• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác người trong lòng không còn nức nở nữa, anh buông tay, dùng bụng ngón tay cái lau nước mắt vương trên má rồi hôn nhẹ lên trán cô.

Hành động này trong sáng quá đỗi, Hòa Yến mất tự nhiên rụt vai lại, ngước mắt muốn nhìn anh song lại không dám.

“Hòa Yến, anh đã không rung động với ai nhiều năm rồi. Anh cảm thấy sống một mình cũng được, nhưng không ngờ đi du lịch một chuyến lại gặp được em, càng không ngờ sẽ dây dưa một chỗ với em như thế này. Trò chơi tình một đêm, anh và em giống nhau, đều là lần đầu tiên chơi. Nhưng anh không muốn hai ta chỉ là một đoạn tình duyên tựa sương sớm, anh cảm thấy… tình cảm của em dành cho anh cũng không chỉ như thế, cho nên anh mới tức giận, em hiểu không?”

Câu nói của người đàn ông vừa vụng về lại vừa thẳng thắn, không có chữ yêu nào nhưng lại khiến trái tim cô đong đầy cảm xúc.

Anh thích cô, Hòa Yến có thể nhận ra.

Hòa Yến cúi đầu, một giọt nước mắt lăn dài, cô cắn môi không lên tiếng, bàn tay siết chặt.

Một đôi bàn tay rộng lớn ôm lấy bàn tay trắng trẻo của cô. Nguyên Phi Cách thấy lòng hơi mỏi mệt, anh bật cười: “Em gái à, sao phải ngang ngạnh như vậy?”

Hòa Yến ngước đôi mắt đẫm lệ, chớp chớp mắt nhìn anh: “Câu này của anh mang khẩu âm Đông Bắc đấy.”

“…..”

Nguyên Phi Cách cúi đầu, tức giận ôm chặt cô rồi cắn chiếc má phúng phính của cô một miếng.

“Á!” Hòa Yến sợ tới mức chui vào lòng anh.

“Em muốn chọc giận ông đây hả?! Ông đây là người Đông Bắc đương nhiên sẽ dính chút khẩu âm Đông Bắc, nhưng giờ là lúc thảo luận chuyện này à?”

Hòa Yến méo miệng, cô giãy dụa muốn ngồi dậy, không dám đối diện với cái nhìn chăm chú thẳng thắn của anh. Cô yếu ớt nói: “Em đói…”

Người đàn ông nặng nề thở dài rồi đặt cô xuống giường, sau đó cầm di động trên tủ đầu giường lên: “Em muốn ăn gì? Anh gọi cho em.”

Hòa Yến đi đến mép giường, ghé mặt vào màn hình di động của anh, ngón tay chỉ chỉ: “Cái này, cái này, cái này nữa ạ.”

Gọi đồ ăn ngoài xong, Nguyên Phi Cách muốn ôm Hòa Yến đi tắm, cô lập tức lui ra: “Em tự đi được.”

Anh không có ý kiến gì mà chỉ xoa eo cô: “Được rồi, em đứng dậy đi.”

Hòa Yến đứng dậy rời giường, vừa xuống đất, hai chân đã mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trước người đàn ông, ngẩng đầu là nhìn thấy vật nam tính vẫn đứng thẳng nãy giờ của anh. Cô hoảng sợ ngẩng đầu lên, người đàn ông đưa tay về phía cô nở nụ cười: “Muốn anh giúp không?”

“…..”

Hòa Yến lo lắng không biết anh có làm hiệp nữa với mình không, kết quả Nguyên Phi Cách thực sự chỉ đứng tắm vòi hoa sen với cô. Phía dưới của cô vẫn sưng tấy khó chịu, cô nghi ngờ nếu còn làm tiếp sẽ chảy máu mất.

Sau khi lau khô người rồi bước ra khỏi phòng tắm, Nguyên Phi Cách ném cho cô một chiếc chăn để cô bọc mình lại, áo len và quần rơi trên mặt đất trong phòng tắm đã sớm dính nước, áo khoác bị Đại Ca Đại chiếm làm của riêng, bộ đồ ngủ sexy thì bị xé thành mảnh vụn nằm yên vị trong thùng rác.

Không biết do lạnh hay do vừa nãy khóc dữ quá mà lúc tắm xong đi ra, cô bắt đầu hắt xì liên tục.

Cô gái nhỏ đang ngồi trên sô pha vừa ôm chăn vừa hắt xì. Đại Ca Đại bị âm thanh của cô hấp dẫn, nó nhảy lên sô pha, ngồi ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô.

Hòa Yến liếc nhìn chú chó lông xù rồi chun mũi với nó: “Cưng nhìn gì… Hắt xì!”

Đại Ca Đại như có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, nó nâng chân trước bên phải đặt lên cánh tay cô như an ủi.

Hòa Yến kinh ngạc, chú chó nhỏ này thông minh thật, có vẻ khôn hơn con trai ngốc nhà cô nhiều.

Nguyên Phi Cách bưng cho cô một cốc nước ấm: “Em uống đi, uống một ngụm hết.”

Cô nhận lấy, mới uống được một ngụm nhỏ đã cau mày: “Nóng quá.”

Anh hừ khẽ: “Yếu ớt.”

