứa Tề Tư, "Tạm biệt tiểu Thất, em có thể gọi anh như vậy không?"
Hứa Tề Tư nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Khả Thiến: "Hôm nay rất cảm ơn tiểu Thất, lần sau có rảnh em mang tiểu bạch tới tìm anh chơi."
Nghe thấy tên mình, tiểu bạch hưởng ứng hai tiếng gâu gâu, vẫy đuôi nhìn Hứa Tề Tư.
Hứa Tề Tư cũng rất thích tiểu bạch hoạt bát, hiếm khi không bối rối vì câu lần sau tới chơi nữa, gật đầu đáp lại: "Được."
Lâm Khả Thiến tạm biệt Hứa Tề Tư, ôm tiểu bạch đi gặp bác sĩ.
Hứa Tề Tư đi theo Nguyễn Ôn Tịch ra bãi đỗ xe.
Vì để mèo con giảm bớt căng thẳng khi ở chỗ lạ, Hứa Tề Tư không ngồi ghế phụ, cậu xách theo balo mèo đi vòng ra ghế sau, sau đó mở balo ôm mèo con vào lòng.

"Meo...."
Mèo con kêu một tiếng, chui vào trong lòng ngực Hứa Tề Tư tìm tư thế thoải mái, thoạt nhìn có vẻ an tâm.
Hứa Tề Tư nhẹ nhàng vuốt ve mèo con, khóe môi không tự giác mà cong lên.
Nguyễn Ôn Tịch từ kính chiếu hậu nhìn cậu, thấy cảm xúc của cậu khá tốt, nên tùy ý khơi một đề tài trò chuyện: "Anh không ngờ thì ra tiểu Thất lại rất được động vật như chó mèo hoan nghênh a.

Mặc dù tiểu Bạch hoạt bát, nhưng nó rất ít khi nhiệt tình với người lạ như vậy."
Nghe anh nói như vậy, Hứa Tề Tư cũng suy nghĩ một chút, rồi nhẹ giọng trả lời: "Có lẽ là vì trước kia tôi hay chơi với chó mèo, nhưng vì lúc ấy không có điều kiện nuôi, nên tôi chỉ có thể mang chút thức ăn đút cho chúng thôi."
Nhắc đến chúng, Hứa Tề Tư vô thức trò chuyện nhiều hơn thường ngày.
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười: "Anh thấy tiểu Thất cũng rất thích ở chung với động vật nhỏ."
"Ừm." Hứa Tề Tư đáp một tiếng, không biết là nghĩ tới cái gì, âm thanh tựa hồ như thầm thì, "Những động vật nhỏ......thiện lương hơn nhiều so với con người."
Đồng thời, vẻ mặt Hứa Tề Tư cũng ảm đạm đi nhiều.
Nguyễn Ôn Tịch thông qua kính chiếu hậu phát hiện cảm xúc của cậu thay đổi, trong lòng có chút nghi ngờ.
Anh cảm thấy lời này của Hứa Tề Tư như là đã từng trải qua một chuyện tồi tệ nào đó.
Liệu điều đó có liên quan tới tính cách hiện tại của em ấy sao?
- ---------✿byhanako❀-----------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK