Tại phòng thay đồ, được chia làm hai khu dành cho nam và nữ nằm kế sát nhau
Tại phòng thay đồ, được chia làm hai khu dành cho nam và nữ nằm kế sát nhau. Mộc Trà vì muốn đi tìm Ti Na, mà mơ hồ đi chẳng để ý bảng hiệu gì ở phía trên cả nên đi vô nhầm vào phòng nam không hay biết.
Mộc Trà vẫn hiên ngang nở nụ cười tỏa nắng như mặt trời, hiển nhiên đi vào rêu rang gọi:
Ti Na ơi, Ti Na... cậu có trong này không? A... ôi mẹ ơi...
Mộc Trà cả Uy Vũ đều giật mình hét toáng lên âm vang cả phòng, ánh mắt hai người như lộn tròng nhìn nhau.
Uy Vũ gằn giọng nói: Đây là phòng thay đồ nam, cô vào đây làm gì vậy hả?
Phòng thay đồ nam sao? Không lẽ mình vào nhầm?
Mộc Trà ngu ngơ đáp như ở trên trời rơi xuống vậy. Ánh mắt mê mẩn nhìn thân hình chuẩn với cơ bụng săn chắc của Uy Vũ, khiến cô không khỏi rời mắt mà đi tới lại gần anh, khiến anh thụt lùi với vẻ dè chừng. Mộc Trà đưa ngón tay chạm vào bụng của Uy Vũ cười đáp:
Woa, công nhận anh có cơ bụng đẹp thật đấy. Giống như mấy anh siêu mẫu trên tạp trí!
Uy Vũ dở khóc dở cười như một trò đùa vậy, khi lần đầu tiên thấy một cô gái không biết xấu hổ là gì, thấy con trai mình trần mà không thấy mắc cở còn tự nhiên như không tới sờ mó lung tung nữa.
Anh đặt tay nắm lấy đầu Mộc Trà đẩy ra giữ chặt lấy, với chiều cao 1m 83 như anh và thân hình thấp bé nhẹ cân như hạt tiêu của Mộc Trà thì anh dễ dàng khống chế được. Anh buông một câu đùa:
Cô lén vào đây chỉ để ngắm bọn tôi thay đồ sao?... Cô đúng là đồ biến thái đấy!
Anh nói gì? Biến thái sao?... Anh mới là biến thái đấy... Thả tôi ra...
Mộc Trà càu nhàu, nét mặt nhắn nhó. Tay quờ quạng muốn xử Uy Vũ một trận nhưng bị anh nắm đầu giữ chặt lấy, không cho cô làm gì được anh, khiến cô bực mình hết sức.
Cô tức mình đá thẳng chân lên đầu Uy Vũ làm mất thăng bằng mà buông cô ra. Cô đẩy anh ra vội chạy thẳng một mạch ra khỏi đây ngay lập tức.
Cái con nhỏ kia, mau đứng lại... Thật là... Uy Vũ thở phắt một cái, bó tay chịu thua với cái người oan gia ngõ hẹp kia.
...
Tại phòng vệ sinh nam.
Alo, tôi nghe đây.
Anh Tú cầm lấy điện thoại nghe máy khi có người gọi bên đầu dây. Ánh mắt quan sát xung quanh nhằm đề phòng có người ra vào nghe thấy được cuộc nói chuyện này.
Cậu đã gặp Khánh Hàn chưa? Người mà cậu tò mò đấy, kẻ sát thủ giết người không một dấu tích, chỉ để cánh hoa lily trắng và đôi giày họa tiết lá bài.
Một giọng nói khàn khàn bên đầu dây.
Anh tú vừa rửa tay vừa nghe điện thoại: Gặp rồi! Cậu ta thật kiêu ngạo đấy, chẳng ra dáng một sát thủ lừng danh gì cả, trước sau gì cũng bị hạ gục một cách dễ dàng thôi! Tôi nghe nhiều người nói, cậu ta chỉ nói được chứ đâu làm ra trò trống gì... Tôi nghĩ những kẻ có quyền lực bị giết kia là một kẻ khác chứ không phải một đứa có khuôn mặt thư sinh như vậy.
Anh Tú nhìn vào gương nhếch môi cười khinh bỉ khi nhớ lại dáng vẻ bất cần như mấy thằng ngáo đá của cậu ta lúc ở ngoài phòng tập luyện kia, đủ để cảm thấy cậu ta như thế nào. Cùng với những lần tiếp xúc hỏi han nhiều người trong tổ chức OCE toàn đánh giá cậu ta là một kẻ có tính khí thất thường và kém cỏi.
Đừng xem thường cậu ta! Tôi có việc muốn nhờ anh làm đây!
Chuyện gì cậu nói đi.
Anh Tú đáp nhanh với vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi muốn tối nay cậu giúp tôi bắt cậu ta. Dù sao tổ chức Găng Tơ của cậu với sở cảnh sát chúng tôi cũng thân thiết với nhau rồi còn gì. Chẳng qua vụ này khó nhằn nên mới nhờ thôi, sẵn tiện thâu tóm tổ chức ngầm của cậu ta luôn... Đôi bên đều có lợi, tôi bắt được hắn, cậu mở rộng quy mô hoạt động.
Giọng nói của một nam thanh niên hiện rõ sự toan tính, mưu mô muốn nhờ Anh Tú giúp.
Okk, được thôi! Dù sao tôi cũng muốn loại bỏ cả OCE vì sự hoạt động dơ bẩn của chúng. Sẵn tiện trả thù cho Devil, đàn em của tôi!
Anh Tú nói với giọng đầy hạ huyết, ánh mắt trở nên sắc bén chứa đựng sự độc đoán.
Chiều nay khoảng tầm năm giờ chiều cậu ta mới về tới dinh thự. Từ tòa nhà OCE về đến dinh thự cũng phải cách cả cánh rừng thông, khoảng 3km. Thường các học viên sẽ đi xe buýt riêng để kí túc xá, nhưng cậu ta thường hay đi bộ về.
OK...
Anh Tú tắt điện thoại, khẽ nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ mới chỉ hơn 10 giờ sáng vẫn còn quá sớm. Anh nhanh chóng đi ra khỏi đây.
Lúc này, Khánh Hàn từ bên trong căn phòng ở đầu dãy bước ra với vẻ mặt lạnh lùng, trên môi nở nụ cười hờn hợt như có như không. Ánh mắt sắc bén không thể hiện cảm xúc gì.
Thật sự người gọi cho anh ta là ai?
