Cuối tháng 10, Trang nói muốn mời tôi một chầu cà phê để hỏi kinh nghiệm đi Đà Lạt, cô bé muốn lên đó chơi vài hôm. Tôi hẹn Trang ở quán quen của tôi.
Hôm đó, hết giờ làm tôi đến quán, ngồi một mình nghe nhạc và hút thuốc. Quán cà phê này là nơi tôi hay đến từ thời sinh viên, tôi thích không khí của quán, thích dàn hi-end và những đĩa nhạc rất hay, thích nhìn đường phố qua ô cửa sổ to bằng kính. Trang đến đúng giờ hẹn, cô bé gây bất ngờ khi tặng tôi món quà sinh nhật, dù ba ngày nữa mới đến sinh nhật tôi.
Tôi và Trang nói chuyện rất vui vẻ. Trang dự định sẽ đi lên Đà Lạt chơi vào giữa tháng 11, sau khi học xong các môn của học kỳ và chờ thi. Cô bé chỉ đi một mình vì vài cô bạn thân đều bận làm, bận học nên không thu xếp đi cùng được. Tôi thì quá quen thuộc với Đà Lạt, nên dễ dàng chỉ cho Trang đi như thế nào, ăn món gì ở đâu. Trang nhờ tôi đặt phòng khách sạn giúp, cô bé không biết về các khách sạn trên phố núi.
Trang nhờ một cô bé ở trọ cùng chở Trang ra bến xe Phương Trang. Trước khi lên xe, cô bé gọi cho tôi để chào, và nói khi nào lên đến nơi sẽ nhắn tin cho tôi. Kể ra thì nếu Trang không nói thế, tôi cũng chả để ý mấy, nhưng bỗng dưng tôi muốn lên Đà Lạt, muốn đi chơi cùng Trang. Ngồi ở chỗ làm, tôi lên mạng, vô tình xem thấy ảnh của một đứa bạn trên vnphoto chụp trong chuyến đi Đran của nó cuối tuần trước. Hoa dã quỳ nở vàng rực, đẹp tuyệt. Tôi nghe nói đến hoa dã quỳ từ rất lâu rồi, và cũng nhiều lần thấy loài hoa này, nhưng chưa bao giờ tôi đến cao nguyên vào mùa hoa dã quỳ.
Chiều đi làm về, tôi ghé quán cà phê ở chung cư gần nhà. Đang ngồi uống cà phê thì Trang nhắn tin: “Em đến Đà Lạt rồi ạ, lạnh ơi là lạnh, thích quá”. Tôi gọi ngay cho Trang, hỏi cô bé đi xe có mệt không, rồi dặn Trang cứ lên xe trung chuyển để đi đến khách sạn tôi đã đặt. Một lúc sau thì Trang nhắn: “Em đến khách sạn rồi, khách sạn đẹp lắm, cảm ơn anh”. Tôi lại nghĩ đến chuyện đi Đà Lạt, nghĩ đến chuyện gặp Trang ở phố núi. Đà Lạt mùa hoa dã quỳ chắc đẹp lắm.
Thế rồi, tôi gọi điện thoại đặt vé xe đi Đà Lạt đêm hôm đó.
Buổi tối, Trang gọi cho tôi mấy lần, lần thì khoe là đang đi dạo ở chợ đêm, lần thì khoe đang uống sữa đậu nành, lần thì khoe vừa mua được cái áo len rất đẹp. Lần nào tôi cũng trả lời bình thường, không nói tôi sẽ đi Đà Lạt.
5 giờ sáng hôm sau, tôi đến Đà Lạt. Chụp vài tấm ảnh bình minh ở bờ hồ xong, tôi đi mua bánh mì rồi vào cà phê Tùng đánh răng rửa mặt, ăn sáng, uống cà phê. Đến hơn 7 giờ thì tôi gọi cho Trang, cô bé còn đang ngái ngủ, nhưng khi nghe tôi nói đang ở Đà Lạt và hỏi có muốn hôm nay tôi dẫn đi chơi không thì reo lên vui mừng.
Tôi thuê một cái xe máy rồi chạy qua khách sạn đón Trang. Cô bé mang balô quần áo của tôi lên phòng, rồi xuống đi cùng tôi. Tôi chở Trang đi ăn sáng, rồi chạy quanh Đà Lạt, tìm những nơi có nhiều hoa dã quỳ, cũng như những điểm đáng đến trong thành phố như ga xe lửa, trường cao đẳng, nhà thờ Domaine de Marie. Tôi chụp được khá nhiều ảnh hoa dã quỳ, và rất nhiều ảnh cho Trang. Chập tối, tôi và Trang về khách sạn, lấy thêm một phòng cho tôi. Tắm rửa xong, tôi chở Trang qua chợ Chi Lăng ăn nem nướng, rồi xuống dốc Hòa Bình uống cà phê. Trang rất vui vì đã có một ngày đi chơi được nhiều nơi, và được tôi chụp cho nhiều ảnh.
Đưa Trang về phòng, chúc cô bé ngủ ngon xong tôi về lại phòng mình, cảm thấy có chút hối tiếc vì đã không hỏi Trang có thể cho tôi ở chung phòng được không. Đêm hôm đó, tôi tự hỏi tôi lên Đà Lạt vì Đà Lạt, vì mùa hoa dã quỳ hay vì Trang. Tôi đâu đã yêu hay thích Trang.
Theo kế hoạch ban đầu thì tôi về lại Sài Gòn vào tối hôm sau, còn Trang ở lại đến sáng hôm sau nữa mới về. Tôi thuyết phục Trang chuyển qua đi xe đêm cùng chuyến với tôi. Sáng hôm sau, tôi trả phòng của tôi, mang ba lô của tôi qua phòng Trang gửi. Tôi chở Trang đi Langbiang, rồi chạy vào Suối Vàng ăn trưa với món bánh mì Liên Hoa mua từ sáng. Trang rất thích khi ngồi gặm bánh mì cùng tôi trên đồi thông, nhìn xuống hồ Suối Vàng với những thảm cỏ xanh. Ăn xong, cô bé kêu buồn ngủ, tôi bảo: “Em cứ nằm ngay trên đồi thông này mà ngủ, anh trông cho. Không phải ai cũng được thử cảm giác này đâu”. Tôi trải áo khoác ra, Trang nằm ra và ngủ ngon lành.
Tôi xuống hồ, chụp vào tấm ảnh rồi lên đồi, ngồi dựa gốc thông ngắm cảnh thì ít mà ngắm Trang thì nhiều. Rồi tôi lại chỗ Trang, duỗi chân ra và bảo Trang gối đầu lên đùi tôi mà ngủ, Trang làm theo và ngủ tiếp, thế là tôi có thể ngắm Trang gần hơn, và lén hôn lên tóc Trang vài lần.
Chiều hôm đó, tôi và Trang thử đi một con đường mà tôi đã tìm hiểu nhưng chưa có dịp đi. Từ Suối Vàng, tôi chạy qua Tà Nung, chụp ảnh con đường vàng rực hoa dã quỳ ở đây, rồi đi qua Vạn Thành. Tôi và Trang vào một lăng mộ bỏ hoang, sau này tôi mới biết là lăng Nguyễn Hữu Hào, rồi về lại Đà Lạt.
Khi tôi và Trang về lại khách sạn thì đã chập tối. Do chỉ còn ở lại Đà Lạt vài tiếng nên hai người dùng chung một phòng để nghỉ ngơi, tắm rửa. Trang vào tắm, tôi lịch sự đi ra ngoài hút thuốc, cho đến khi Trang gọi tôi mới quay lại phòng để tắm. Sau đó, tôi và Trang xuống bờ hồ để trả xe máy, đi bộ lên dốc Nguyễn Chí Thanh ăn bánh mì xíu mại, ghé Artista uống cà phê rồi đi bộ về khách sạn.
Chúng tôi có hơn một tiếng ở khách sạn chờ xe trung chuyển đến đón. Về phòng, Trang ngượng ngịu cùng tôi ngồi trên giường. Trời đêm Đà Lạt lạnh, tôi nói Trang cứ chui vào chăn nằm cho ấm, còn tôi ngồi bên cạnh. Tôi và Trang nói chuyện khá gượng gạo cho đến khi xe trung chuyển đến khách sạn đón chúng tôi.
Lên xe, Trang ngả đầu lên vai tôi ngủ. Được hơn một tiếng, tôi nói Trang dựa hẳn vào người tôi ngủ cho thoải mái. Tôi xoay người qua một chút, để Trang dựa hẳn vào người tôi, tôi vòng tay ôm lấy Trang để giữ cô bé. Mỗi lần xe lắc hay dằn, tôi lại ôm Trang chặt hơn một chút.
Đã lâu lắm rồi mới có một cô gái dựa vào người tôi để ngủ trên tàu hoặc xe. Trang nằm gọn trong vòng tay tôi, đầu ngả vào ngực tôi ngủ. Tôi thức suốt đoạn đường từ Đà Lạt xuống Bảo Lộc để giữ cho Trang ngủ, và để tận hưởng cảm giác ôm người đẹp, sau đó thì mệt nên ngủ gà ngủ gật cho đến khi xe về đến Sài Gòn.
Sau chuyến đi Đà Lạt đó, tôi và Trang gặp nhau nhiều hơn, rồi chuyển dần qua hình thức hẹn hò với nhau. Giáng sinh năm đó, tôi và Trang đi ăn rồi uống cà phê. Tôi thích Trang, và tôi cảm giác được Trang cũng đã chấp nhận tình cảm của tôi. Tôi định vài hôm nữa sẽ ngỏ lời với Trang.
Thế rồi, cuộc gọi của Hằng đã khiến mọi chuyện thay đổi.