Phong Thiên Nhai liếc hắn một cái, “Bảo anh khờ thì đúng là anh khờ thật, vạn vất thế gian tương sinh tương khắc, có vật chí âm thì hẳn có vật chí dương. Chẳng có thứ gì tuyệt đối không thể chế thành thuốc cả.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai nói: “Tình hình này, muốn bắt nhện kim cương e là rất khó. Yến khờ, anh có muốn đợi không?”
Yến Cô Minh: “Không.”
“…” Phong Thiên Nhai xoay đầu đi, “Ta biết tỏng có hỏi anh cũng bằng thừa. Vậy thì thế này, anh ở đây chờ ta, ta đi bắt vài con về.”
Yến Cô Minh: “Sao lại để ta ở lại.”
Phong Thiên Nhai: “Anh bị thương không tiện cử động.”
Yến Cô Minh: “Cô xem ta là gánh nặng à?”
Phong Thiên Nhai: “Không.”
Yến Cô Minh quay phắt mặt đi không thèm nhìn nàng.
“Nếu ta bị bắt, cô không cần cứu ta. Ta không làm liên lụy cô đâu.”
Phong Thiên Nhai thấy gương mặt đen thui kia, biết ngay lại chọc phải cái tính bướng bỉnh của hắn rồi. “Thôi được thôi được, cùng đi là được chứ gì, muốn thế thì anh phải hứa không được bộp chộp, tất cả phải nghe lời ta.”
Yến Cô Minh: “Ừ.”
Phong Thiên Nhai nhìn xuống dưới, nói với Yến Cô Minh: “Chúng ta không thể vào từ chỗ này, phải đi từ trên núi vào, sau đó rình thời cơ bắt nhện.”
Yến Cô Minh nhìn vào sơn cốc, đêm đã khuya, bốn bề tối đen cộng thêm cây cỏ che khuất, căn bản không thể thấy được người phiên cương được sắp xếp đến tận đâu.
Họ từ lưng chừng núi chậm rãi lướt xuống, tiến thẳng về phía sơn cốc. Tuy vẫn còn cách binh sĩ phiên cương một khoảng nhất định, nhưng mỗi một bước chân của họ đều rất thận trọng.
Đám lính này tuy ăn mặc như người trung nguyên nhưng vẫn cầm vũ khí chỉ có ở phiên cương —– Thiền Nhạc loan đao. Người phiên cương dũng mãnh thiện chiến, vóc người lực lưỡng, thanh loan đao dài khoảng hai thước, nặng sáu cân trông như một lưỡi liềm uốn cong, cả hai cạnh đều mài sắc. Những kẻ giao đấu với tướng sĩ trung nguyên trên tiền tuyến cũng đều dùng loại đao này.
Phong Thiên Nhai vừa đi vừa nghe ngóng động tĩnh xung quanh, Yến Cô Minh lặng lẽ đi theo sau lưng nàng.
Vào đến sơn cốc, Phong Thiên Nhai ra dấu cho Yến Cô Minh, ý bảo hắn rạp người xuống đất. Ở cách đấy không xa dựng một cái trướng, xem ra là nơi binh sĩ tập kết. Xung quanh trướng có bốn người đứng gác.
Yến Cô Minh nói: “Chỗ này trông như nơi thủ lĩnh ở vậy.”
Phong Thiên Nhai gật gù, “Đừng đánh động bọn chúng, chúng ta đi tiếp thôi.”
Càng vào sâu trong cốc, binh sĩ càng ít. Yến Cô Minh hỏi Phong Thiên Nhai: “Cô biết cỏ hàn sương mọc ở đâu không?”
Phong Thiên Nhai: “Biết.”
Yến Cô Minh: “Cũng là sư phụ cô kể lại sao?”
Phong Thiên Nhai ngoái đầu liếc hắn một cái, “Chẳng có chút lễ phép nào, đấy là sư công của anh đó.”
Yến Cô Minh: “…”
Im lặng cả buổi, Yến Cô Minh mới ngần ngừ lên tiếng : “Chẳng phải lúc thường cô hay hái thảo dược đem đổi lấy tiền sao.”
Phong Thiên Nhai: “Đúng vậy, thì sao.”
Yến Cô Minh: “Vậy tại sao không hái cỏ hàn sương, mười năm một gốc, hẳn rất được giá.”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Hừ hừ, đâu chỉ được giá, cỏ hàn sương vốn là báu vật vô giá đấy.”
Yến Cô Minh: “Báu như thế, sao không hái.”
Phong Thiên Nhai bỗng dừng bước.
Yến Cô Minh không kịp phản ứng, suýt nữa đã tông vào người nàng. Hắn thắc mắc ngẩng đầu, bỗng thấy đôi mắt tròn xoe của Phong Thiên Nhai đang nhìn mình.
“… Sao vậy.”
Phong Thiên Nhai: “Yến khờ, có phải anh nghĩ tất cả đồ tốt phải nằm trong tay mình thì mới có ý nghĩa không.”
Yến Cô Minh chẳng thèm nhìn nàng nữa: “Ta không có ý này.”
Phong Thiên Nhai giơ tay, nắm lấy cằm của Yến Cô Minh, ép hắn xoay đầu lại.
“Sư phụ đang nói chuyện với anh đấy, thái độ gì vậy.”
Buổi đêm lặng gió, bàn tay nhỏ xinh mềm mại đặt ngay dưới chiếc cằm cương nghị của lãng nhân.
Yến Cô Minh bỗng thấy mặt mình như phải bỏng, nhất là chỗ Phong Thiên Nhai đang chạm vào.
Hắn quay ngoắt đầu đi.
Phong Thiên Nhai: “… Gì thế, lại muốn tạo phản.”
Yến Cô Minh: “Đừng có động vào ta!”
Phong Thiên Nhai: “Phản thật à!?”
Yến Cô Minh: “Cô đừng có động vào ta!”
Phong Thiên Nhai hung bạo bịt miệng hắn lại.
Yến Cô Minh chấn động, đưa cánh tay lên định gạt ra. Nhưng bàn tay còn lại của Phong Thiên Nhai đặt sau gáy hắn, cả hai tay đều dùng sức, dù có thế nào cũng không giãy ra được.
Yến Cô Minh trừng mắt, “Ư!”
“Đừng lên tiếng!”
Phong Thiên Nhai hạ giọng thật khẽ, hướng mắt đến một chỗ tối trong cốc.
Tay nàng đặt dưới cánh mũi Yến Cô Minh, có lẽ là do đã bôi sáp thơm nên hắn ngửi thấy mùi Ngưng Chi rất rõ, hít vào, vấn vương hương sắc thanh tân.
Hắn bỗng vận sức thật mạnh, không thẻm để ý đến cổ tay mới nối khớp, đẩy Phong Thiên Nhai ra.
“Ui da.” Phong Thiên Nhai vừa bất cẩn đã bị hắn gạt sang một bên.
“Anh lên cơn gì thế!”
Yến Cô Minh cúi thấp đầu, “Cô đừng chạm vào ta!”
Phong Thiên Nhai: “Rốt cuộc anh sao vậy.”
Yến Cô Minh xoay mặt đi không nhìn nàng, bóng lưng dày rộng giữa màn đêm rút lại thành một cụm đen. Phong Thiên Nhai nhìn hồi lâu, bật cười, “Chả hiểu ra làm sao.” Nàng đưa tay vỗ vỗ lưng Yến Cô Minh.
“Được rồi yến khờ, đừng dỗi nữa, trong cốc có lẽ vẫn còn người.”
Yến Cô Minh không đáp.
Phong Thiên Nhai: “Vừa nãy hình như ta nhìn thấy một người.”
Yến Cô Minh chậm chạp xoay người lại, “… Ai.”