Suy cho cùng thì bọn họ chẳng nhắm vào kẻ cầm đầu, mà lại nhắm vào tay sai của họ. Họ có cùng suy nghĩ, chỉ cần giết được kẻ mạnh của hắn thì hắn sẽ rơi vào yếu thế. Nhưng điều đó hoàn toàn sai, không còn kẻ này thì vẫn còn kẻ khác làm cánh tay trái cho hắn mà thôi.
...
Quản lý N gặp tôi có chuyện gì không?
Ti Na thắc mắc hỏi, khi quản lý N gặp riêng cô có một chút chuyện cần cô làm.
Đây là hình của tên thiếu gia tập đoàn xe BMW rất có tiếng trong giới làm ăn. Chủ tịch muốn cô giết chết tên này để đe dọa ba của hắn, vì hắn dám chiếm đoạt khu resort của Ocean Marina. Hắn tên là John Nguyễn!
Quản lý N nói giọng đều đều, rồi đưa cho Ti Na tấm hình về anh ta.
Vậy sao không để Khánh Hàn hay Khánh Thiên làm vậy? Ti Na thắc mắc hỏi.
Cậu Khánh Thiên thì đã đi công tác bên Trung Quốc rồi, còn cậu Khánh Hàn sẽ làm nhiệm vụ khác. Cô hãy phụ trách nhiệm vụ lần này đi!
Ti Na chỉ gật đầu Ừ, cầm lấy tấm hình nhìn với ánh mắt chứa đựng điều gì đó.
...
Tại khu luyện tập.
Tất cả học viên của OCE đều đã có mặt đầy đủ ở trong khu nhà đa năng để chuẩn bị cho buổi huấn luyện hôm nay. Mọi người ai ấy đều mang vẻ mặt bắt đầu cảm thấy chán nản và lo lắng, vì đã phóng lao nên đành theo lao thôi.
Khánh Hàn từ ngoài bước vào với dáng vẻ bất cần, anh chỉ mặc đơn giản áo hoodie màu đen cùng quần thể thao, chân mang đôi giày thể thao trắng. Đội mũ lưỡi để lộ mái tóc đen với khuôn mặt trầm tĩnh, hai tay nhét vào túi áo. Lúc này các học viên ở đây mới để ý, họ nhìn thấy rõ hình xăm chữ Im Fine trên cổ của Khánh Hàn.
Mấy học viên nữ dù cho sợ Khánh Hàn nhưng họ không khỏi ngơ ngẩn bởi vẻ nam tính của anh, họ quay sang nhau thì thầm, liếc mắt nhìn anh.
Ê, nhìn cậu ta đi. Thật sự như hình vẽ đồ họa vậy!
Phải công nhận, câu ta đẹp trai thật. Vẻ đẹp vừa lạ vừa thực. Đẹp hơn mấy đứa con trai ở đây nhiều, dù bọn nó có ăn diện theo kiểu Hàn Quốc hay Âu Mỹ cũng chẳng bằng cậu ta.
Không lẫn đi đâu trong số nam giới hiện giờ. Nhìn gu ăn mặc, tuy đơn giản nhưng khoác lên người cậu ta thì sẽ trở nên phong cách, thịnh hành so với thời trang giới trẻ hiện giờ.
Không khéo còn đẹp hơn cả mấy đứa con gái tụi mình nữa đấy. Nhìn đi, đôi môi căng dày không cần tô son vẫn đỏ hồng, đã vậy cặp mắt hai mí sắc với lông mi cong vút. Khung xương quai hàm rõ nét.
Nghe những đứa con gái bàn tán nhan sắc của Khánh Hàn, những học viên nam cảm thấy có đôi chút khó chịu, liếc mắt nhìn Khánh Hàn chăm chăm. Họ cũng phải nhìn lại mình mà gật đầu công nhận Cậu ta đẹp trai hơn mình. Trong khi họ để tóc nhuộm màu này màu nọ, tóc vuốt keo, ăn mặc cầu kì để ra dáng một công tử nhà giàu, giống như các nam thần soái ca nhưng anh thì ngược lại. Tuy đơn giản nhưng lại toát lên khí chất lúc ngầu bất cần, lúc thì thư sinh khi lạnh lùng vương giả.
Ti Na cảm thấy có chút bực mình khi cứ nghe những lời xì xào về Khánh Hàn, nhìn anh ta chỉ khiến máu trong người cô sục sôi khi nhớ lại những gì anh nói lúc sáng ở ngoài kia.
Cô thở phắt một cái nói thầm: Nếu có xô nước lạnh với đá ở đây thì mình sẽ dội thẳng vào cái bản mặt vô tình của anh ta cho bỏ ghét... Càng lúc càng thấy không ưa gì rồi...
Còn Mộc Trà với Uy Vũ đứng chí chóe với nhau như chó với mèo vậy, không ai chịu nhường ai.
Hôm nay cậu định sẽ cho họ luyện tập gì đây?
Quản lý N đứng bên cạnh Khánh Hàn, nhìn anh hỏi.
Khánh Hàn khẽ phả ra tiếng thở dài, lườm mắt nhìn quản lý N một cách chán ghét, trầm giọng đáp: Tôi là học viên chứ không phải là huấn luyện!
Nhưng giờ cậu không huấn luyện thì đâu còn ai đâu.
Quản lý N nhíu mày nói.
Thật lạ.... muốn ngủ nướng không được... Khánh Hàn làu bàu với vẻ mặt khó chịu.
Uy Vũ đi lại vỗ vai Khánh Hàn một cái, nhẹ giọng nói: Hôm nay, mày định cho mấy đứa học viên luyện tập gì đây?
Khánh Hàn thở phào, ngán ngẩm: Trong OCE này nhiều huấn luyện viên bộ môn xạ thủ này, đâu nhất thiết phải là tao. Tao cũng là học viên mà, tao cũng phải học chứ bộ...
Khổ... ! Tao đâu có biết, anh Thiên nói huấn luyện viên hiện nay bận rồi. Huấn luyện viên Yukito đưa cho quản lý N bài giảng chỉ dẫn đưa tới tao rồi tao chỉ biết đưa tới mày thôi?
Nói rồi Uy Vũ ném bản hướng dẫn cho Khánh Hàn, để anh chụp lấy. Anh chỉ nhìn sơ qua rồi lại ném sang Uy Vũ, anh vội chụp lấy và lên tiếng:
Mày đọc rồi, không huấn luyện à?
Mệt, chơi game!
Khánh Hàn thản nhiên đáp, cầm lấy điện thoại ngồi xuống ghế một cách bất cần. Uy Vũ chỉ biết nhìn quản lý N lắc đầu, không biết nói gì.
Trong khi đó, những học viên đều đứng xếp hàng chờ mỏi mòn để được tập luyện và cảm thấy bất mãn trước thái độ của Khánh Hàn. Vài học viên nam khó chịu, bực bội lên tiếng chửi cho nhau nghe:
Tao đến đây để học chứ không phải tới để chơi, thật là tao muốn kiện cái trường OCE này ghê gớm khi để cho thằng Khánh Hàn đó huấn luyện tụi mình trong bộ môn này...
Nó nhỏ hơn mình tới tận hai ba tuổi luôn đấy, mà dám đứng đó dậy tụi mình mới lạ chứ... Tao thấy khinh thường nó, chỉ số IQ 150 cái gì, bả đậu thì có, tầm thường...
Tao nghe khóa trước được huấn luyện rất nghiêm túc và nhiều huấn luyện rất khó tính nên những tiền bối đó ai cũng giỏi hết... Tự dưng đưa một thằng kém cỏi, không có thực lực vào đây để huấn luyện tụi mình...
Những lời nói xỏ cứ liên tục bủa vây Khánh Hàn không ngớt, Anh Tú vòng tay trước ngực nhìn Khánh Hàn tỏ vẻ khinh thường và quay sang chỗ đám học viên nam đang chửi Khánh Hàn, trầm giọng nói:
Thay vì đứng đây chửi, tại sao các cậu không trực tiếp thử thực lực của cậu thiếu gia kiêu ngạo đó...
Những học viên nam xung quanh nghe có vẻ hợp lý đều nhìn nhau và thì thầm.
Uy Vũ nhìn thấy ánh mắt xem thường và những lời nói không hay về Khánh Hàn, anh bực mình đi lại đánh Khánh Hàn một cái bốp ở lưng, khiến Hàn giật mình nổi quạu:
Cái thằng này, muốn chết à...
Uy Vũ nghiến răng nghiến lợi, ấn nhẹ vai Khánh Hàn để anh ngồi yên và gượng nói:
Khánh Hàn, ra huấn luyện đi! Đừng để mọi lời đó đến tai ba mày chứ... Mệt lắm...!
Hàn bực mình, không nói không rằng vẫn ôm lấy cái điện chơi game. Mặc sát người ta đang nói xấu mình, anh mặc kệ chẳng liên quan. Uy Vũ bó tay không nói được, đành cầm lấy bản bài giảng xem qua để huấn luyện, coi như thay Khánh Hàn vậy.
Khánh Hàn đang ngồi tập trung chơi game thì bỗng chợt...
Xào...
Những giọt cà phê trên mái tóc Khánh Hàn nhỏ giọt xuống khuôn mặt như tạc tượng. Anh dừng lại mọi động tác chơi game của mình, ánh mắt đen huyền trở nên sắc lạnh trông thấy.
Mọi học viên nữ xung quanh đều há hốc mồm oh my god với hành động của Ti Na. Cô lớn tiếng mắng:
Anh như vậy, bảo sao người khác không coi thường anh được. Mẹ anh ghét anh cũng phải thôi, tôi cũng biết lý do tại sao anh giết em trai của anh rồi. Bởi vì anh không muốn em trai hơn anh, cho nên anh mới giết. Cũng giống như những học viên ở đây, anh không muốn họ hơn mình nên mới không coi họ ra gì, không huấn luyện... anh sợ họ giỏi hơn mình và nếu họ giỏi hơn thì anh sẽ loại bỏ, phải không hả?
Ti Na nói thẳng không suy nghĩ, khiến Uy Vũ và quản lý N đờ ra vì những lời nói không khác gì nhát dao găm đâm vào Khánh Hàn. Tại vì thấy Khánh Hàn không huấn luyện cho mọi người, gây lãng phí thời gian nên cô mới hùng hổ đi lại cầm lấy cà phê của bạn học viên đổ lên đầu của Khánh Hàn để xả cơn tức.
Khánh Hàn nắm chặt hai tay của mình lại, gân xanh nổi lên chằng chịt, ánh mắt sắc lạnh như dao. Vẻ mặt anh hiện rõ nỗi căm phẫn sau những lời nói đó. Đừng trách anh vô tình, chính cô gái này đang làm cho anh thành kẻ tàn nhẫn ngay lúc này.
Uy Vũ đưa bảng bài giảng cho quản lý N vội đi lại chỗ Khánh Hàn ngay lập tức để xoa dịu mọi chuyện, trước khi nó chuyển biến tệ và gây đổ máu.
Nhưng Uy Vũ chẳng kịp chạy tới thì Khánh Hàn đã ra tay.
Phịch....
Á... Ôi chúa ơi!...
Mọi học viên nữ đều hét toáng lên, ánh mắt sợ hãi khi nhìn thấy Ti Na bị Khánh Hàn tóm lấy cổ tay quẹo một phát kêu lên tiếng rắc và còn bị anh dùng lực trưởng thật mạnh vào bụng đẩy cô ngã phịch xuống sàn văn ra cả mấy mét thật xa. Ti Na phun máu, đau nhói và nằm co quắp như tôm dưới sàn. Ánh mắt sợ hãi nhìn Khánh Hàn đang tiến đến đây.
Học viên nam đều nhíu mày, không dám ra can ngăn vì thấy được sự tàn nhẫn trong Khánh Hàn. Anh nhìn giờ không khác gì một kẻ máu lạnh.
Mộc Trà hồng hộc chạy lại chỗ Ti Na, lo lắng sốt vó khi Ti Na bị như vậy.
Ti Na... Ti Na à...
Mộc Trà, mình đau quá... Ti Na nói giọng yếu ớt.
Khánh Hàn rút lấy cây gậy gỗ trong người quản lý gần bên lạnh lùng giơ lên để phang vào người Ti Na khiến mọi người không ai dám nhìn, đều nhíu mày nhắm mắt quay đi chỗ khác.
Mộc Trà hớt hãi ôm lấy Ti Na hét toáng lên: Anh không được giết chết bạn tôi!
Dừng tay đi Khánh Hàn, mày quên mất quy tắc OCE rồi hả? Không được đánh nữ biết không?
Mặc kệ Uy Vũ cứ nói, Khánh Hàn vẫn hành động thôi. Có lẽ đây không phải là chính anh nữa mà thay vào đó bản chất thật của một Khánh Hàn tàn nhẫn kia. Anh giơ cây gậy lên và định ra tay thì...
