- "Băng Băng?" Thiên Di ngạc nhiên. Sao Băng Băng lại ở đây? Chuyện này là như thế nào? "Anh Thanh Phong? Chuyện gì đây?" Thiên Di quay lại nhìn Thanh Phong, nhưng hắn chỉ cười nham hiểm.
Băng Băng đứng dậy, cười mỉm
- "Mày ngạc nhiên lắm phải không Thiên Di? Tao đã nói với mày rồi. Tránh xa anh Hạo Nhiên của tao ra. Sao mày cứ không nghe làm gì."
Thiên Di bây giờ mới hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nó không thể ngờ Thanh Phong lại là người hại nó. Dù mới quen nhưng qua cử chỉ, nó cứ ngỡ Thanh Phong là người rất tốt. Nhưng lúc này không phải là lúc nó để nó bàng hoàng. Băng Băng búng tay. Một đám xã hội đen bước ra. Dù nó rất khỏe, dù đánh nhau với nó không là vấn đề, nhưng chừng này là quá nhiều. Hơn nữa, bọn này chắc là vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp. Đánh như thế này nó thua là cái chắc.
Nó vùng chạy về phía cầu thang, chạy ra cánh đồng hoang trước nhà. Bọn kia chạy theo sau nó. Sát lắm. Nó cố chạy. Nhưng rồi, nó vấp ngã. Đau điếng. Nhuwng bây giờ, nếu nó lo cho cái chân thì mạng nó chắc gì còn giữ được. Nó đứng dậy, chờ đợi.
bọn xã hội đen kia xông vào nó, trừ một người. Nó chống trả. Dùng hết tất cả sức lực mà nó có. Nó phải về với Hạo Nhiên. Nó không muốn để người mà nó yêu thương phải lo lắng. Nếu nó có chuyện, Hạo Nhiên chắc chắn sẽ rất rất đau khổ. Bằng mọi giá, nó phải sống sót. Ý nghĩ đó giúp nó như có thêm sức mạnh. Lần lượt, một cách khó khăn, từng tên gục xuống trước mắt nó. Cuối cùng, đám xã hội đen nằm im, không động đậy. Chỉ còn một tên
Tên trùm nhìn nó cười đểu.
- "Mày cũng không vừa. Nhưng mày phải biết, để tồn tại, chừng đó là quá ít."
Tên đó lao nhanh vào nó. Quá nhanh. Tới nỗi nó không kịp phòng vệ. Chống trả được mấy đòn của tên đó, nó bắt đầu kiệt sức. Tên trùm đó không đánh vào mặt nó. Vì lí do gì? Nó không thể hiểu. Chừng đó không thể làm Băng Băng hả giận. Nó lùi dần, càng lúc càng yếu thế. Tên kia càng đánh càng hăng máu. Cuối cùng, nó gục xuống.
- "Tới lượt anh đấy Thanh Phong." Băng Băng cười mỉm, lên tiếng. Thanh Phong vụt đi như một con hổ đói mồi. Từng bước một tiến dần về Thiên Di. Thiên Di không đủ sức kháng cự nữa. Nhưng nó mang máng hiểu ra, chuyện gì sẽ xảy ra với nó.
Thanh Phong nhào vào nó, mơn trớn khiến nó ớn lạnh cả người. Nó cố hét lên, vùng vẫy bằng chút sức lực cuối cùng của nó. Băng Băng cùng đám người kia cười lớn rồi kéo nhau vào nhà ăn mừng. Chỉ còn nó với một con hổ đói. Nó sợ hãi. Trước giờ chưa bao giờ nó cảm thấy bất lực như thế này. Không thể vùng vẫy. Đến hét lên cũng không thể. từng chiếc cúc áo của nó bị tháo ra. Đôi tay nó bị giữ chặt. Trong đầu nó chỉ vang lên tên của Hạo Nhiên.
Rồi nó nghe thấy Hạo Nhiên hét lên. Nó thấy Thanh Phong giật mình buông nó ra, thấy Hạo Nhiên lao vào Thanh Phong, điên cuồng.
Đôi mắt Hạo Nhiên đỏ ngầu. Hắn lao vào Thanh Phong như cố giết bằng được Thanh Phong. San San chạy lại đỡ Thiên Di, khoác cho nó chiếc áo Minh Duy đưa cho. Minh Duy cố cản Hạo Nhiên đang đánh Thanh phong một cách điên cuồng lại. Đôi mắt Hạo Nhiên đục ngầu, khô khốc. Thiên Di hoảng loạn trong tay San San. Nó run rẩy, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Rồi dần dần, nó lịm đi, mặc cho San San vừa gọi tên nó vừa khóc.
Hạo Nhiên nắm chặt tay nó, nhìn nó nằm yên trên chiếc giường trong phòng VIP của bệnh viên. Đôi mắt hắn không một chút nước lắng đọng. Không cả sự lo lắng xót xa. Chỉ là một đôi mắt trống rỗng vô hồn. Hắn vẫn bàng hoàng về những gì Thiên Di phải chịu đựng. Hắn đau. Thật sự rất đau. Nhìn thấy người con gái mình yêu bị hành hạ như thế, ai có thể không đau. Nhưng hắn biết, nỗi đau hắn chịu đựng không thể bằng một góc mà Thiên Di phải chịu. Thiên Di đã nằm hôn mê như thế suốt 3 n gày rồi. Hắn cũng ngồi yên như thế suốt 3 ngày, không ăn không uống. Thanh Phong và Băng Băng suýt nữa đã bị hắn tống vào tù. Nhưng San San và Minh Duy đã ngăn hắn lại. Nếu hắn làm như thế thì những tai tiếng mà Thiên Di phải chịu sẽ khủng khiếp như thế nào. Thanh Phong và Băng Băng cũng tỏ ra biết lỗi. Nhưng dù có chết đi hắn vẫn không thể tha thứ cho 2 con người đó. Hắn cũng không thể để Thiên Di chịu đựng bất kì lời đồn độc địa nào. Nhân lúc Hạo Nhiên im lặng, San San với Minh Duy đã đuổi 2 người kia đi, cấm 2 người đó không bao giờ được lại gần Thiên Di nữa.
Hạo Nhiên im lặng ngồi ngắm Thiên Di. Khuôn mặt nó dường như vẫn còn nguyên nét hãi hùng. Hắn đau lòng lắm. Không biết phải làm gì để có thể giúp Thiên Di.
- "Anh phải làm gì đây Thiên Di? Đến bao giờ em mới tỉnh dậy? Xin em. Đừng để anh phải chịu đựng nỗi sợ hãi này thêm nữa."
Nước mắt Hạo Nhiên rơi xuống cánh tay nó. Đúng lúc đó, ngón tay nó khẽ động đậy. Hạo Nhiên đứng bật lên, thở gấp. Rồi Hạo Nhiên lay mạnh nó.
- "Thiên Di. Mở mắt đi em. Anh đây Thiên Di. Em mở mắt ra nhìn anh đi. Bác sĩ? Bác Sĩ?"
- "Đây là đâu thế này" Thiên Di mở mắt, ngạc nhiên. Xung quanh nó là một căn phòng chủ đạo màu trắng. Một lúc sau, có 2 người đàn ông cùng một cô y tá chạy vào. Một trong 2 người đàn ông là một bác sĩ. Ông bác sĩ tiến hành kiểm tra. Sau đó hỏi Thiên Di mấy câu hỏi. Còn Hạo Nhiên điếng người, càng lúc càng bàng hoàng.
- "Thiên Di. Em ?" Hạo Nhiên sững người hỏi. Đúng lúc đó thì San San với Minh Duy chạy vào. San San bật khóc, ôm chầm lấy nó
- "Con bé này. Làm tớ lo quá. Sao cậu lại ngốc thế hả?"
Minh Duy quay qua Hạo Nhiên đang đứng sững,
- "Ông làm sao thế? Vợ chưa cưới tỉnh mà không mừng à?"
Hạo Nhiên chưa kịp trả lời thì Thiên Di lên tiếng
- "Vợ chưa cưới? Ai?"
Câu nói của Thiên Di làm San San đang khóc thì dừng lại. Còn Minh Duy thì cũng chết đứng như Hạo Nhiên. San San lay mạnh Thiên Di
- "Di Di. Cậu làm sao thế? Cậu đừng có dọa tớ"
- "San San. Cậu sao vậy? Nói cho mình biết. Mình đang ở đâu thế? 2 người kia là ai?" Thiên Di ngơ ngác nhìn San San.
- "Thiên Di. Em em không nhớ anh àk?" Giọng Hạo Nhiên run run.
Cả 3 người trao đổi với nhau một cái nhìn lo ngại. Thiên Di mất trí nhớ
.
- "Tiểu Thư bị mất trí nhớ tạm thời."
- "Bác sĩ Kim. Ông nói vậy là sao?" Hạo Nhiên hỏi, giọng run run
- "Thế này nhé. Cậu Hạo Nhiên. Trí nhớ của chúng ta như một cái tủ vậy. Nó gồm những ngăn tủ khác nhau. Những ngăn tủ này chứa từng phần kí ức. Khi một ngăn tủ đóng sập lại do một tác động lớn, tạm thời chúng ta sẽ không thể nhớ được phần kí ức đó.
- "Vậy vậy bao giờ cô ấy nhớ lại?"
- "Chuyện này Tôi đã kiểm tra kỹ. Tiểu thư ngoài mất trí ra chỉ bị thương ngoài da. Về nhà tĩnh dưỡng vài hôm sẽ khỏi. Còn chuyện mất trí Cái đó Tiểu thư có thể nhớ lại, hoặc không bao giờ nữa."
Hạo Nhiên thờ thẫn bước vào phòng bệnh, nơi San San đang giúp Thiên Di thu dọn đồ để về. Nhìn thấy Hạo Nhiên, San San liền hỏi.
- "Thế nào rồi anh?"
Hạo Nhiên im lặng nhìn San San,Minh Duy, rồi nhìn Thiên Di. Nó đang gặm nhấm một cái bánh ngon lành, nhìn Hạo Nhiên với ánh mắt ngây thơ. Hạo Nhiên thở dài.
- "Có thời gian anh nói cho em. Minh Duy, ông gọi cho tài xế nhà tôi hộ tôi."
Ngồi trên xe, Thiên Di cứ nhìn Hạo Nhiên chằm chằm. Hạo Nhiên chẳng còn tâm trí nào mà đỏ mặt nữa. Đột nhiên, Thiên Di lên tiếng
- "Anh"
Hạo Nhiên quay sang nhìn Thiên Di với đôi mắt mệt mỏi
- "Ừk. Sao vậy vợ?"
- "Anh là chồng chưa cưới của em hả?"
- "Ừ."
- "Sao em chẳng nhớ gì hết"
Hạo Nhiên cười gượng.
- "Từ từ sẽ nhớ ra thôi vợ."
- "Em muốn về nhà ba mẹ nuôi"
Cả Hạo Nhiên, San San và Minh Duy trố mắt nhìn Thiên Di. Nhưng Thiên Di chỉ điềm nhiên ăn tiếp gói khoai tây chiên, còn với tay đút cho Hạo Nhiên một cái
- "Sao thế? Em khỏe rồi. Mình đi nhé" Rồi nó quay sang nhìn Hạo Nhiên, cười một cái. Làm Hạo Nhiên vừa gật đầu, vừa đỏ mặt nghĩ thầm. "Dễ thương thế này, mình chết chắc rồi."
.
- "Ba! Mẹ" . Vừa thấy ba mẹ, nó đã hét toáng lên. Ba mẹ nó, vốn đang cãi nhau, ngạc nhiên nhìn ra, rồi cũng hét lên
- "Con gái yêu."
Cả 3 tíu tít ôm chầm lấy nhau, mãi mới chịu buông nhau ra, kéo nó ngồi xuống. Hạo Nhiên, San San và Minh Duy thì xin phép ra ngoài để mọi người nói chuyện.
- "Bác sĩ nói sao anh?" San San hỏi khi ra phía ngoài. Hạo Nhiên thở dài, nhìn quanh khu ổ chuột ẩm ướt.
- "Cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời"
- "Vậy sao lại còn nhớ em, chỉ quên anh với Minh Duy?"
- "Bác sĩ nói chỉ một phần trí nhớ bị mất thôi. Còn nói có thể tính cách sẽ thay đổi một chút"
- "Vậy có nói làm thế nào cho cô ấy nhớ lại không?" Minh Duy lên tiếng
- " " Hạo Nhiên khẽ nhìn San San và Minh Duy. "Thời gian. Nhưng tớ không muốn."