Phong Thiên Nhai: “Ta không thấy rõ, chỉ thoáng qua thôi, chạy vào sâu rồi.”
Yến Cô Minh: “Cũng là binh sĩ phiên cương à?”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Ta không biết, nhưng thấy không giống lắm… Thôi kệ, chúng ta đi thôi, không xa phía trước đã có nhện kim cương rồi.”
Yến Cô Minh: “Ừ.”
Lại đi thêm một khắc, vào sâu bên trong sơn cốc, sâu đến nỗi ánh trăng không rọi đến, tia sáng cuối cùng biến mất. Quả thật giơ tay không thấy năm ngón.
Phong Thiên Nhai khẽ nói: “Yến khờ, đến gần một chút.”
Yến Cô Minh tiến lên một bước, nhưng vẫn giữ khoảng cách với Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai thở dài, “Thật chả biết anh lại dỗi gì nữa, qua đây, lần này không đùa với anh nữa.”
Yến Cô Minh: “…”
Dù có đến gần thì với tình trạng này, khó mà thấy rõ người còn lại.
Phong Thiên Nhai thò tay kéo Yến Cô Minh. Lãng nhân khẽ run.
Phong Thiên Nhai thấp giọng, “Là lỗi của ta. Quên mất một chuyện.”
Yến Cô Minh: “Sao cơ.”
Phong Thiên Nhai xoay đầu, nhìn sang chỗ tối nhất trong thung lũng.
“Muốn đến nơi nhện kim cương sống, bắt buộc phải đi qua con đường này.”
Yến Cô Minh: “Qua thì qua, lỗi lầm gì.”
Phong Thiên Nhai: “Cỏ hàn sương mọc ven đường ấy.”
Yến Cô Minh ngước mắt lên, “Ý cô là…”
Phong Thiên Nhai: “Sau khi qua được cái trướng đó, chúng ta đi mãi không gặp ai nên ta cũng chẳng để tâm lắm. Nhưng bóng người khi nãy cũng đi về phía này, e là vì cỏ hàn sương.”
Yến Cô Minh: “Sợ cái gì, nếu nó cản đường, ta giết nó cho cô!”
Phong Thiên Nhai: “…”
Phong Thiên Nhai thở dài, “Ôi chao, đau đầu quá.”
Yến Cô Minh: “Cô không tin ta.”
Phong Thiên Nhai phất phất tay, “Hai người chúng ta không nói chuyện được với nhau đâu. Nhưng trước đó đã giao rồi, ta cho anh vào cùng, anh phải nghe lời suốt buổi, khi ta còn chưa lên tiếng, anh tuyệt đối không được ra tay.”
Yến Cô Minh: “Được.”
Phong Thiên Nhai nắm tay Yến Cô Minh, lãng nhân đấu tranh mãi, muốn giãy khỏi tay nàng nhưng mỗi lần định ngọ nguậy lại không vận sức nổi.
Còn Phong Thiên Nhai thì nghĩ về cỏ hàn sương suốt, hoàn toàn không để ý đến Yến Cô Minh.
Hai người cứ thế đi tiếp, lòng mang tâm sự riêng.
Lại qua khoảng một khắc, Phong Thiên Nhai dừng bước. Lần này, Yến Cô Minh không hỏi gì thêm.
Rất khẽ.
Tiếng động rất khẽ.
Nhưng trong một đêm như thế, lại trước mặt hai người này, tiếng động đó hẳn phải gọi là đinh tai nhức óc.
Phong Thiên Nhai thở dài.
Rốt cuộc cũng phải giáp mặt.
Tay nàng khẽ dùng sức, Yến Cô Minh hiểu ý cúi người thấp xuống. Vì chẳng biết thực lực đối phương ra sao, Phong Thiên Nhai không dám lên tiếng, nàng tách lòng bàn tay Yến Cô Minh ra, viết chữ lên đấy.
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai viết xong, thấy Yến Cô Minh chẳng ừ hử gì, lại thêm vài chữ.
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai trợn tròn mắt giữa màn đêm.
Chắc không phải không biết chữ chứ!?
Dù đang trong tình huống nguy hiểm, Phong Thiên Nhai vẫn há miệng thật to, chuẩn bị mắng!
“Ai, đi ra —–!”
Một tiếng quát của nữ! Phong Thiên Nhai bụm chặt miệng lại, Yến Cô Minh tiến lên trước một bước, chắn trước mặt Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai kéo hắn lại, gắng sức lắc đầu. Thấp giọng đến mức gần như chỉ là hơi thở…
[Không phải bảo chúng ta, đừng làm chuyện ngớ ngẩn…]
Yến Cô Minh ngừng lại.
Đúng lúc ấy, một tiếng xoạt từ dưới cốc vọng lên, rõ là tiếng vũ khí rời vỏ —–!
Nữ tử quát: “To gan gớm thật! Để cỏ hàn sương lại —–!”
Trong lúc nói, đã giao đấu vài chiêu.
Tiếng đánh nhau rất lớn, Phong Thiên Nhai không sợ nói chuyện sẽ bị nghe thấy nữa, nàng kéo Yến Cô Minh, bảo: “Thừa lúc chúng đánh nhau, chúng ta mau đi thôi.”
Yến Cô Minh gật đầu, “Ừ.”
Họ nhanh chóng rời đi, tiếng giao đấu mỗi lúc một lớn, tiếng vũ khí bằng sắt rít lên chấn động cả thung lũng.
“Ư…”
Chính lúc Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh lướt qua hiện trường giao chiến, chợt nghe thấy một tiếng rên, dường như đã có người bị thương. Yến Cô Minh không quan tâm, nhưng Phong Thiên Nhai lại ngừng bước.
Yến Cô Minh nghi hoặc nhìn nàng, “Sao thế.”
Phong Thiên Nhai sờ sờ cằm, “Chờ chút, ta nhìn cái đã.”
Yến Cô Minh không biết nàng định làm gì, ngồm xổm xuống cạnh nàng.
Phong Thiên Nhai đứng trên sườn núi, gạt cỏ cây ra nhìn xuống, dù tối thật nhưng nơi này rất gần chỗ đánh nhau, thị lực Phong Thiên Nhai khá tốt, có thể thấy bóng người lờ mờ.
“Ừm…”
Phong Thiên Nhai chậm rãi nói: “Là người vừa nãy.”
Yến Cô Minh: “Ai.”
Phong Thiên Nhai: “Người lướt qua chúng ta vừa nãy.”
Chỗ Yến Cô Minh ngồi xổm thấp hơn Phong Thiên Nhai một chút, Phong Thiên Nhai lại gạt cành lá sang phía hắn, nên hắn chẳng thấy gì.
“Còn đối thủ?”
Phong Thiên Nhai quan sát một hồi, hàng mày thanh tú nhíu lại.
Yến Cô Minh: “Sao vậy.”
Phong Thiên Nhai thì thầm tự nhủ: “… Là bọn họ.”
“Bọn họ? Bọn —–“
Yến Cô Minh vừa muốn hỏi bọn họ là ai thì đã bị Phong Thiên Nhai bóp chặt mũi.
“Nín thở!”
Nàng nghiêm túc ra lệnh, Yến Cô Minh ngoan ngoãn nghe lời.
Bấy giờ, dưới đáy cốc, nữ tử nọ lại lên tiếng.
“Diệp đại nhân, hương tảo thử này hơi khó ngửi, sao không để cỏ hàn sương lại, rồi tỷ muội bọn ta giải độc cho ngài.”
Giữa mảng rừng u tối, một chất giọng khàn bình thản cất lên.
“Diệp mỗ chết không hối tiếc. Nhưng ngọn cỏ này, đã định trước là sẽ vô duyên với Đại tế ti các ngươi.”