Lại cắn thêm một miếng gà, Lý Phúc mới ý thức được vị “cay” mà tiên nữ muốn nói đến, anh ta dùng thịt được xé nhỏ quết lên một lớp gia vị được rắc lên gà, hương vị được hòa quyện vào nhau, hơi nóng của da gà khuấy động lên hương vị nguyên bản.
Thịt gà thơm ngon mặn mà có hương vị khác hẳn.
Tuy đều có màu đỏ nhưng thù du không hề có vị “cay” mà hơi có vị chua, còn loại gia vị này, chỉ cần ăn vào, anh ta ngay lập tức cảm nhận được vị nóng rát ở ngay đầu lưỡi, ngoài ra nó có mùi thơm chứ không đắng như thù du, ăn kèm với gà rán nóng hổi, gần như khiến miệng anh ta như bị tra tấn.
Nhưng đây chính là sự tra tấn ngọt ngào khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Sau khi gia vị và ớt bột trộn đều với nhau, vị cay rát trở nên vô cùng thơm ngon, kết hợp với da gà rán lại càng thơm hơn, vị béo ngậy do hương vị đậm đà hoàn toàn biến mất, nên không hề gây ngấy chút nào.
Cảm giác nóng rát này càng đánh thức vị giác trên đầu lưỡi, khiến món gà trở nên ngon hơn.
“....Uống thêm chút nước.”
Nghe tiếng anh ta hít hà không ngừng, Lục Phù Diệp cuối cùng cũng không nhịn được đứng dậy, rót cho anh ta thêm một ly nước chanh nữa.
“Cảm ơn, cảm ơn bà chủ.” Sau khi ăn xong gà rán, Lý Phúc tin chắc Phù Diệp chính là tiên nữ hạ phàm, anh ta đoán cô vì một lý do gì đó mà mở cửa hàng tại đây nên gọi cô một tiếng bà chủ.
“Ừm..Tôi muốn hỏi..
nước chanh này cũng không tính tiền à?
“Đúng vậy, anh có thể uống bao nhiêu tùy thích, không tính thêm tiền.” Lục Phù Diệp tốt bụng gật đầu, nhìn anh ta vẫn đang ăn, tựa như thật sự có thể cảm nhận được vị ngon của món ăn.
Không nhịn được tò mò, suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Tôi cũng có thể nước đá.
Anh đang ăn gà rán rất nóng, có muốn cho thêm đá vào nước chanh không?”
“...Đá?”
Hiện tại đang là cuối thu vẫn còn chưa đến thời điểm để trữ đá mà?
(đoạn này chắc tác giả muốn nói ở cổ đại chỉ mùa đông thời tiết cực lạnh mới có thể làm ra được nước đá và dự trữ, còn hiện tại thời tiết nóng bức không thể làm ra và dự trữ được)
Nhưng giây tiếp theo, Lý Phúc lại cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao cô cũng là tiên nữ, làm sao có thể bị hạn chế bởi thời tiết trên trần gian được!
Thế là Lý Phúc giơ đôi tay đầy dầu mỡ lên nhìn Phù Diệp xoay người lại, tiến đến mở một cánh cửa tủ hình như làm bằng sắt, dùng chiếc thìa múc một xẻng đầy đá viên đổ vào trong cốc lớn.
“Cảm ơn bà chủ, cảm ơn bà chủ.” Lý Phúc vội vàng nói lời cảm ơn, nhận lấy cốc nước chanh đầy đá từ tay Phù Diệp.
Cái lạnh lập tức xoa dịu đầu ngón tay đỏ bừng của anh ta, Lý Phúc nhìn những khối băng trong suốt có cùng kích thước trong cốc với vẻ mặt đầy sự tò mò và ngưỡng mộ, anh ta đã nhìn thấy trong chiếc tủ làm bằng sắt kia chứa đầy những khối băng như thế này!
Sống đến từng tuổi này, anh ta chưa bao giờ được uống một cốc đầy nước chanh lạnh như vậy bao giờ.
đặc biệt là trong mùa nóng bức như thế này!
“Tôi muốn hỏi bà chủ rằng có thể mua thêm vài phần “gà rán nguyên con” mang về được không?”
Lý Phúc vẫn chưa ăn xong món gà rán của mình, nhưng khi nhìn thấy mức giá rẻ và hương vị tuyệt vời của món gà rán trước mắt, anh ta nghĩ ngay đến già trẻ trong gia đình mình và rất muốn cho họ nếm thử, vì vậy trước khi Phù Diệp quay lại quầy thanh toán, anh ta vội vàng mở miệng.
Truyện được Edit bởi Táo Xanh, vui lòng không reup trên các nền tảng khác.
Danh Sách Chương: