"Là một vị sơn dã cao nhân, còn cần một thời gian mới có thể đến kinh thành, đến lúc đó nhi thần lại sai người dẫn hắn vào cung, không biết ý mẫu hậu như thế nào?" Giản Thiếu Hoàn nói ra xong, thần kinh khẩn trương của Ninh Sở mới buông lỏng xuống.
Coi như hắn thức thời không có đem nàng bán, nếu không nàng không ngại làm chút chuyện cho hắn hối hận không kịp.
"Đến lúc đó nói sau." Hoàng hậu rủ mi mắt xuống vuốt chỉ sáo tinh mỹ, không đếm xỉa tới mà nói: "Bất quá mẫu hậu phải nhắc nhở một câu, Hoàng thượng là vạn kim cho khu, sức khoẻ của hắn lại liên quan đến giang sơn xã tắc, thiên hạ trăm dân trăm họ, cần phải vạn phần thận trọng. Nếu thần y thái tử đề cử có thể chữa lành bệnh cho bệ hạ là tốt nhất, như là xảy ra điều gì sai lầm, có thể muôn lần chết không hết tội!"
Lời ấy nhìn như hảo ý nhắc nhở, kì thực lời nói chứa đầy hàm ý, trong bông có kim, một khi thần y thái tử đề cử trị không hết bệnh cho hoàng thượng hoặc là lệnh bệnh tình tăng thêm, là mắc trọng tội. Tội này, tự nhiên thái tử cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Mắt Giản Thiếu Hoàn trầm xuống, hận hoàng hậu thấu xương, trên mặt không chút nào hiện: "Mẫu hậu yên tâm, nhi thần tuyệt không dám đem thân thể phụ hoàng ra nói giỡn."
"Ân."
"Nhi thần rời kinh lâu ngày, rất là lo lắng thân thể phụ hoàng, muốn đi xem phụ hoàng, kính xin mẫu hậu ân chuẩn."
Thái tử vấn an hoàng đế còn muốn hoàng hậu ân chuẩn? Ninh Sở kinh ngạc không thôi, hoàng hậu quyền thế thật đúng là lớn, làm cho người khác kiêng kỵ. Chẳng trách trong nội tâm Giản Thiếu Hoàn rõ ràng oán giận vẫn như cũ không biến sắc. Chẳng trách Thiếu Tư muốn giả bộ ngốc.
Trước cũng thám thính được đương kim hoàng hậu cũng không phải là mẹ đẻ thái tử cùng Thất hoàng tử, tiên hoàng hậu sớm đã hoăng thệ nhiều năm, chỉ không nghĩ tới quan hệ giữa bọn họ thế nhưng thủy hỏa bất dung, mà tình cảnh huynh đệ Giản Thiếu Hoàn lại là không xong đến không thể không xong hơn. Ninh Sở thập phần hối hận, có loại cảm giác lên phải thuyền giặc.
Không trách được hoàng hậu mang địch ý với nàng, nguyên lai là nàng đứng sai đội!
Mẹ con hoàng hậu lại nói chuyện chút ít, bọn người Ninh Sở mới được cáo lui. Huynh đệ Giản Thiếu Tư tự đi thăm hoàng đế bị bệnh, Ninh Sở về Trừng Tâm điện trước.
Không nghĩ, một vị khách quý đến trong điện.
"Ngươi chính là thư đồng mới của Thiếu Tư ca ca?"
Ninh Sở mới bước vào ngưỡng cửa, liền nghe đến một tiếng chất vấn hơi có vẻ bén nhọn. Ngẩng đầu nhìn lên, một nữ hài ước chừng bảy tám tuổi mặc cung trang hồng phấn đang làm ổ ở trên ghế, nâng cằm, vẻ mặt cao ngạo quan sát nàng.
Nữ hài chải búi tóc, dãy tơ lụamàu hồng phấn buông xuống, trên tóc mang trân châu, lớn lên phấn điêu ngọc trác, đáng tiếc vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo quả thực làm người ta không thích.
"Nô tài khấu kiến Trường Tâm công chúa." Thái giám dẫn đường bước nhanh tiến lên dập đầu, cũng nói rõ thân phận nữ hài.
Ninh Sở đi thẳng tới, còn chưa tới gần, liền nghe được nữ hài gào thét bén nhọn: "Vì sao ngươi không quỳ? Ngươi thật to gan, cũng dám không quỳ bổn công chúa!"
Kiêu ngạo ương ngạnh là đánh giá của nàng với Trường Tâm công chúa, xét thấy nàng chỉ là đứa trẻ bị làm hư, Ninh Sở quyết định không cùng nàng so đo. Lúc này khom người: "Bái kiến công chúa."
"Quỳ xuống cho ta!" Trường Tâm công chúa vọt lên đứng trên ghế dựa, trên cao nhìn xuống Ninh Sở, lớn tiếng quát: "Cẩu nô tài, đừng tưởng rằng trở thành thư đồng của Thiếu Tư ca ca thì có thể không coi ai ra gì, hôm nay bổn công chúa càng muốn thay ca ca dạy dỗ ngươi một phen! Người đến, cầm châm đến!"
Tiểu cung nữ hầu hạ nàng lập tức vội vàng đi tìm ngân châm.
Thanh âm này thực tại bén nhọn, Ninh Sở có chút không kiên nhẫn vuốt vuốt mi tâm, lắc lư những ngày này nàng quả thực mệt mỏi, ánh mắt quét qua cái bàn bên cạnh, nhưng thấy trên mặt bàn thất linh bát lạc bày biện không ít đồ chơi, có ống đựng bút, tượng đất, con quay... Ánh mắt không khỏi run lên: "Ngươi động vào đồ đạc của ta?" Những thứ này đều là những món đồ chơi Thiếu Tư mua cho nàng, mặc dù không đáng giá gì, phần tâm ý lại khó được, dưới mắt lại bị làm hỏng.
"Đúng thì như thế nào? Cẩu nô tài, ngươi cũng xứng có những thứ này?" Vẻ mặt Trường Tâm công chúa ghen ghét, Thiếu Tư ca ca thế nhưng không có mua lễ vật cho nàng, lại mua nhiều thứ đồ tốt như vậy cho thư đồng. Thực quá ghê tởm, nhất là thư đồng này rõ ràng lớn lên còn tinh xảo đáng yêu hơn so với nàng, quả thực không cách nào dễ dàng tha thứ.
Trường Tâm công chúa nói xong còn thuận thế nhấc chân đạp ra mấy thứ đồ, cơn tức trong lòng Ninh Sở, không thể nhịn được nữa, lúc này bước lên một bước đem nàng từ trên ghế kéo xuống lại hung hăng ném đến trên đất.
"A ~" Trường Tâm bị đau hô to lên: "Người đến, đem nô tài kia kéo xuống cho ta." Lập tức có hai cung nữ tiến lên muốn động tay, bị Ninh Sở tiện tay phất một cái, liền bay ra ngoài, ném xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Thái giám trong Trừng Tâm điện thấy tình thế không tốt, lập tức chạy tới tìm Giản Thiếu Tư ...
"Công chúa, châm đến đây!"
"Cho ta." Ninh Sở không nói hai lời đem châm đoạt lại, cung nữ kia bị ánh mắt lạnh như đao của nàng dọa ngẩn ra.
Ninh Sở xoay người đem Trường Tâm kéo lên "Nghĩ đến ngươi ngày thường không ít lần cầm kim châm người, hôm nay liền muốn cho ngươi nếm thử tư vị bị kim châm!"
"Không cần! Không cần! Người đến, cứu mạng a ~" Trường Tâm công chúa hoảng sợ giãy giụa, kêu to cứu mạng, cả người run rẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa, đừng nói có bao nhiêu chật vật.
Mới vào cung liền nhiều chuyện thế này, không phải là hoàng hậu thì là công chúa, Ninh Sở kìm nén cơn giận trong bụng, cộng thêm cô bé trước mắt thực sự quá ác độc, lúc này giương cao châm hướng về cánh tay nàng hung hăng đâm một tý.
"A ~" Tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, hù dọa cung nữ cầm châm thiếu chút nữa ngất đi.
Mắt thấy châm thứ hai lại đâm xuống, bỗng nhiên nghe được sau lưng truyền đến thanh âm vội vàng của Thiếu Tư: "Dừng tay! A Tầm, dừng tay!"
"Thiếu Tư ca ca cứu ta, oa ~" Trường Tâm công chúa khóc đến kinh thiên động địa, Ninh Sở chán ghét đem nàng vứt trên mặt đất, xoay người chứng kiến Giản Thiếu Tư như một luồng gió chạy đến bên cạnh Trường Tâm.
"Oa ô ô ~" Trường Tâm lập bổ nhào vào trong lòng hắn gào khóc, vừa khóc còn vừa thút thít cáo trạng: "Thiếu Tư ca ca, nếu ngươi không đến, liền cũng không nhìn thấy được Trường Tâm rồi, ô ô, thư đồng của ngươi, ô ô, hắn muốn giết ta ~ ta thật là sợ nha ~ "
"Đừng sợ, ca ca ở chỗ này." Giản Thiếu Tư luống cuống tay chân an ủi Trường Tâm, "Tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương ngươi... Đừng sợ..."
Khá lắm huynh muội tình thâm, Ninh Sở lạnh lùng cười một tiếng, nói với tiểu thái giám hầu hạ một bên: "Phòng của ta ở nơi nào? Mang ta đi!"
"A Tầm?" Giản Thiếu Tư gấp rút ngẩng lên đầu, Ninh Sở hờ hững nói: "Như thế nào? Điện hạ tin lời từ một phía, cho rằng A Tầm muốn giết hại công chúa, muốn trị tội hay sao?"
Phát giác được nàng không vui, Giản Thiếu Tư sợ hãi vội vàng lắc đầu: "Không phải vậy. Ta, ta chỉ là muốn hỏi một chút, trong này có phải hay không có cái gì hiểu lầm?"
Trường Tâm nghe vậy la lớn: "Thiếu Tư ca ca, hắn muốn lấy kim châm đôi mắt của ta, còn châm cánh tay của ta..." Vừa nói còn liền đáng thương vung ống tay áo lên, chỉ chỉ vị trí bị châm đau, nhưng chỗ đó lại không có nửa điểm dấu vết.
"Như thế nào không có miệng vết thương?" Trường Tâm trợn tròn mắt.
Ninh Sở khinh miệt hừ một tiếng, nàng ngốc mới có thể để cho người ta lưu lại nhược điểm.
"Trường Tâm, rốt cuộc là thế nào?" Sắc mặt Giản Thiếu Tư có chút khó coi, nàng thế nhưng vu oan A Tầm, không thấy A Tầm đều tức giận sao?
"Ta, ta - -" Trường Tâm chớp mắt một cái, thấy thái giám cùng cung nữ bên cạnh, vội vàng chỉ kêu lên: "Thiếu Tư ca ca ta không có nói láo, Cúc Hương bọn họ tận mắt nhìn thấy hắn cầm kim châm ta ~ hơn nữa, hắn còn giết hai cung nữ!"
Ninh Sở nhàn nhạt nở một nụ cười, khá lắm tín khẩu thư hoàng, cung nữ kia bất quá hôn mê mà thôi, lại nói là bị nàng giết chết.
Giản Thiếu Tư nhìn thấy cung nữ ngã xuống đất, vô ý thức nhìn về phía Ninh Sở. Ninh Sở lạnh lùng cười một tiếng: "Như thế nào? Hoài nghi ta? Không bằng hỏi một chút muội muội tốt của ngươi đã làm gì!"
Tiện tay chỉ những món đồ chơi bị phá hư thất thất bát bát trên đất, nói xong, đầu cũng không quay lại đi ra đại điện. Nếu như Giản Thiếu Tư còn thiên vị tiểu bạch hoa ác độc giả nhân giả nghĩa kia, nàng liền lập tức rời đi!