- "Sao lại thế?" Cả San San lẫn Minh Duy ngạc nhiên
- "Anh không muốn cô ấy bị ám ảnh chuyện mấy hôm trước."
San San với Minh Duy im lặng. Hạo Nhiên lại lên tiếng.
- "Anh đã báo với 2 bác. Chắc bây giờ họ cũng về tới nhà anh rồi. 2 người họ tạm thời sẽ chuyển tới nhà anh. San San, Minh Duy. Cả 2 người cũng chuyển tới luôn đi"
- "Làm gì thế" San San với Minh Duy tò mò.
- "Càng nhiều người ở bên cạnh Thiên Di lúc này càng tốt"
.
Về tới nhà, Thiên Di đã thấy bố mẹ nó đứng chờ ở cổng
- "Ba! Mẹ." Thiên Di mừng rỡ chạy lại ôm chầm lấy ba mẹ nó, ríu rít
- "Con nhớ ba mẹ quá đi mất"
- "Ba mẹ cũng thế." Ba mẹ nó tươi cười nhìn nó. "Con đỡ rồi. Thật may mắn quá. Hạo Nhiên đã nói hết với ba mẹ rồi"
- "Vào nhà đi đã. Cả nhà định đứng ở đây thế này àk?"
Mọi người cười vui vẻ bước vào nhà sau. Sau 3 ngày mệt mỏi lo âu, ai cũng có vẻ tiều tụy đi nhiều. Ba mẹ Thiên Di thì nhìn nó âu yếm, khuôn mặt có vẻ còn lo nhưng không đậm nữa. Chỉ có Hạo Nhiên, nụ cười trên môi không giấu nổi nỗi buồn trong lòng.
- "Ba mẹ về vội quá. Không mua được gì cho con gái. Mai mẹ con mình đi chọn nhé." Mẹ nó âu yếm vuốt tóc nó. Nhưng Thiên Di chỉ cười.
- "Không cần đâu mẹ. Ba mẹ về là con mừng rồi. Nhớ ba mẹ quá đi mất."
- "Ba mẹ cũng thế." Ba nó nhẹ cười.
San San với Minh Duy đã về nhà thu dọn đồ đạc. Trong nhà chỉ còn lại Hạo Nhiên, Thiên Di với ba mẹ nó. Không khí ấm cúng tràn ngập khắp ngôi nhà.
* * *
Tối hôm đó, Hạo Nhiên đang nằm trong phòng thì có tiếng gõ cửa, mẹ Thiên Di bước vào, tươi cười.
- "Cháu nói chuyện với bác một chút được không?"
Hạo Nhiên ngồi dậy, đáp
- "Dạ vâng"
Mẹ Thiên Di cầm đĩa táo đặt trên bàn Hạo Nhiên, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, mỉm cười nhìn hắn
- "Thiên Di, con bé nó chịu khổ nhiều rồi."
Câu nói của mẹ Thiên Di làm Hạo Nhiên im lặng. Không phải ngạc nhiên gì, vì sự thật đúng là như thế
- "Từ nhỏ nó đã không ở cạnh ba mẹ đẻ, cũng không được ăn no mặc ấm. Bây giờ còn phải chịu đựng chuyện này "
- "Cháu cũng muốn nói với bá chuyện này. Chuyện Thiên Di mất trí nhớ. Nếu bác đồng ý, có thể để cô ấy như hiện nay được không ạ?"
- " " Mẹ Thiên Di im lặng. Bà không biết nên làm như thế nào mới đúng. Con bà xảy ra những chuyện như vậy, bà cũng không biết phải làm gì cho nó. "Chuyện này. Không phải cứ muốn là được cháu ạk. Chuyện gì cũng có cái số của nó cả. Cứ để một thời gian đã cháu"
- "Dạ vâng"
- "Nhưng có chuyện này "
- "Vâng. Bác nói đi ạk."
Mẹ Thiên Di nhìn thẳng vào mắt Hạo Nhiên
- "Có phải nguyên nhân chuyện này là do cháu không?"
Cau hỏi của mẹ Hạo Nhiên làm Hạo Nhiên có phần sợ hãi. Băng Băng là người gây ra chuyện này. Nguyên nhân chắc chắn là do hắn. Hắn muốn bảo vệ Thiên Di. Nhưng cuối cùng là nó vẫn gặp chuyện.
- "Cháu không phải ngại đâu."
- "Dạ. Đúng là nguyên nhân sâu xa là do cháu"
- "Bác không muốn sau này có chuyện như thế này nữa" Mẹ Thiên Di rắn giọng
- "Dạ. Cháu hứa sẽ không có chuyện gì xảy ra với Thiên Di nữa đâu ạk."
- "Nếu có chuyện gì nữa, bác e là, hôn ước cũng không có tác dụng gì nữa"
Thiên Do chuồn nhẹ về phòng. Nó có thể hiểu sao mẹ nó lại làm như thế. Đầu óc nó bây giờ không hề có chút hình bóng nào về Hạo Nhiên nữa. Nó tò mò. Chuyện gì đã xảy ra với nó. Nó thật sự không thể nhớ. Nó đứng lặng trước cửa phòng. Bỗng chuông điện thoại của San San ở trên giường bỗng vang lên làm Thiên Di chợt tỉnh. Nó lại gần giường, với tay lấy chiếc điện thoại, gọi San San.
- "San San. Điện thoại này."
- "Tớ đang mặc đồ. Cậu nghe hộ tớ đi" Tiếng San San trong phòng tắm vọng ra
Trên màn hình hiện lên dòng chữ S2 đang gọi. Kèm theo đó là hình của Minh Duy. Thiên Di trố mắt nhìn. Đây chẳng phải là tên lúc sáng sao. Có vẻ như là bạn thân của Hạo Nhiên. Sao lại là S2 của San San. Bỗng nhiên San San chạy tự phòng tắm ra, mặt có vẻ hoảng hốt, giật lấy chiếc điện thoại trên tay Thiên Di.
- "Cậu cậu thấy gì chưa thế?" San San lắp bắp. Nhưng cái nhìn lườm lườm của Thiên Di làm cô bé hơi ớn lạnh
- "San San . Cậu Cậu thích Minh Duy hả?" Thiên Di cười cười nhìn San San, khuôn mặt có phần nham hiểm. Làm San San đỏ mặt
- "Đâu Đâu có "
- "San San. Cậu giấu mình nữa hả? Mình có phải là bạn thân cậu không đấy?"
Thiên Di hỏi dò. Nhưng San San cứ chối đây đẩy.
- "Không có mà."
Thiên Di mím môi rồi cười một cái thật tươi, kêu lên thật to
- "Anh Minh Duy ơi "
San San tái mặt bịt chặt lấy miệng Thiên Di
- "Tớ nói. Tớ nói. Cậu gọi cái gì chứ"
Thiên Di gạt tay San San ra, cười đểu một cái.
- "Ai bảo giấu tớ làm chi? Nói đi nào"
Thiên Di kéo San San ngồi xuống giường, với tay lấy đĩa táo mẹ nó mới mang lên. San San đành ngồi xuống, nhún vai một cái
- "Thật ra, cách đây một năm, tớ có sang du học bên Mĩ"
- "Rồi sao nữa?"
- "Tớ quen anh Minh Duy ở bên đó. Tình cờ thôi. Quen nhau. Rồi yêu nhau."
- "Vậy..tức là bây giờ 2 người đang tìm hiểu nhau hả?" Thiên Di phấn khích nhìn San San. Nhưng cô bé chỉ lắc đầu, cười buồn.
- "Không. Có một hôm, tình cờ, tớ nhìn thấy anh ấy đi với người cũ. Thật sự rất shock. Vì anh ấy nói không có quan hệ gì nữa"
- "rồi sao nữa?"
- "Rồi chia tay. Tớ về nước. Thế thôi"
San San nhìn Thiên Di cười. Nhưng Thiên Di nhăn mặt cốc vào đầu San San một cái
- "San San ngốc"
- "Ái" San San kêu lên. "Sao lại đánh tớ?"
- "Cậu có yêu Minh Duy thật không đấy?"
- "Có mà." San San đỏ mặt
- "Tới bây giờ còn yêu đúng không."
- "Ơ "
Danh Sách Chương: