Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía sau bình phong, Lan Khanh nhíu mày oán giận với Bì Bì: “Ngươi xem nàng tỏ thái độ gì kìa?”

 

Trước kia ta không nói thì thôi, giờ nói cũng không để ý.

TBC

 

Trên thực tế là Phương đại cô nương căn bản không nghe thấy, lúc đó nàng đang bận ngáp. Giọng Lan Khanh lại vừa vặn rất nhỏ.

 

Không nghe thấy cũng trách ta?

 

Bì Bì nói: Không phải ngài ở trên triều hay giở giọng lắm sao? Giờ nói chuyện phiếm với người ta, tưởng người ta lập tức đón nhận à, câu đó cũng đâu phải là một câu hỏi đâu? Ngài nói một câu rồi im như vậy, cô nương người ta hàn huyên với ngài kiểu gì?

 

Lan Khanh xụ mặt: Ai muốn tán gẫu với nàng ta? Đó là do đồ trong phòng không bán được. Bánh hoa lan Phương Uyển Chi cũng không mua nữa.

 

Ngoài miệng thì nói thế, ngày thứ hai nhìn thấy đóa hoa sơn chi cài trên tóc Phương đại cô nương, hắn lại nói một câu: “Phương Uyển Chi, hôm nay cô cài hoa trắng trên đầu có vẻ đẹp đấy”. Nghĩ một lát rồi nói thêm:

 

“Chẳng lẽ cha cô c.h.ế.t rồi?”

 

Nghĩ cũng biết hôm đó Lan Khanh thu được bao nhiêu cái liếc mắt mang về.

 

Bì Bì nói: “Có phải ngài bị bệnh không?”

 

Muốn làm hòa mà nói vậy à?

 

Lan Khanh cũng không thèm để ý đến hắn, không nói câu nào đem bánh hoa lan đi vứt sạch.

 

Cái đó gọi hài hước!!

 

Biết chưa.

 

Tưởng hắn không hiểu chắc, đường đường là quan nội các, mặt mũi đều bị ném đi hết rồi, hắn không thèm làm hòa nữa.

 

Nói cho cùng, Lan Khanh là một đứa bé bị làm hư, giờ bị Phương Uyển Chi cho ăn nghẹn một hồi, nói gì mà liên quan đến khí phách quân tử đó.

 

Thời gian dài, quan hệ này liền trở nên cứng nhắc, giống như bây giờ, hai người cứ xem ai mạnh hơn ai, tiếp tục không chịu mở miệng nói chuyện.

 

Đến khi chuông điểm hai khắc, Phương đại cô nương mới vỗ tay hai cái.

 

Ý là mệt mỏi, muốn giải lao.

 

Lan Khanh phía sau tấm bình phong gẩy gẩy mấy hạt trên bàn tính.

 

Ý là vẽ tranh không có gì mệt mỏi, không cho nghỉ.

 

Phương Uyển Chi liếc mắt nhìn sang, mặt kệ hắn, yên lặng ôm ghế vào góc ngồi.

 

Cái ghế lót đệm lá sen này là nàng mang từ nhà đến, vì không để Lan Khanh nhìn thấy chướng mắt nên nàng luôn cố ý đặt vào góc khuất trong phòng, miễn cho hắn nói chiếm diện tích.

 

Hai người đều không đếm xỉa nhìn nhau.

 

Vốn tưởng trong phòng sẽ tiếp tục yên tĩnh, ai ngờ bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập: “Đây là nơi Lan công tử ở phải không? Tại hạ là Hồ Vạn Thiên ở Liễu Châu, đặc biệt dẫn khuê nữ đến xin tranh”.

 

Nghe tiếng thì có vẻ người đến là một nam nhân trung niên, giọng nói có phần vội vàng.

 

Vừa nói xong lại thêm một câu: “Dù giá tiền là bao nhiêu, Hồ mỗ đều nguyện ý thêm hơn một ngàn lượng bạc”.

 

Phương Uyển Chi biết rõ.

 

Dù Lan Khanh thích tiền nhưng có một quy tắc bất thành văn, đó là trước khi hoàn thành một bức tranh, sẽ không nhận thêm bức khác.

 

Thứ nhất, cái gì hiếm mới quý, thứ hai, hắn vẽ không hề tùy tiện, nhận nhiều sẽ dễ sinh cẩu thả.

 

Vì thế Lan Khanh vẫn được xem là có lương tâm trong giới.

 

Chỉ là bây giờ bạc đưa đến miệng, không hiểu hắn sẽ phản ứng thế nào?

 

Phương Uyển Chi đổi một tư thế thoải mái tựa vào góc tường, hăng hái nhìn tấm bình phong động bát tiên.

 

Thứ nàng quan tâm chính là: hắn không mở cửa nhận tiền sao? Nếu hắn che mặt đi ra thì cũng có thể thấy được dáng người rồi.

 

Công tử dung mạo đệ nhất Đại Yển, trong thiên hạ không ai không hiếu kì đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK