“Cậu đi đâu vậy hả? Sao hai ngày liền không trở về một lần? Đến một cú điện thoại cũng không có, cậu không biết có người vô cùng lo lắng cho cậu sao hả?” Thích Thiếu Thương vừa thấy Cố Tích Triều, lập tức rống lên, bàn tay rắn rỏi như sắt chế trụ cổ tay cậu. Nhìn thấy gương mặt Cố Tích Triều đầy bụi bặm, lại càng thêm lo lắng.
“Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương…” Cố Tích Triều vô lực chống đỡ, nắm chặt lấy cánh tay Thích Thiếu Thương, như người sắp chết đuối vớ được phao cứu hộ. Cậu mơ hồ lặp đi lặp lại tên Thích Thiếu Thương, rồi sau đó cứ thế lẳng lặng ngất đi trong lòng anh.
“Về nhà, tôi phải về nhà…”
Có một số việc, Cố Tích Triều không thể nói, cũng không biết phải nói cùng ai; không thể khóc, cũng chẳng biết nên khóc thế nào. Cho nên, cậu đổ bệnh, phải chăng cũng là một cách để quên đi hết tất thảy? Một cách để tin tưởng rằng khi cậu tỉnh dậy, tất cả đều đã trôi qua?
Thích Thiếu Thương âu lo chườm một túi đá lên trán Cố Tích Triều, tiếp theo lấy bông thấm nước làm ẩm đôi môi khô khốc của cậu. Bốn ngày, Cố Tích Triều sốt cao mê man đã bốn ngày, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Đôi khi cậu lại thì thào nói rằng phải về nhà, nhưng khi Thích Thiếu Thương hỏi nhà ở đâu, cậu lại trầm mặc, sau đó toàn thân nóng lên, rồi sốt cao hơn. Vài lần như vậy, ngốc như Thích Thiếu Thương cũng hiểu, “về nhà” là điều cấm kỵ của Cố Tích Triều, cậu không thể nói, người khác càng không thể hỏi, chỉ có thể bật thốt ra trong mộng, tự nhủ với bản thân như vậy mà thôi. Anh không biết rằng, thật ra cậu vốn không có nhà. Về nhà không phải điều cấm kỵ, mà đơn giản, chỉ vì không có nhà để về.
“Thiếu Thương, đến lúc cho cậu ấy uống thuốc rồi.” Tức Hồng Lệ đứng ở cửa khẽ nhắc anh, Cố Tích Triều bệnh bốn ngày, Thích Thiếu Thương chăm sóc cậu bốn ngày, cô cũng theo anh bốn ngày. Nhưng bốn ngày qua, trong mắt Thích Thiếu Thương không hề có cô. Nhìn Thích Thiếu Thương ngày thường bưng chén nước cũng bưng không đàng hoàng, vậy mà bây giờ tay chân lanh lẹ cho Cố Tích Triều uống thuốc, trong long Tức Hồng Lệ không khỏi có chút buồn bực, “Có lẽ hôm nay cậu ấy cũng không tỉnh đâu, chi bằng đi ăn cơm trước đi.”
Thích Thiếu Thương lại chỉ lo lắng nhìn Cố Tích Triều, lắc đầu, “Em đi trước đi, anh chờ chị Biên Nhi đến thay, sau đó anh sẽ đi.”
Tức Hồng Lệ không thể chịu được nữa, xoay người bỏ đi, vạt váy dài đỏ thẫm nhanh chóng biến mất sau cầu thang.
Rất nhanh, người yêu của Lôi Quyển, Trầm Biên Nhi, nhẹ nhàng đi lên, câu đầu tiên chính là: “Cậu làm sao để Hồng Lệ giận dỗi bỏ đi vậy?”
“A? Hồng Lệ đi rồi? Sao cô ấy không nói cho em một tiếng?” Thích Thiếu Thương đương nhiên lắp bắp kinh hãi. Hồng Lệ và anh, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt. Gần đây đắc tội với cô ấy sao?
Trầm Biên Nhi thấy vẻ mặt mờ mịt của Thích Thiếu Thương, không khỏi lắc đầu, “Hiện giờ cậu ngoài người bạn cùng phòng này ra, còn chú ý đến ai khác hay sao?” Nhớ đến bốn ngày trước khi Thích Thiếu Thương trở về ôm theo Cố Tích Triều vẻ mặt kinh hãi, Trầm Biên Nhi lại thở dài, vỗ vỗ vai anh, “Nói chung, cậu tự giải quyết cho tốt. Đi ăn đi, để tôi trông cậu ấy cho.”
Khi Cố Tích Triều tỉnh lại đã là chiều ngày thứ năm, ánh dương rất đẹp, phủ trên người cậu một tầng sáng vàng rực rỡ. Thích Thiếu Thương đang đo nhiệt độ cơ thể cho cậu, thấy mí mắt cậu giật giật, hàng mi khẽ run, biết cậu sắp tỉnh, yết hầu anh bỗng căng cứng. Dường như đã chờ quá lâu, nên cảm giác có chút không thực.
Cố Tích Triều quả nhiên một lúc sau dần dần tỉnh lại, chậm rãi chống giường ngồi dậy, ngũ quan do vừa tỉnh ngủ trở nên vô cùng nhu hòa, ánh mắt đen láy đậm nét mê người. Cậu gắng sức mở to hai mắt, mờ mịt nhìn xung quanh, vẻ mặt vô tội đó khiến tâm Thích Thiếu Thương lại rung lên từng hồi.
Mãi cho đến khi ánh mắt Cố Tích Triều hoàn toàn dừng trên người Thích Thiếu Thương, anh mới lúng túng mở miệng nói, “A, cậu tỉnh rồi?”
Cố Tích Triều miễn cưỡng nở nụ cười nhàn nhạt, ý là: như cậu thấy đấy.
Thích Thiếu Thương ngượng ngùng gãi đầu gãi tai. Khi ở trước mặt Cố Tích Triều, anh vẫn luôn ngây ngô như một đứa trẻ vậy, “Đây là nhà tôi, cậu bị bệnh, ngủ li bì hết năm ngày, nhớ không?”
“Năm ngày? Tôi… Khụ khụ…” Cố Tích Triều vừa định nói chuyện, lại phát giác yết hầu khô khốc như có lửa đang thiêu đốt.
Thích Thiếu Thương thấy thế nhanh chóng bưng đến một ly nước đưa cho cậu, chậm rãi giúp cậu uống vài ngụm. Sau đó điều chỉnh gối một chút, để cậu dựa vào cho thoải mái, “Khá hơn chút nào không?”
Cố Tích Triều có chút luống cuống. Từ khi còn rất nhỏ cho đến giờ, chưa từng có người nào đối với cậu dịu dàng, chu đáo đến vậy. Nhưng ánh mắt khắc sâu nhu tình của Thích Thiếu Thương lại khiến cậu bất an, lần này, Thích Thiếu Thương không say, cho nên, cậu biết rõ ánh mắt anh nhìn cậu thể hiện điều gì. “Tôi, tôi muốn trở về…”
“Bây giờ không được, cậu vừa mới tỉnh, thân thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục.” Thích Thiếu Thương không chút do dự phản đối. Tiếp theo, vươn tay đặt trên trán cậu, “Vẫn còn hơi sốt. Muốn nghỉ ngơi thêm một lát không?… Quên đi, cậu đã ngủ vài ngày rồi, bác sĩ nói cậu cần hít thở khí trời. Hôm nay thời tiết đẹp lắm, chi bằng ra ngoài đi dạo với tôi một chút?”
Ra ngoài đi dạo một chút? Cố Tích Triều kinh ngạc nhướng mày, cậu thậm chí không thể dựa vào sức lực bản thân đứng lên mà! Mới nghĩ đến đó, cả thân người đã bị nhấc bổng, “Thích Thiếu Thương…”
“Đừng nhúc nhích! Ôm tôi!” Thích Thiếu Thương chỉ cười dặn dò, “Bây giờ cậu giống như búp bê vậy, tôi phải ngàn vạn lần cẩn thận không làm rơi.”
Gương mặt Cố Tích Triều dần ửng đỏ, chần chờ một chút, cuối cùng tay cũng đặt trên cổ Thích Thiếu Thương.
Trong hoa viên, Thích Thiếu Thương sớm đã nhờ người dọn bàn ghế, trên ghế có đặt gối mềm mại. Đỡ cậu ngồi xuống, khoác chăn bông che kín người, Thích Thiếu Thương luyến tiếc đem tầm mắt rời khỏi cậu. Bị bệnh vài ngày, Cố Tích Triều thoạt nhìn càng thêm yếu đuối, tựa một nhành liễu mong manh rủ bên sông. Ánh mắt trời tỏa trên làn da trắng như tuyết của cậu, khiến nó càng thêm sáng đến trong suốt, tựa hàn băng lạnh lẽo, lại thêm bộ dáng trẻ con vừa nhu nhuyễn vừa tuấn tú kia, nói cậu là thiên sứ lạc giữa chốn trần gian e rằng cũng không quá.
Suốt buổi chiều, Thích Thiếu Thương rất kiên nhẫn ngồi cạnh cậu, nhẹ giọng cùng cậu tán gẫu. Cố Tích Triều thể lực vẫn còn kém, nghe nhiều nói ít, đôi khi mỉm cười đáp lại cũng rất miễn cưỡng. Nhưng Thích Thiếu Thương lại không một chút để tâm đến điều đó, có thể cùng cậu nói chuyện, cùng cậu tâm sự thế này đã rất vui rồi. Nói thật lâu, cuối cùng Thích Thiếu Thương do dự mở miệng, “Tích Triều, hai ngày đó, cậu đi đâu vậy? Tôi đã chờ cậu…”
Thích Thiếu Thương mơ hồ cũng đoán được Cố Tích Triều lần này bệnh nặng nhất định có liên quan đến hai ngày cậu mất tích, sớm muốn hỏi, nhưng chưa tìm ra cơ hội nào. Bây giờ cậu đã tỉnh…
Nín thở đợi thật lâu, Cố Tích Triều vẫn im lặng không đáp. Thích Thiếu Thương nghi hoặc nhìn cậu, Cố Tích Triều đang gục đầu ngủ. Ngũ quan cậu nhu hòa mà tĩnh lặng, mang theo nét tịch mịch, dưới ánh dương, làn da thật sáng, lông mi khẽ lay động, cùng đôi môi tựa cánh hoa đào ướt át hơi nhếch lên…
Kìm lòng không nổi!
Thích Thiếu Thương cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu. Thì ra môi Tích Triều mềm mại, ngọt ngào như thế, có mùi thơm của nước lê và vị ngọt của mật đào. Khoảnh khắc đó, cuộc sống như tràn ngập sắc hồng, dư âm có lẽ đã đủ để sưởi ấm suốt một đời.
Nhưng điều Thích Thiếu Thương không biết chính là: khi anh vừa hôn cậu, ngón tay Cố Tích Triều túm chặt lấy chăn bông, vô lực nắm chặt…