- Hương sao thế, hay vẫn còn mệt? Để dì bảo vú Năm nấu cháo cho con nhé.
- Dạ thôi không cần đâu dì, con ăn được mà.
Nói xong cô trưng ra nụ cười tươi nhất có thể để chứng minh cho dì thấy là cô vẫn ổn, nhưng cái Huệ không tha cho cô nó làu bàu.
- Ăn cơm mà cứ gẩy gẩy như thế ai mà nuốt cho vào, ăn bữa cơm cũng khó chịu.
Cái Nga có vẻ không vui định lên tiếng, cô kéo vội tay nó, nó hiểu ý nên ngồi im lặng ăn tiếp. Kết thúc bữa cơm cô xin phép dì đưa Nga lên phòng nghỉ ngơi để chiều còn đi học.
Cái Nga đã ngủ mà cô cứ nằm trằn trọc mãi, không biết chiều nay gặp hắn sẽ phải nói gì, nghĩ lại thì cô cũng quá đáng mà. Đành rằng là vì hắn trêu gẹo cô nên Nguyệt mới gét và dằn mặt cô, nhưng hắn cũng đâu có muốn thế, hôm đó hắn cũng đã giải vây cho cô còn tận tình đưa cô về. Vậy mà cô lại nặng lời với hắn như thế, biết mở lời với hắn như nào, lỡ hắn giận không thèm nhìn mặt cô thì cô biết làm sao? Cứ thế cô ngước lên đồng hồ đếm từng giây 1 mong thờ gian trôi nhanh.
Cuối cùng thì chiếc đồng hồ chậm chạp kia cũng chỉ đến số 6, vậy là đã 1h30’, cô vội vàng lay cái Nga dậy để đến trường.
Từ nhà đến trường mà cô đã bỏ cái Nga lại phía sau không biết bao lần, nó phải gọi lớn cô mới đi chậm lại.
- Mày làm cái gì mà cứ đi như ma đuổi thế, còn sớm mà.
- Không tao không để ý thôi
Cô thật không dám nói là cô đi nhanh vì mong đến trường gặp hắn, quả thực lúc đi ngang qua chỗ hắn vẫn chờ cô, cô có chụt hụt hẫng vì không thấy hắn ở đó. Cô thật ngốc mà, sáng cô mắng hắn như thế mà bây giờ lại mong hắn đứng đợi cô sao.
Tới lớp vội vàng cất cặp cô ra phía ngoài hành lang đứng, hướng ánh mắt mong chờ về phía khối 11. Giờ này không biết hắn ta đã tới lớp chưa, có khi nào hắn đang ngồi trong lớp không nhỉ? Mong gặp được hắn để xin lỗi, nhưng cô lại không đủ can đảm để tới tận lớp hắn. Cô sợ chị Nguyệt, sợ sẽ bị mọi người soi mói để ý. Vậy nên dù rất nóng lòng cô cũng chỉ dám đứng đây, giờ này nếu hắn có xuất hiện cô cũng chưa nghĩ ra làm cách nào nói chuyện với hắn, làm sao xin lỗi hắn mà không bị mọi người chú ý.
- Này, chờ ai hay sao mà lại ra ngoài này ngóng thế này
Cái Nga tiến lại gần vỗ vai làm cho hồn vía cô bay lên mây, không kịp suy nghĩ cô vội vàng trả lời:
- Không có tại nóng quá nên ra ngoài này cho mát.
- Cái gì, bây giờ đang là cuối thu, trời se lạnh mà mày lại nóng á?
- À uk thì trong lớp bí bách nên ra ngoài này cho thoáng thôi,mà mày có có chuyện gì không?
- Không, tao thấy mày lạ nên ra xem thôi, giống bị anh nào hớp mất hồn quá.
- Làm gì có ai, mày đừng nói linh tinh.
Đúng lúc này tiếng trống báo hiệu bắt đầu giờ học vang lên, cô kéo tay cái Nga vào lớp. May mà có tiếng trống, chứ đứng đây nó vặn vẹo cô 1 hồi cô chắc lộ hết quá.
Cứ thế giờ ra chơi nào cô cững ra phía hành lang đứng nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng hắn. Đến khi tiếng trống tan trường vang lên cô buồn bã ngoái nhìn sang dãy nhà khối 11 lần nữa nhưng càng mong ngóng càng không thấy đâu, cô còn cố tình đi đường vòng qua nhà gửi xe khối 11 mà vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Có 1 điều cô chưa biết đó là hắn không có thói quen để xe trong trường, cô có đi qua đây bao nhiêu lần đi nữa cũng chưa chắc thấy hắn.
- Cái con này mày làm gì mà giờ này mới thấy mặt
Cô chỉ lẳng lặng lấy xe, cô đã mong ngóng hắn, đã quyết tâm xin lỗi hắn vậy mà hắn lại lặn mất tăm.
- Này, sao thế, mệt ở đâu hả?
- Không, về đi. À mà này, mày có thấy hắn đi học không?
- Hắn? Đừng nói với tao là cả buổi chiều nay mày ngần ngơ vì hắn nhé.
- Tao chỉ định xin lỗi hắn chuyện sáng nay thôi.
- Lúc nào gặp thì xin lỗi cũng được chứ sao, tao cũng chẳng để ý hắn có đi học hay không đâu.
- Hay hắn tức tao nên nghỉ học nhỉ.
- Mày dở à con này, mày bị hắn ám à, tức mày thì liên quan gì đến việc hắn đi học hay không. Này đừng có nói với tao là mày có gì đó với hắn nhé.
- Thôi về đi, muôn rồi.
Cái Nga vẫn cứ nhìn cô với ánh mắt dò xét, cô vội vàng dắt xe đi trước lảng tránh ánh mắt nó. Vừa ra đến cổng trường, thoáng liếc qua gương cô giật mình khi thấy bóng dáng hắn đang đi hướng ngược lại. Cô vội vàng quay lại kiểm chứng, đúng là hắn thật rồi, phải nhanh lên không hắn đi mất. Cô vui mừng nói với cái Nga:
- Tao chợt nhớ ra dì Liên nhờ tao mua ít đồ, mày về trước đi nhé.
- Trước đến nay có bao giờ bà ấy nhờ mày mua cái gì đâu, hay để tao đi cùng với mày nhé
Nga còn chưa kịp nói hết câu cô đã lên xe phóng vụt đi, cô rất sợ sẽ mất dấu hắn. Hắn vừa rẽ trái ở khúc cua phía trước, hôm nay nếu không gặp được hắn cô sẽ mất ngủ mất thôi.
Tới khúc cua cô buồn bã dừng lại, phía trước lại là ngã 6 biết hắn rẽ lối nào mà tim. Thất vọng định quay xe trở về thì cô thấy xe của hắn dựng ở quán game bên đường.
Vội vàng tiến tới, toan bước vào lại lưỡng lự, trước tới nay cô chưa từng vào những nơi như thế này, hơn nữa vào đó đông người như thế biết nói gì với hắn bây giờ. Suy nghĩ 1 hổi cô quyết định dắt xe sang quán nước bên cạnh ngồi, nửa tiếng trôi qua mà chưa thấy bóng dáng hắn ra.
Có tiếng chuông điện thoại vang lên, hoá ra là vú Năm gọi, bình thường cô về nhà rất đúng giờ, chắc vú chưa thấy cô về nên lo lắng gọi. Cô nghe máy và xin lỗi vú vì đi có việc mà quên không báo để vú lo, vú chỉ dặn dò cô đi cần thận chứ không hề trách móc gì. Trên đời này ngoài bố mẹ ra thì người thương cô nhiều nhất chính là vú Năm. Vú luôn yêu thương và bao bọc cô đúng 1 người bà yêu thương đứa cháu gải nhỏ tội nghiệp.
- ----*-------*--------*---------
Tại quán game.
- Thằng này hôm nay mày làm sao thế, đánh đấm chả tập trung cái mẹ gì, để ý vào mà chơi thua nữa bây giờ.
- Ngậm mồm mày lại đi, nay tao mệt.
- Mệt thì nghỉ mẹ mày đi, làm bố thua oan mấy trận.
Long uể oải đứng dậy, cậu tính ra ngoài gọi chai nước lạnh uống cho tỉnh táo, chẳng hiểu sao chiều nay làm gì cũng không thể tập trung nổi. Từng câu từng chữ lúc sáng của cô cứ hiện trong đầu, cậu chưa từng nghĩ rằng cô lại ghét mình đến thế. Cậu biết mình đã gián tiếp gây cho cô biết bao nhiêu rắc rối, nhưng cậu cũng đã rất chân thành quan tâm cô, đã rất cố gắng mà. Cả đêm dài cố thức chỉ để gỡ clip kia xuống, đến khi háo hức đi khoe với cô thì lại bị cô tạt cho gáo nước lạnh vào mặt.
Nếu cô đã gét cậu như thế thì cậu cũng chả cần, xưa nay chỉ có đám con gái là bu lấy cậu, xuống nước với cậu chứ cậu không bao giờ hạ mình. Lần này sẽ là lần duy nhất trong đời cậu mất thời gian vì 1 người con gái, nghĩ thế nhưng trong lòng cậu cứ có 1 chút gì đó không đành lòng.
Sang quán bên cạnh gọi 1 chai coca lạnh, lúc ngẩng lên trả tiếng bất chợt gặp ánh mắt cô đang nhìn. Nhìn thấy cô cậu vui lắm, nhưng chợt nghĩ đến những lời khi sáng của cô, cậu trả tiền rồi đi lướt qua. Cô vội vàng đứng dậy níu tay:
- Đứng lại đã.
Cái níu tay của cô bất ngờ đến nỗi làm cậu đánh rơi cả chai coca trên tay. Cả 2 cứ thế đứng im lặng đối diện nhau, đến khi thấy không khí gượng gạo cậu mới gạt tay cô khỏi áo mình mỉa mai nói:
- Đừng có đụng vào tôi kẻo đen đủi đấy.
- Chuyện ban sáng tôi…
- Cô đến đây để nhục mạ tôi nữa sao, tôi nói cho cô biết tôi và cô vốn chẳng liên quan gì đến nhau, do tôi lo chuyện bao đồng nên thế. Tốt nhất cô nên tránh xa đứa mặt dày như tôi ra.
Cô biết hắn đang giận nên nói thế, mà dù lúc này hắn có chửi cô thêm nữa cô cũng chấp nhận. Cô lí nhí nói:
- Xin lỗi
Cậu có nghe nhầm không nhỉ, cô vừa nói xin lỗi hay sao? Dù trong lòng vui mừng lắm nhưng vẫn phải cố tỏ ra lạnh lùng:
- Cái gì cơ, tôi không nghe rõ
- Tôi nói là tôi xin lỗi
- Xin lỗi tôi sao, cô xin lỗi 1 đứa sao quả tạ chuyên mặt dày đem rắc rối cho người khác như tôi làm gì.
- Sáng nay tôi có hơi nóng tính, nhưng mà cũng tại anh nên tôi…
- Tại tôi sao, nếu tại tôi thì tốt nhất cô nên tránh xa tôi ra, tôi và cô trước kia không quen biết thì bây giờ cũng thế.
Cậu đã có chút vui mừng khi nghe cô xin lỗi vậy mà bây giờ cô lại bảo tại cậu khiến cho lòng cậu bừng bừng lửa giận. Đúng rồi là tại mình lo chuyện bao đồng, tại mình tự huyễn hoặc chứ cô ta đâu mượn. Tự làm thì tự chịu thôi chứ trách ai.
Cô biết mình lỡ lời làm hắn giận, không suy nghĩ gì cô nói đại:
- Thế còn giao kèo thì sao?
- Giao kèo nào
- Thì giao kèo sáng thứ 2 đó
- Tôi chẳng biết mình có giao kèo nào với cô cả.
- Giao kèo làm người yêu của anh 1 tuần …
Nói xong cô cúi gằm mặt xuống, hai má ửng đỏ, 1 đứa con gái lại đi chủ động muốn làm người yêu giả của người ta. Thật xấu hổ quá mà, nhưng vừa rồi cô sợ hắn đi mất nên vội vàng nói mà không kịp nghĩ.
Tất cả những biểu hiện vừa rồi của cô đều được cậu thu lại trong đáy mắt, cái dáng vẻ ngượng ngùng của cô thật là đáng yêu mà. Cậu biết lần này là cô chân thành, nhưng nhìn cô đang xấu hổ bản tính thích trêu ghẹo lại trồi dậy. Cậu nghiêm giọng nói:
- Giao kèo đó cũng chỉ là 1 trò chơi, coi như hôm đó tôi lỡ lời. Bây giờ chúng ta đường ai nấy đi, không ai liên quan đến ai cho cô vừa lòng
- Anh…
- Tôi làm sao, cô lại định nói tôi là tên khốn, tên mặt dày, đồ sao quả tạ nữa chứ gì?
- Không, không có đâu.
Cô vội vàng xua xua đôi bàn tay búp măng nhỏ nhắn, cậu thấy thế lại càng khoái chí hơn.
- Thôi thế này tiểu thư nhé, tôi cũng sợ làm phiền đến tiểu thư lắm. Nếu tiểu thư muốn cứ gia giá đi, coi như tôi đền bù cho tiểu thư về những rắc rối mà tôi gián tiếp gây ra. Ok.
Nói xong cậu lập tức rút ví đếm tiền khiến cho cô uất nghẹn.
Cô đến đây là để xin lỗi chứ đâu phải để đòi tiền, hắn nghĩ cô hèn mọn đến mức ấy sao. Ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn hắn cô uất nghẹn nói:
- Anh vừa phải thôi, tôi đến đây là để xin lỗi anh. Tôi biết tôi sai nên đã chờ anh ở đây cả tiếng chỉ để nói 1 câu xin lỗi anh không bỏ qua thì thôi nhưng cũng đừng nói với tôi bằng cái giọng đấy
- Tôi đâu có bắt cô chờ, con người tôi trước nay vẫn thế đấy.
- Phải rồi là do tôi ngu ngốc, do tôi tự muốn xin lỗi anh được chưa. Tôi nhắc lại cho anh nhớ tôi đến đây là để xin lỗi anh, nhận hay không là tuỳ anh, đừng có lôi tiền ra nói chuyện với tôi. Còn nếu anh muốn thì từ nay tôi sẽ coi như không quen biết với anh.
Cậu biết vừa rồi mình có hơi quá đáng nhưng chẳng hiểu sao lại không thể ngừng trêu ghẹo cô. Nhìn bộ dạng muốn khóc của cô cậu buông ra 2 từ:
- Được thôi.
Lúc này trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, nước mắt cứ thì nhau chảy xuống, cô uất ức nói 1 hồi:
- Tôi chửi anh là tôi sai, nhưng anh nhìn lại bản thân mình đi.Anh đã bao giờ nghiêm túc với tôi chưa hay chỉ biết trêu ghẹo, bắt nạt tôi. Anh bảo chiều sẽ gỡ clip xuống nhưng tối tôi xem vẫn còn, tôi định gọi điện hỏi anh thì số hôm trước anh cho tôi là số giả. Chính vì thế tôi mới nghĩ là anh trêu đùa tôi, nhìn thấy anh tôi mất bình tĩnh nên có nói hơi quá lời. Bây giờ tôi cũng đã xin lỗi anh rồi, nếu anh không muốn thì thôi, tôi đi về.
Nhìn giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của cô, cậu quả thực rất muốn đưa tay lau đi nhưng lại bất lực đứng nhìn. Lần trước cho cô số điện thoại sai cậu thật sự không nghĩ đến trường hợp này, không tránh được cô lại giận dữ như thế.
Ban nãy cậu cũng trêu cô hơi quá, nhìn bóng lưng của cô đang vất vả dắt xa xuống đường cậu chạy vội lại giữ:
- Khoan đã, chuyện số điện thoại đúng là ban đầu tôi cố tình cho sai số, nhưng những chuyện sau này tôi đều thật lòng không có ý đùa giỡn cô đâu. Thôi coi như chúng ta hoà nhé, được không, đừng khóc nữa nhé.
Nói rồi cậu vô thức đưa tay lên lau nước mắt cho cô, khi bàn tay chạm đến gương mặt thanh tú ấy trsi tim hai người như có 1 luồng điện chạy qua. Cả hai cứ đứng mãi như thế nhìn nhau, đến khi cô chủ quán lên tiếng:
- Hai em ơi đứng gọn vào cho người khác còn lên chứ, yêu đương gì thì ngồi vào đây mà nói chuyện, sao đứng giữa đường thế.
Lúc này không chỉ cô mà cả cậu cũng đang đỏ bừng mặt, bây giờ đã sắp 7h tối, mặt trời đã lặn. Nhưng gương mặt cô và hắn bây giờ bừng đỏ giống như mặt trời nhỏ sưởi ấm đối phương.
Cả hai mỉm cười, không ai nói thêm câu nào nhưng họ ngầm hiểu là những hiểu lầm, rắc rối giữa họ đã được giải quyết, đối phương đã vui vẻ và tha thứ cho mình.