Xẹt...
Một con dao lia thẳng vào tay Khánh Hàn làm anh thả gậy rơi tự do xuống sàn, từng giọt máu bắt đầu tưa ra thật nhiều.
Anh Tú ra mặt bảo vệ Ti Na, ánh mắt sắc lẹm nhìn Khánh Hàn. Và ngay lập tức cũng có 5 học viên nam chạy ra chắn ngang, vẻ mặt ai nấy đều phẫn nộ nhìn Khánh Hàn như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Hàn khẽ liếc nhìn từng học viên một và anh chợt phát hiện ra điểm thú vị của bọn chúng đó chính là vết xâm hình con nhện. Anh nhếch môi và thầm Che chắn chẳng kĩ, tại sao để lọt vào mắt thằng này chứ?
Cô không sao chứ?Anh Tú hỏi Ti Na với vẻ lo lắng.
Ti Na đau buốt cả bụng, không lên tiếng nổi. Ánh mắt cô cay nghiệt nhìn Khánh Hàn kể cả Mộc Trà.
Anh Tú cắn môi, thở phắt một cái đứng dậy và đi ra đối diện với Khánh Hàn. Anh Tú gằn giọng:
Tại sao, cậu lại ra tay tàn nhẫn với một cô gái vậy? Cậu không đáng mặt đàn ông tí nào, hành động đó rất hèn. Cô ấy nói đúng lắm, cậu chẳng có tư cách để đứng đây lên mặt với chúng tôi, cậu chỉ là một kẻ đáng khinh thôi...
Khánh Hàn vẫn giữ nét mặt lạnh lùng và đáp với giọng trầm thấp: Còn anh có tư cách lên giọng với tôi chắc?
Anh Tú đi lại gần sát Khánh Hàn, nghiêm túc nói: Tôi muốn thách đấu với cậu?
Khánh Hàn khẽ nhìn Ti Na nhếch môi rồi nhìn sang Anh Tú đáp lại:
Vậy lấy cô gái kia ra thách đấu và mạng sống của cô gái đó như thế nào thì trông cậy vào anh đấy.
Không được đâu... không được đem Ti Na ra thách đấu như thế?
Mộc Trà vội xen ngang, phản ứng kịch liệt.
Không được, tôi không muốn ai xen vào. Tôi thua tôi chịu!
Anh Tú cũng lên tiếng phản đối.
Khánh Hàn nở nụ cười lạnh lẽo của một ác ma và tắt ngay trong vài giây, anh nhẹ giọng đáp lại:
Vậy thì, cô gái kia vẫn phải chết thôi! Ở đây đâu có nam vương thân thiện????
Khánh Hàn cúi xuống nhặt lấy cây gậy gỗ lên, vỗ vào bàn tay vài cái để chuẩn bị thay thần chết tiễn đưa một người sang thế giới bên kia.
Anh Tú cảm thấy bối rối vì anh không muốn cô gái kia xen vào chuyện này, vốn dĩ anh phải tuân thủ quy tắc không làm hại đến phụ nữ và trẻ em nhưng thế cuộc bây giờ thì cho dù anh thua thì anh cũng chả sao mà cô gái kia sẽ chết, may ra anh phải thắng.
Ánh mắt Anh Tú hướng sang nhìn về phía một người con trai bên cạnh quản lý N để nhờ sự giúp đỡ. Khánh Hàn nhanh chóng nhìn được ánh mắt của Anh Tú đang nhìn ai, anh lên tiếng:
Cầu cứu sao?
Tôi chấp nhận thách đấu!
Anh Tú vội đáp nhanh khi thấy ánh mắt Khánh Hàn nghi ngờ, Tú không muốn người kia bị liên lụy.
Khánh Hàn, để tao ra thử thách cho. Thay vì đánh nhau thì bắn súng đi!
Uy Vũ vội đi ra chỗ Khánh Hàn nói và cầm lấy cái khăn buộc lại vết thương cho Khánh Hàn. Anh không quên đánh ánh mắt chứa điều gì đó bí ẩn nhìn Anh Tú.
Khánh Hàn đồng ý để cho Uy Vũ ra thử thách lần này. Uy Vũ vừa băng bó cho Khánh Hàn vừa nói:
Tính cách lương thiện trước đây của mày đâu rồi? Khánh Hàn, mày thay đổi nhiều lắm đó, tàn nhẫn hơn trước...
Khánh Hàn bình thản đáp lại: Tao thích sự tàn nhẫn nhưng tàn nhẫn của tao cũng vì công lý thôi! Ai nấy hãy cho tao lương thiện đi.
Uy Vũ đang băng bó chợt dừng lại: Công lý? Tao không thấy! Cô gái kia có làm gì sai chăng...? vẻ mặt Uy Vũ tự dưng bộc lộ sự tức giận với Khánh Hàn.
Khánh Hàn bất ngờ khi bị thằng bạn dằn mặt như vậy. Anh trầm giọng:
Mày đang trách tao?
Uy Vũ đưa ánh mắt sắc lạnh có nỗi căm phẫn nhìn Khánh Hàn. Hai ánh mắt nhìn nhau không khác gì kẻ thù.
Hai người nhìn nhau một lúc rồi chợt Uy Vũ bật cười vì thấy Khánh Hàn có vẻ căng thẳng, anh vỗ nhẹ vai Khánh Hàn một cái:
Tao đùa chút thôi! Thoải mái đi người anh em!
Mày muốn chết à?
Khánh Hàn nỗi cơn thịnh nộ định cho anh bạn một cái đấm nhưng lại thôi.
Uy Vũ vội xoa dịu Khánh Hàn: Thôi, tao xin lỗi. Đùa với mày chán quá... Mày giỏi bắn súng không?
Bắn tồi! Khánh Hàn đáp nhanh.
Uy Vũ vội cho quản lý N sắp xếp lại phòng luyện tập, tập trung học viên qua một bên để lại khoảng không gian rộng. Ở giữa được quản lý N cho người đặt hai chai thủy tinh đặt theo đường thẳng hàng dọc, mỗi chai cách nhau 10 mét, từ vạch đỏ để người đứng ngắm bắn cách cái chai đầu tiên 10 mét.
Thử thách lần này sẽ là bắn bể chai thủy tinh....
Uy Vũ vừa cất tiếng, mọi học viên đều bàn tán xôn xao.
Bắn súng vào cái chai quá dễ dàng rồi còn gì....
Thử thách dễ như ăn cháo đấy, chỉ cần nhắm bắn chuẩn là trúng rồi!
Học viên quá ồn ào, khiến Uy Vũ bực bội đưa vẻ mặt khó chịu nhìn xuống làm họ câm nín. Anh tiếp tục nói:
Nếu một trong hai người, ai bắn được cái chai phía sau mà không cho viên đạn bắn xuyên qua cái chai đầu tiên rồi mới tới cái chai phía sau thì sẽ là người chiến thắng và ngoài ra chỉ được đứng im một chỗ để bắn không dịch chuyển.
Mộc Trà nghe Uy Vũ nói cảm thấy khó hiểu, cô thì thầm: Nếu như muốn bắn được chai thứ 2 thì phải ngắm bắn chai thứ nhất để viên đạn chạy thẳng về cái chai thứ 2 mới được. Mà anh ta nói, không được để viên đạn xuyên qua cái chai thứ nhất thì bắn bằng niềm tin à... kiểu gì cũng không tìm ra cách bắn.... Khó hiểu!
Ti Na vẫn cảm thấy đau nhói nằm gọn trong vòng tay của Mộc Trà. Lần này cô sống chết như thế nào thì phải trông cậy vào Anh Tú thôi.
Thử thách được Uy Vũ đưa ra khiến cho học viên đều vác óc suy nghĩ đủ kiểu để tìm hướng ngắm bắn. Họ nghĩ, bắn kiểu gì cũng phải bắn viên đạn vào chai thứ nhất rồi để viên đạn đó tới cái chai phía sau, không còn cách nào khác.
Cả hai bắt đầu đi!
Uy Vũ lên tiếng cho bắt đầu thử thách. Anh đi lại chỗ Khánh Hàn, khẽ nói: Theo như tao biết, Anh Tú là một tay súng giỏi đấy! Chúc mày thượng lộ bình an!
Cái thằng này, chúc bạn kiểu gì vậy? Mày đưa ra thử thách giết chết tao rồi đấy?
Khánh Hàn nhẹ giọng mắng.
Tao đùa thôi! IQ mày 150 mà, tao tin mày sẽ tìm ra cách thôi!
Uy Vũ mỉm cười không đôi co với Khánh Hàn nữa, quay người đi ra chỗ khác. Anh vừa đi ra khỏi, nụ cười trên môi của anh cũng tắt ngay đi thế vào đó là khuôn mặt lạnh lùng.
Khánh Hàn và Anh Tú bước vào thử thách, cả hai đều lắp súng và đứng vào vị trí của mình. Ai ai cũng đang muốn đón xem thước phim hành động phía trước, xem họ xử trí như thế nào.
Anh Tú đeo bao tay vào, cảm thấy rất tự tin với khả năng bắn súng của mình bởi vì đã được đào tạo vững chắc trong tổ chức trước đó về kĩ thuật bắn như thế này. Với lại Anh Tú cũng có quyền tin mình thắng vì biết được Khánh Hàn chưa hề học qua kĩ thuật bắn súng bao giờ.
Anh Tú quay sang nhìn Khánh Hàn nhẹ giọng nói: Chúc cậu may mắn!
Khánh Hàn nhếch môi cười nhạt, mang bao tay và mắt kính vào mặc kệ câu chúc hàm ý của Tú.
Cả hai bắt đầu giương súng, bóp cò ngấm bắn thật lâu, mỗi người một dáng đứng khác nhau. Ai nấy cũng đều toát mồ hôi để xem họ bắn như thế nào, quá hồi hộp không biết ai sẽ thắng.
Khánh Hàn khá bối rối trong việc xác định hướng bắn vì chưa bao giờ anh gặp kĩ thuật bắn như thế này bao giờ. Uy Vũ đã nhằm phải điểm yếu của anh mất rồi, thật sự anh phát điên với thằng bạn này mất. Anh biết Uy Vũ là xạ thủ số một trong OCE này, nên đưa ra thử thách khá hóc búa. Chắc Uy Vũ nghĩ anh IQ 150 sẽ tìm được cách nhưng đâu phải lúc nào trí thông minh của anh cũng khả dụng. Anh ngắm bắn khá lâu.
Về phía Anh Tú, anh đã ngắm bắn xong. Anh nghĩ chỉ cần đưa tay chệch qua một bên và bắn là được. Anh ta bóp cò và bắn...
Pằng...
Phát súng đầu tiên vang lên khiến cả căn phòng âm vang, mọi học viên đều tò mò không biết Anh Tú có bắn trúng hay không cũng phải chờ đến lượt Khánh Hàn. Uy Vũ ngồi ở ghế, vòng tay trước ngực nhíu mày trầm ngâm, trong thân tâm anh đang vô cùng sốt ruột vì một chuyện.
Đến lượt Khánh Hàn, mồ hôi trên trán anh bắt đầu chảy dọc xuống tóc mai. Anh nghĩ, không lẽ thua dễ dàng vậy sao chứ? Ánh mắt anh nhìn vào hai chai thủy tinh phía trước cảm thấy mù đường thật sự, không biết bắn kiểu gì thì chợt anh nghĩ ra trong game đột kích hình như có kĩ thuật bắn này thì phải. Anh nhắm mắt lại, tưởng tượng hình ảnh trong game như thế nào, anh làm y chang như thế.
Khánh Hàn đứng nghiêng người qua trái một góc 90 độ thay vì 45 độ. Anh đưa súng lên, ngắm bắn chuẩn sát, tay anh nhanh chóng nghiêng qua trái trong một giây tích tắc để viên đạn vòng đi đúng hướng.
Pằng...
Phát súng thứ hai vang lên, viên đạn Khánh Hàn bắn bay vòng qua qua chai thứ nhất sau đó xé toạc gió làm đôi bay thẳng về phía trai thứ hai.
Choang.
Chai thủy tinh vỡ nát trong sự ngỡ ngàng của mọi người. mọi học viên đều đứng lên bắt đầu bàn tán:
Anh Tú bắn vỡ chai đầu tiên chứ không phải chai thứ hai, vậy mà cứ tưởng!
Khánh Hàn là người bắn trúng, đúng là thiên tài mà...
Kĩ thuật bắn chuẩn xác quá, sao cái gì nó cũng giỏi hết vậy kể cả bắn súng...
Mọi học viên nam đều nể phục Khánh Hàn vì anh làm được, còn học viên nữ không hết lời khen anh là thiên tài.
Anh Tú bất ngờ trước khả năng bắn súng của Khánh Hàn, anh ta không ngờ Khánh Hàn lại có kĩ thuật bắn chuẩn xác như vậy. Anh ta chợt nhận ra, kỹ thuật chệch tay của mình là sai hoàn toàn. Trong khi mấu chốt của kỹ thuật này là sự nhanh tay làm sao phải nghiêng tay nhanh và bắn trong vòng một giây tích tắc.
Uy Vũ đứng bật dậy khá bất ngờ trước kỹ thuật bắn súng của Khánh Hàn, trong khi Khánh Hàn chỉ học bắn súng mới mấy tháng mà thôi.
Ti Na à... Anh Tú thua rồi! Mộc Trà nói giọng run run, lo sợ cho Ti Na.
Mộc Trà cứu mình, không thì anh ta sẽ giết mình mất... Mau gọi cho ba nuôi mình ngay... Ti Na nói giọng yếu ớt, tay liên tục bấu víu vào tay áo của Mộc Trà.
Khánh Hàn nở nụ cười tà mị lạnh lẽo không khác gì sát nhân, cầm khẩu súng đi lại chỗ Ti Na với vẻ mặt lạnh nhạt.
Anh Tú đã thua, thì cô gái này phải chết thôi đúng không?
Uy Vũ vội lên tiếng: Ti Na là em gái mày đấy, mày giết cô ấy liệu ba mày sẽ để yên?
Khánh Hàn không trả lời, cầm súng đi lại kề vào thái dương nhìn trừng vào Ti Na, nói với giọng giễu cợt:
Em gái à... anh có nên giết em không ta? Anh hỏi em đấy? chỉ cần trả lời có hay là không thôi...
Ti Na nhíu mày nhìn Khánh Hàn, cô khá bất ngờ với tính cách Khánh Hàn thay đổi nhanh chưa từng thấy. Rốt cuộc con người này như thế nào chứ? Đa nhân cách hay tâm thần phân liệt?
Cô gượng gạo lên tiếng: Anh giết em, ba cũng sẽ giết anh đấy!
Anh cũng không muốn làm vậy đâu, hãy trách tên Anh Tú dám thách anh thôi! Khánh Hàn vừa nhìn Anh Tú vừa kề súng vào Ti Na. Anh tiếp lời: Giờ sao em nói đi, anh chìu em hết?
Mộc Trà vội nói nhỏ đủ để Ti Na nghe: Thôi coi như Ti Na cầu xin anh ta đi, nhìn anh ta cứ sao ý? Tính cách thay đổi, giống như trong người anh ta có hai con người vậy? Ti Na cứ nói đi, xoay xở tình hình này không thì chết đấy?
Nghe Mộc Trà nói vậy, Ti Na nuốt chửng nước bọt cắn răng chịu đựng, gượng nói: Em xin lỗi, em sai rồi! Xin anh hãy nể ba mà tha cho em. Em hứa sẽ không làm như vậy nữa.
Tốt lắm! Đừng để người khác phải vì em mà mang anh ra thách đấu nữa? Anh không thích đâu, lần này anh bỏ qua nhưng sẽ không có lần sau.
Khánh Hàn gằn giọng nói với vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt anh khiến Ti Na không dám nhìn thẳng vì không khác gì chiếc gai nhọn đang muốn giết chết cô.
Ti Na rụt rè đáp lời: Em hứa!
Vậy thì tốt! Khánh Hàn thả khẩu súng xuống, hôn lên trán Ti Na một cái khiến cô bất ngờ, kể cả mọi học viên xung quanh.
Nhìn thấy Ti Na có vẻ bất ngờ tỏ vẻ ngại ngùng, Khánh Hàn nhẹ giọng nói: Chỉ là nụ hôn của anh trai dành cho em gái thôi mà, có gì đâu mà bất ngờ!
Dứt lời, Khánh Hàn đứng dậy với vẻ mặt lạnh lùng không phải thư sinh kiêu ngạo gì nữa. Mọi học viên đều đánh mắt đi chỗ khác không dám nhìn vào ánh mắt Khánh Hàn. Lúc đầu, họ còn nhìn vì vẻ đẹp thư sinh kiêu ngạo của anh nhưng giờ mọi chuyện xảy ra anh lại thay đổi nét mặt ác lạnh thế kia chẳng ai dám nhìn.
Khánh Hàn nhìn một lượt học viên ở đây, thấy ai cũng dè chừng làm anh nực cười. Thôi thì mặc kệ, anh đi về dinh thự để đánh một giấc, anh buồn ngủ quá rồi.
Uy Vũ, tao về trước đây mày ở lại huấn luyện cho họ đi! Lấy cái thử thách này ra mà huấn luyện, giờ tao mệt rồi!
Dứt lời, Khánh Hàn cho tay vào túi quần đi ra khỏi đây mà trước khi đi anh đứng lại nói câu cuối cùng: Chào đón Găng Tơ đến với OCE này!
Nói xong, anh rời khỏi.
Câu nói của Khánh Hàn khiến mọi người khó hiểu, quản lý N và Uy Vũ bó tay. Riêng Anh Tú và một vài người đứng ra bảo vệ Ti Na vừa rồi có phần chột dạ.
...
Tầm 5 giờ chiều, mặt trời bắt đầu cũng dần lặn xuống, để nguyên khoảng không trên bầu trời cao một màu đỏ sắc cam. Trên con đường trải dài vắng lặng với hai bên đường là những hàng cây thông cao ngút ngàn lâu năm.
Hôm nay Khánh Hàn lại đi bộ về như thường ngày, lâu lâu anh mới chọn phương tiện xe buýt để đi. Anh chỉ muốn thong thả nhìn ngắm phong cảnh nơi đây, thật sự khi về cái dinh thự kia chẳng khác nào lại nhốt mình trong ngục cả.
Mặc dù anh biết rõ, khi mình về đoạn đường ấy sẽ có điều xảy ra với anh nhưng anh vẫn bình thản bước đi. Không phải vì mục đích đối mặt với hắn mà anh chỉ muốn thấy người đã gọi điện cho hắn là ai thôi.
Huhu
Bất chợt cô một cô bé khoảng chừng tám tuổi đứng khóc bù lu bù loa, nước mắt nước mũi tèm nhèm. Khánh Hàn nhíu mày thấy vậy đi tới xem thử, anh cúi người thấp xuống nhìn cô bé hỏi:
Sao em lại khóc vậy? Em bị lạc sao?
Cô bé víu lấy tay anh vừa khóc vừa nói không rõ chữ: Anh ơi, em trai của em... em của em ở trong đấy đấy... Mấy anh kia bắt em của em... Anh giúp em đi...
Dùng trẻ con để dụ mình sao? Xem ra các người cũng hiểu rõ về tôi đấy! Khánh Hàn nghĩ thầm, nhếch môi cười nhạt. Anh vốn dĩ là người yêu thương trẻ con, bọn chúng hiểu rõ điều đó nên mới lợi dụng để làm điểm yếu của anh. Anh đưa tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt bánh bao xinh xắn này, nhẹ giọng đáp:
Được rồi, em dẫn anh đi. Anh sẽ giúp em!
Cô bé gật đầu rồi nắm lấy tay Khánh Hàn cùng anh men vào theo con đường mòn vào sâu trong rừng thông.
Ánh mắt anh sắc lạnh quan sát tỉ mỉ xung quanh, vẻ mặt anh vô cùng điềm tĩnh, bước chân anh đi vô cùng chậm rãi. Âm thanh những cây gậy sắt, dao cạ vào nhau chen chét truyền vào tai anh, anh dự đoán chúng mang theo rất nhiều vũ khí. Xem ra anh phải giải quyết nhanh gọn lẹ chuyện này thôi.
Ruỵn... Ruỵn..
Bất chợt có một chiếc xe đua địa hình vượt qua mặt Khánh Hàn, khiến anh đứng khựng lại thoáng giật mình. Đứa bé thả tay anh chạy vụt đi trong tít tắt.
Tiếng hò reo hú hét lên như bày thú. Trước mặt anh cách một đoạn khá gần, có một đám người khoảng 10 tên đang đứng kia cầm gậy gọc, dao và mã tấu với nụ cười ghê rợn. Bọn chúng dùng pháo khói màu để làm nền, khiến không gian nơi đây ngập tràn toàn màu xanh tím đỏ lẫn lộn.
Trên mu bàn tay kẻ nào cũng có hình xăm con nhện màu đen, chứng tỏ bọn chúng là người của tổ chức Găng Tơ. Còn kẻ có mái tóc hoe hoe vàng kia không ai khác chính là Anh Tú.
Anh chợt cong môi cười thầm nói: Ngồi không cũng bị gọi hồn nữa!
Thật ra anh chẳng hề đá động gì đến Găng Tơ cả, chỉ vì tính tò mò của cái tên Anh Tú kia về con người anh. Hắn đã quá xem thường anh rồi.
Chào mừng đến với Găng Tơ!
Anh Tú lên giọng nói đầy sự khinh thường lẫn ganh ghét và tức giận khi bị Khánh Hàn làm cho nhục nhã.
Khánh Hàn im lặng chẳng có phản ứng gì, chán ghét nhìn hắn ta.
Xem thử xem hôm nay cậu sẽ tìm cách trốn thoát như thế nào? Mau xử cậu ta đi!
Anh Tú gằn giọng nói, vẫy tay ra hiệu cho bọn đàn em của mình.
Bọn chúng nhanh chóng tiến lên lao tới Khánh Hàn, gương mặt bọn chúng đều dữ tợn. Trong khi Khánh Hàn vẫn đứng yên nhìn họ với ánh mắt sắc lạnh không thể hiện cảm xúc gì, anh đang cố gắng giữ bình tĩnh hết sức có thể. Rút lấy khẩu súng phía sau lưng anh đã phòng thủ sẵn trong người nhắm bắn một cách chuẩn sát. Bình thường anh sẽ không bao giờ mang theo vũ khí bên mình, nhưng do hôm nay ngoại lệ nên phải mang theo.
Pằng... Pằng...
Những phát súng vang lên, những tên bị Khánh Hàn bắn khi chẳng kịp ra tay đã ngã xuống nằm sõng soài dưới đất một cách đau đớn. Anh không bắn chết họ, anh chỉ nhắm vào bả vai và chân, những chỗ không gây nguy hiểm gì nhiều. Còn tên nào xui xẻo bị bắn ngay điểm chí mạng thì mất máu chết thôi.
Còn một tên thì anh buộc phải đánh tay không vì những tên này được đào tạo chuyên nghiệp, nên cũng không phải dạng vừa. Anh cúi người nhặt lấy con dao chống trả với những tên này. Giọt máu anh vừa chém một tên văn lên khuôn mặt quá đỗi lạnh lùng của anh.
Chẳng mấy chốc bọn chúng đều bị anh đánh gục cả, ánh mắt anh quay sang nhìn Anh Tú với vẻ lạnh lẽo. Anh ta có một chút lo sợ nhưng cố tỏ ra bình thường, khi nhìn thấy những gì mà Khánh Hàn ra tay vừa rồi. Đúng, hắn đã khinh thường anh, cho rằng anh chỉ cộp mác cái danh chứ không được gì cả. Nhưng hắn sẽ không dễ dàng gì bỏ qua, chẳng qua hắn chưa bộc lộ hết khả năng của mình thôi.
Gương mặt tươi cười đầy thách thức lúc vừa rồi của Anh Tú giờ thay vào sự căm phẫn. Hắn gằn giọng nói:
Hôm nay tao sẽ quyết chiến với mày! Tao nhất định phải loại bỏ cả OCE, để Găng Tơ chiếm thế thượng phong. OCE của bọn mày đã chèn ép bọn tao quá nhiều rồi đấy! Tao đã tốn công mới gia nhập vào được OCE chỉ để xem cái kẻ đã ra tay giết hại những người quyền lực đứng đầu trong thế giới ngầm như thế nào... Thì ra cũng chỉ là một kẻ mặt thư sinh chẳng có tài cán gì...
Loại bỏ? Anh nghĩ dễ dàng như vậy sao?...
Khánh Hàn nói giọng đều đều với ánh mắt khinh bỉ nhìn Anh Tú khi nghe những gì hắn nói vừa rồi.
Đương nhiên! Anh Tú đáp nhanh với giọng đanh thép, giơ tay tách một cái ra hiệu. Ngay lập tức có một đàn em của hắn xuất hiện. Đám vừa rồi chỉ là để thử nghiệm thôi. Anh ta nhếch mép cười tiếp lời:
Giờ thì để xem mày có thể làm được trò trống gì? May ra mày quỳ xuống...
Chưa kịp để Anh Tú nói hết câu thì ngay lập tức Khánh Hàn chĩa súng vào thái dương của hắn, ngón trỏ sẵn sàng bóp cò bất cứ khi nào viên đạn sẽ bay xuyên vào sọ hắn. Bọn đàn em cũng chỉ biết đứng im không dám manh động.
Khánh Hàn chợt cười rồi sau đó tắt lịm đi ngay lập tức, anh cất giọng đáp:
Anh định bảo tôi quỳ xuống trước mặt anh để cầu xin? Tại sao tôi phải cầu xin chứ, nó chẳng được lợi ích gì cả.
Ánh mắt Khánh Hàn nhìn Anh Tú chợt thay đổi, từ sắc lạnh sang lãnh đạm. Anh trầm giọng tiếp lời: Tôi đã làm gì đắc tội với anh chứ?
Anh Tú ấp úng khi Khánh Hàn hỏi câu như vậy và anh ta cũng không biết trả lời sao.
Thấy hắn im lặng không nói gì có vẻ lúng túng, ánh mắt né tránh, Khánh Hàn nghiêm túc hỏi tiếp: Hành động của anh có bao giờ suy nghĩ cho gia đình mình chưa?
Lúc này Anh Tú mới gườm gườm mắt nhìn Khánh Hàn cười nhạt trả lời:
Vậy tao hỏi mày, hành động của mày có bao giờ suy nghĩ cho gia đình mày chưa?
Gia Đình?... Hai chữ đối với Khánh Hàn hoàn toàn vô nghĩa, anh cười cay đắng đáp: Họ có bao giờ thương tôi đâu mà tôi phải nghĩ đến làm gì... Còn anh, anh có bao giờ nghĩ đến đứa em gái đang bị bệnh ung thư điều trị trong bệnh viện kia không? Còn ba mẹ già hằng ngày đợi cơm anh đấy... Vậy mà anh lại lựa chọn gia nhập tổ chức để làm những việc phạm pháp, giết người. Đến cuối cùng người đau khổ là ai... là người thân của anh...
Khánh Hàn nói ra hết những lời bức xúc phẫn nộ của mình cho Anh Tú nghe, khi đã tìm hiểu rõ thông tin về hắn. Nhưng những gì mà Khánh Hàn nói làm hắn ta chỉ cảm thấy nực cười, hắn đáp lại:
Vậy mày cũng làm việc phạm pháp giết người đấy thôi? Nói mấy lời này với tao làm gì chứ?... Mày đang cố thuyết phục tao đấy à?
Giết người lương thiện thì phạm tội nhưng mấy tên vô lại đó là công lý.
Khánh Hàn buông một câu hờ hững, rồi đưa khẩu súng xuống bắn ngay vào bắp đùi trái Anh Tú một cách bất ngờ. Hắn gục khụy xuống ôm lấy chân mình một cách đau đớn, nét mặt không còn giọt máu.
Bọn đàn em thấy vậy định lao tới thì bùm, một tiếng nổ lớn thất thanh vang lên. Một làn khói màu trắng bốc lên nghi ngút, khiến bọn chúng hít phải mà ngã lăn ra ngất đi. Thực ra thì Khánh Hàn chỉ dùng bom màu có chứa khí CO thôi.
Anh nhìn hắn hạ giọng đáp:
Hãy nói cái người gọi cho anh, nhờ anh loại bỏ tôi. Nếu muốn giết tôi thì gặp tôi, đừng làm liên lụy tới người vô tội. Mà anh cũng nên có ý nghĩ thông suốt hơn đi, cô em gái thân thương của anh và người cha mẹ già đang còng lưng chờ anh về ăn cơm đấy!
Đó chỉ là lời cảnh cáo của anh đối với hắn thôi. Anh nhanh chóng rời khỏi đây.
Thấp thoáng trong một góc đằng xa kia, anh lại bắt gặp cô gái mặc áo choàng đỏ đang đứng kia nhìn anh, tóc lần này không xõa mà cột cao hai bên. Anh nheo mắt nhìn nhưng ngay lập tức cô gái đó quay lưng đi mất.
Anh Tú nhíu mày cảm thấy kì lạ bởi con người này, hắn không thể hình dung được những gì đang xảy ra nữa. Ánh mắt nhìn bóng dáng người thanh niên đó đi khuất dần trong bóng tối xế tà.
Xung quanh trời đã tối dần, không khí bỗng chốc lạnh đến thấu xương. Bọn đàn em của Anh Tú đều nằm la liệt ở đó, hắn khó nhằn chống tay đứng dậy, lấy điện thoại ra bấm số gọi.
Alo...
Bộp
Anh Tú gục ngã xuống đất bất tỉnh trong vô thức khi bị một cây gậy bóng chày bằng sắt quật ngay vào đầu từ cô gái có khuôn mặt trang điểm đậm nét. Mắt kẻ đậm đen sắc sảo, còn vẽ hình trái tim ngay gần khóe mắt trái, đeo kính áp tròng hai màu xanh và vàng. Bờ môi tô son màu đen bị nhòe đi. Tóc cột hai bên trong có nét ngây ngô.
Cô nhìn hắn nở nụ cười tà mị gian xảo cảm thấy thích thú. Dùng chân đá vài cái vào người hắn.
Cô cởi bỏ áo choàng đỏ ra khỏi người ném đi, trên người cô mặc bộ đồ vô cùng gợi cảm với kiểu phá phách và nổi loạn. Quần short da cạp cao khoe đôi chân dài trắng nõn, với áo sơ mi vải voan to rộng tay dài màu đen ngắn cũn cỡn khoe vòng eo con kiến, chỉ cài vài hạt nút để lộ áo bra bên trong. Mang đôi giày thể thao khỏe khoắn.
Cô cầm cây gậy bóng chày đặt trên vai, đưa mắt nhìn những tên nằm xung quanh đây, vẫn chưa chết. Cô chợt cười khinh khỉnh đáp:
Tên kia thật là lương thiện quá đi. Sao không giết chết luôn cho rồi, còn rủ lòng thương hại chi vậy? Vậy mà là sát thủ sao?... Hãy để hai bên tổ chức đấu đá với nhau nào?...
...
Ngay buổi tối hôm đó, cảnh sát tới hiện trường xảy ra vụ án ở gần khu vực của OCE. Hàng loạt những người trong Găng Tơ đều chết bởi đập đầu do một vật cứng gây ra, một số thì bị bẻ gãy xương cột sống để làm đứt dây thần kinh não. Ngoài ra còn bị bắn ở chân và bả vai.
Cũng giống như những vụ án trước, họ chỉ thấy có cánh hoa lily trắng và một đôi giày trắng có họa tiết hình lá bài Tarot. Họ không thu thập được thêm bằng chứng nào nữa vì hung thủ không để lại bất cứ dấu vết gì.
...
Danh Sách Chương: