“Nhi Tuyết? Nhà cô nghèo từ bao giờ vậy?”
Tôi mỉa mai nhìn cô ta. Váy đúng là thiếu vải!
“Cô im đi! Ai cho cô được phép hôn anh Phong.”
Cô ta tức giận hét vào mặt tôi. Tôi ngây ra một lúc rồi cười cười.
“Thì ra là… ghen!”
“Cô!”
Nhi Tuyết tức giận định đánh tôi nhưng tôi nhanh tay đỡ được. Thuận tay cầm li nước tạt lại, đừng chọc tôi!
“A, xin lỗi nha! Tại mặt cô lắm phấn quá tôi rửa hộ!”
“Đáng ghét! Tôi sẽ cho cô biết thế nào là phù thủy!”
Cô ta hét lên rồi lôi bùa ra. Ặc, cô ta định dùng bùa chú ở đây ư?
Bộp.
Bỗng một hòn đá bay tới đập vào tay Nhi Tuyết khiến cô ta đau đớn buông đống bùa xuống.
“Định dùng bùa chú? Cô không biết ở đây có nhiều người sao?”
Chị Dương lạnh lùng lên tiếng khiến mặt cô ta hết tím lại đỏ.
“Được lắm, cô chờ đấy!”
Nhìn cô tay hầm hực bỏ đi tôi cảm thấy thật hả hê. Chị Dương quay sang nhìn tôi đầy lo lắng.
“Em có sao không?
“Em ổn.”
“Chúng ta mau về thôi!”
Tôi gật đầu rồi cùng chị đi về. Quả nhiên, chị vẫn là người quan tâm tôi nhất!
------------------------------------------
Sáng hôm sau, Dương dậy rất sớm. Cô đi dạo xung quanh trường lòng nghĩ lại chuyện cô lại thấy tức. Vậy là mất đi nụ hôn đầu của cô rồi! Cô mà gặp lại hắn nhất định sẽ đánh cho một trận nhừ tử.
“A… a… a.”
Một tiếng hét vang lên khiến Dương giật mình liền bước theo tiếng hét đó. Một cô bé có mái tóc hung đỏ đang bị một tên vampire cấp C tấn công. Cô liền dùng đòn Karate của mình đá ngã hắn.
“Này con nhóc kia, việc của ta liên quan gì đến ngươi?”
Hắn tức giận nhìn cô. Cô không thèm liếc hắn chỉ bình thản trả lời.
“Ngươi làm ảnh hưởng đến tâm trạng ta!”
“Muốn chết thì ta chiều, Arrow!”
Hắn hét lên rồi một loạt mũi tên xuất hiện. Dương trợn mắt, cô quên mất vampire cấp C có thể sử dụng được phép thuật.
“Lửa địa ngục!”
Một giọng nói vang lên sau đó một đám lửa thiêu rụi hết đống mũi tên đó thậm chí còn thiêu cháy tên vampire đó.
“Sao ngươi lại…”
“Mau lùi lại đi!”
Minh Vỹ liền đẩy Dương ra sau lưng mình.
Bùm.
Một tiếng nổ lớn khiến tên vampire đó biến thành cát bụi.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Cô nhíu mày lên tiếng. Nhìn mặt hắn lại nhớ đến chuyện hôm qua!
“Ừ… thì… tôi thích!”
Câu trả lời này khiến Dương càng thêm khó chịu. Nhưng nhớ đến cô bé kia, cô liền chạy lại xem tình hình. May chỉ bị xây xát nhẹ.
“Em có sao không?”
“Cảm ơn chị, em ổn.”
Cô bé ngước đôi mắt xanh lam lên rồi mỉm cười yếu ớt. Dương dìu cô bé đứng dậy rồi lên tiếng:
“Em ở đâu? Chị đưa về!”
“Phòng 203 kí túc xá B ạ.”
Cô gật đầu rồi đưa cô bé đi. Minh Vỹ thấy vậy liền bước theo.
Kí túc xá B, phòng 203…
“Ai vậy?”
Một cô bé giống hệt cô bé kia chỉ khác mỗi màu mắt là màu hồng bước ra.
“Con bé bị thương, mau đưa vào!”
Dương lên tiếng khiến cô bé kia ngạc nhiên.
Sau khi đặt cô bé mắt xanh lên giường cô bé mắt hồng liền khóc nức nở.
“Hu hu, em không sao chứ?”
“Chị an tâm em ổn!” – Cô bé mắt xanh mỉm cười rồi quay sang Dương. – “Cảm ơn anh chị đã giúp em! Em là Diệp Vy còn đây là chị em Diệp Chi.”
“Hai em là chị em sinh đôi?”
Dương nhìn chằm chằm cả hai.
“Vâng! Chúng em giống nhau về mọi thứ ngoại trừ màu mắt hì hì.”
“Vậy à.”
Cô gật đầu giọng nói có chút buồn.”
“Con lai giữa ác quỷ và thiên thần!”
Minh Vỹ tựa người vào cửa rồi lên tiếng. Không khí bỗng trở nên u ám, Dương lườm kẻ nào đó một cái rồi quay sang cả hai.
“Các em có muốn ra ngoài chơi không? Chị biết một khu chợ rất nổi tiếng!”
“Vâng ạ!”
Cả hai gật đầu vui vẻ.
Khu chợ hôm nay rất đông vui nhộn nhịp, nhiều mặt hàng được trưng bày khiến hai cô bé chạy hết hàng này sang hàng khác với đôi mắt long lanh. Dương mỉm cười nhìn hai cô nhóc nhưng khi nhìn sang cái bản mặt đáng ghét của ai đó nụ cười trên môi cô tắt luôn.
“Tôi đi theo có vẻ có người không thích.”
Minh Vỹ liếc nhìn Dương một cái.
“Ờ!”
Cô nhẫn tâm buông ra một câu khiến mặt Vỹ tối lại.
“Oa hoa đẹp quá!”
Cả hai nhìn vào cửa hàng hoa cảm thán.
“Các em thích cứ lấy đi! Khác có người trả tiền!”
Dương mỉm cười nhìn chằm chằm cậu.
“Hoa thủy tiên ạ!”
Cả hai đồng thanh rồi chạy vào. Quả nhiên là tâm đầu ý hợp! Còn cô bán hàng hoa thì mải ngắm Minh Vỹ quên luôn cả bán hàng.
Sau đó cả hai Diệp Chi và Diệp Vy mua hai que kem ra bờ hồ ngồi ăn.
“Hai đứa quả thật hợp nhau!”
Dương lên tiếng. Diệp Vy cười cười rồi giải thích.
“Không hẳn đâu! Chúng em có nhiều điểm khác nhau lắm như là em thích màu trắng chị Chi thích màu đen, em thích thể thao chị ấy thích đọc sách…”
“Với lại học lực của chúng em cũng khác nhau nữa. Vy hạng 1 còn em hạng 2.”
Diệp Chi mỉm cười thêm vào.
“Chị nói gì vậy! Chúng ta giỏi ngang nhau mà.”
“Em đừng khiêm tốn!”
Dương nhìn nụ cười trên môi cả hai lòng đột nhiên se lại.
“Diệp Vy sao cậu lại ở đây?”
Một cậu nhóc đeo kính đột nhiên xuất hiện.
“A Tuấn! Mình mới quen một chị cực kì đáng yêu!”
Diệp Vy mỉm cười kéo cậu nhóc lại. Cậu nhóc nhìn Dương rồi đỏ mặt.
“Chị ấy… xinh quá!”
“Hừ!”
“Cậu ghen à?”
“Ai bảo thế!”
“Mà tay cậu bị sao đây?”
Tuấn ngạc nhiên nhìn vào cánh tay Vy.
“Chỉ bị thương nhẹ thôi!”
“Cậu thật là… Tí nữa tớ băng lại cho, nó bẩn rồi này.”
Dương bật cười khi thấy sự quan tâm của Tuấn dành cho Vy. Đúng là trẻ con!
“Thôi chết, em quên đồ. Đợi em tí nhé!”
Diệp Chi lên tiếng rồi vội vã chạy đi. Đến một ngõ nhỏ cô liền rẽ vào. Cô xoa nhẹ chiếc vòng màu đen một luồng khí lạnh xuất hiện Dạ Nguyệt từ trong luồng khí đó bước ra.
“Gọi ta ra làm gì? Vampire cấp C chưa đủ giết con bé đó à?”
“Chưa! Nó chưa chết. Vì thế, tôi sẽ trao linh hồn cho bà chỉ cần bà… giết được Diệp Vy!”
“Được giao dịch chấp nhận!”
“Diệp Vy, xin lỗi nhưng mày đã cướp tất cả của tao. Bây giờ tao phải đòi lại mọi thứ!”
Diệp Chi nhếch mép đôi mắt hồng nhạt dần dần hóa thành màu đỏ. Dù chung một dòng máu nhưng ác quỷ vẫn mãi là ác quỷ còn thiên thần vẫn mãi là thiên thần.
*****
“Mọi người khát không? Em đi mua nước nhé!”
Tuấn mỉm cười chạy đi. Minh Vỹ bước đi cùng. Còn Dương đi kiếm nước tưới cho hai chậu cây.
Diệp Vy… Đến đây…
Một giọng nói đầy quyến rũ vang lên. Đầu óc cô quay mòng mòng vô thức bước theo tiếng gọi.
Mau lại đây…
Giọng nói đó tiếp tục vang lên. Diệp Vy từ từ bước xuống hồ.
“Diệp Vy?! Em sao vậy?”
Dương ngạc nhiên hét lên. Nhưng cô bé vẫn đi tiếp, cô liền nhảy xuống hồ bơi về phía Diệp Vy.
“Diệp Vy! Tỉnh lại đi!”
“Chị Dương!”
Diệp Vy ngạc nhiên mở to mắt. Nước lạnh làm cả người Dương cứng đờ. Cô khó khăn kéo Vy lên bờ nhưng vừa đến nơi lại trượt chân ngã xuống.
“Chị Dương!”
Tiếng hét vang bên tai cô nhưng dần dần bị ù đi bởi tiếng nước. Nước này đã bị yểm bùa nên cô không thể cử động nổi… mọi thứ cứ tối dần tối dần.
“Ánh Dương!”
Một giọng nói vang lên rồi tất cả chìm vào u tối…
****
“Chị Dương! Chị tỉnh lại đi!”
Tiếng khóc nức nở của một cô gái vang lên.
Tiếng khóc này chẳng lẽ…
“Mày đã cướp đi mọi thứ của tao! Người tao hận nhất là mày!”
Ở trên bầu trời, một cô gái có đôi cánh màu đen, đôi mắt vô hồn nhìn xuống.
“Chúng ta là chị em cơ mà!”
“Chị em ư? Ha ha, Ngọc à, em quá ngây thơ rồi! Tao chưa bao giờ coi mày là chị em hết. Tao từng ước mày biến mất đi!”
“Chị Dương!”
Dừng lại đi! Tôi không muốn nhìn nữa!
“Tia sáng hủy diệt!”
Một tiếng hét vang lên một tia sáng màu đỏ rực phóng về phía Ngọc.
------------------------------------------------
“Ngọc!”
Chị Dương hét lên rồi ngồi bật dậy.
“Chị Dương?!”
Tôi ngạc nhiên chạy lại phía chị.
“Chỉ là mơ thôi sao?”
“Chị sao vậy?”
Chị Dương nhìn xung quanh rồi ngạc nhiên lên tiếng.
“Sao chị ở đây.”
“Ơ, không phải chị tự về à? Em về thấy chị nằm trên giường cả người ướt sũng. À chị bị sốt nữa, cao lắm!”
“Tiêu rồi! Chị phải đi tìm Diệp Vy! Chị đã biết ai gây ra chuyện này rồi!”
Chị Dương định lao ra ngoài nhưng bị tôi ngăn lại.
“Chị làm sao vậy? Chị đang bị sốt mà!”
“Làm ơn đi Ngọc! Chị không muốn một lần nữa tội lỗi của song sinh xảy ra!”
“Chị…”
“Làm ơn hãy giúp chị!”
-------------------------------------------
“Uả sao em lại ở đây?”
Diệp Vy mở mắt nhìn xung quanh. Mọi thứ đều vắng tanh.
“Chị đưa em đến bệnh viện mà.”
“Nhưng đây đâu phải… Á!”
Chưa kịp nói xong Diệp Chi đã đánh mạnh vào gáy cô.
“Xin lỗi em gái, nhưng em là thứ chị muốn hủy diệt nhật!”
Diệp Chi lại gần phía Vy chuẩn bị sử dụng sức mạnh.
“Phi tiêu đen!”
Một giọng nói vang lên. Minh Vỹ lạnh lùng nhìn Diệp Chi. Cô bé sợ hãi chạm vào chiếc vòng trên cổ mình. Dạ Nguyệt liền xuất hiện.
“Không ngờ có ngày ta giao chiến với ngươi.”
Bà ta mỉm cười gian xảo.
“Nói nhiều! Bão bóng đêm!”
“Ánh trăng hắc ám!”
Cả hai phép thuật ma sát với nhau tạo nên một vụ nổ lớn.
“Hự!”
Cả người Dạ Nguyệt ngã ra sau. Minh Vỹ mỉm cười khinh bỉ.
“Bà không phải đối thủ tôi đâu!”
“Đáng ghét! Ba ngươi cũng từng nói như vậy! Giờ lại là ngươi! Coi như lần này ta thua nhưng tiếc thật con bé kia đã bán linh hồn cho ta rồi nó sẽ sớm chết thôi!”
Dạ Nguyệt lạnh lùng nhìn Minh Vỹ một cái rồi biến mất.
“Sao cô lại làm thế?”
Tuấn ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt mình.
“Vì nó… đã lấy hết mọi thứ của tôi. Gia đình ai cũng yêu quý nó vì nó mang dòng máu thiên thần còn tôi lại là một con ác quỷ xấu xí. Việc học nó cũng cướp mất hạng một của tôi rồi đến cả Tuấn nó cũng cướp mất! Nó là đồ giả tạo! Tao không muốn mày tồn tại Diệp Chi!”
“Cậu sai rồi! Thật sự Diệp Vy đã từ chối tình cảm của tôi vì sợ cậu bị tổn thương! Cô ấy muốn tôi yêu cậu!”
“Cái gì? Làm sao có thể! Làm sao con bé có thể… Vậy gia đình…”
“Bởi vì Diệp Vy bị bệnh máu trắng! Nhìn vết thương trên tay con bé là do nhiều lần phải đi truyền máu! Con bé không nói với em vì sợ em lo lắng… trong lòng con bé em luôn là người quan trọng nhất!”
Một giọng nói vang lên . Dương tựa người vào tường khuôn mặt trở nên tái nhợt nhưng cô vẫn cố lên tiếng.
“Chẳng lẽ… Diệp Vy… em ấy… không… không…”
Diệp Chi sợ hãi ôm lấy đầu mình nước mắt rơi lã chã. Cả người cô bé mờ dần mờ dần. Cô kinh hãi nhìn vào bàn tay trong suốt của mình. Cô sắp chết ư? Không, cô không muốn!
Bỗng một bàn tay giựt lấy chiếc vòng cổ của cô. Diệp Vy ôm nó vào trong lòng rồi mỉm cười.
“Hãy sống thay em nhé!”
Rồi cả cơ thể cô tan biến thành hàng ngàn chiếc lông vũ. Một chiếc lông vũ liền rơi xuống lòng bàn tay Diệp Chi. Cô hốt hoảng nắm chặt nó trong tay.
“Diệp Vy!!!”
Diệp Chi hét lên đau khổ. Trời đổ mưa to giội xuống đôi vai gầy. Dương mất thăng bằng ngã vàng lòng Minh Vỹ. Mưa đang khóc hay cô đang khóc mà tại sao lại có vị mặn?
Tình chị em bị lòng thù hận che lấp mất giờ chỉ còn lại tiếng khóc và sự ân hận. Bên lề đường hai chậu cây thủy tiên bỗng bị vỡ mất một chậu như đặt ra dấu chấm hết!