Nói xong, anh lại cầm cốc vào bếp tìm cái chén nhỏ, rót nước sang chén, chờ nhiệt độ âm ấm mới đưa cho cô: “Uống một ngụm hết luôn, nếu không vẫn hắt xì đấy.”

Lúc này Hòa Yến rất nghe lời, cô ngửa một uống một hơi hết sạch. Uống vội quá, nước tràn ra từ môi trượt xuống cổ đến bầu ngực trắng như tuyết được bọc trong chăn.

Hình như Đại Ca Đại bên cạnh đang buồn chán, há mồm cắn mép chăn lôi đi. Hòa Yến ngửa đầu uống nước nên không chú ý, vừa thả lỏng tay, chăn đã bị kéo ra hơn phân nửa. Cô đang ngồi khoanh chân, nơi phấn hồng bên dưới nửa lộ ra, dường như còn đang run rẩy co rút.

Thấy vậy, đầu lưỡi Nguyên Phi Cách khẽ động, lúc cô đưa chén nước qua, anh nắm lấy cổ tay cô kéo về phía trước. Hòa Yến ngước mắt nhìn anh đầy nghi hoặc, thấy anh đặt ly nước xuống rồi đè lên mình, cô kinh ngạc: “Không phải vừa mới làm sao?!”

“Anh khát.”

“Anh khát thì uống nước đi!”



“Này cũng là uống còn gì.”

“Anh! Nguyên Phi Cách anh thật là…”

Đại Ca Đại bị Hòa Yến đè sang một bên, Hòa Yến nhìn sinh vật lông xù trước mắt, vội vàng vỗ vỗ đầu Nguyên Phi Cách: “Anh bảo chó nhà anh tránh ra đã!”

Nguyên Phi Cách ngẩng đầu, vươn tay chỉ ra ngoài: “Đại Ca Đại, quay về ổ mau.”

Nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, chú chó lông xù bật dậy nhảy khỏi sô pha rồi chạy vào ổ nhỏ của mình.

“…..”

Hai chân Hòa Yến bị áp lên ngực, đầu lưỡi anh đẩy hai cánh hoa ra, kiên nhẫn liếm láp đóa hoa mềm mại.

Chiếc mũi gồ khẽ cọ lên viên trân châu, trong phòng vang lên tiếng mút mát, một lúc sau Hòa Yến đã chịu không nổi.

Cô vặn vẹo người ngâm nga, ngón tay xuyên qua mái tóc ngắn, tiếng thở dốc hòa cùng tiếng nước chảy, eo nhỏ cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp. Cô ngửa đầu, bắt đầu run rẩy, tiếng rên yêu kiều càng càn rỡ hơn.

Chuông cửa vang lên không đúng lúc, Hòa Yến kích động đá chân: “Đồ… đồ ăn!”

Nói xong, bụng cô co giật, huyệt nhỏ bắn ra một bãi nước, xối lên sống mũi cao ngất của người đàn ông.

Nguyên Phi Cách lau miệng rồi đứng dậy, ra cửa lấy đồ ăn được ship đến.

Cô gái nhỏ trên sô pha vẫn còn trong cơn cực khoái, hai chân khẽ run, dáng vẻ chưa được thỏa mãn. Nguyên Phi Cách đặt túi xuống bàn rồi đi tới, nâng chân cô rồi hôn lên mắt cá chân. Bắp chân mềm mại lúc nhéo rất sướng tay, Nguyên Phi Cách chơi đến nghiện, há miệng khẽ cắn.

Anh lấy bao cao su mới ra, nâng hai chân trơn bóng trắng mịn lên rồi cắm vào lối nhỏ khít chặt. Tiếng “phạch phạch” lại vang lên lần nữa, Hòa Yến nằm trên sô pha, đồi núi nhấp nhô theo động tác đưa đẩy, có hơi đau, cô vươn tay cố định lại, như dâng món ngon lên cầu xin anh hãy ăn nó.

Nguyên Phi Cách nhéo nụ hoa đỏ thắm, động tác không thô bạo như trận trước. Hai chân cô chạm vào tai anh, Hòa Yến bị cắm đến tê cả người, thậm chí còn cảm nhận được sự căng tràn trong tiềm thức.

Chỗ kết hợp không ngừng chảy nước, ướt đẫm một mảng sô pha.

“Trên sô pha toàn là nước dâm của em này.”

“Tại… tại anh còn gì!”

“Đó là do em quá nhiều nước.”

“Anh im miệng!”

Thân thể đột nhiên bay lên, cô hoảng sợ, ôm lấy cổ anh theo bản năng, hai chân quấn chặt eo anh.

Nguyên Phi Cách đứng lên, đi tới cửa sổ sát đất, vừa đi vừa làm.

Tim Hòa Yến nảy lên hai cái: “Anh làm gì vậy?”

Hai người đứng trước cửa sổ, anh xoay người cô lại đặt trước cửa sổ sát đất. Hai quả đào trước ngực bị đè đến biến dạng, thắt lưng hạ xuống khiến bờ mông vểnh lên, anh lại cắm vào cô lần nữa.

Hòa Yến ngửa đầu ngâm nga vì sung sướng. Một tay Nguyên Phi Cách giữ cổ cô, vừa **ịch vừa hỏi: “Để mọi người bên ngoài nhìn thấy em bị đ*t như thế nào, được không?”

Vành tai dán lên cửa kính, dù ở trên lầu cao, Hòa Yến vẫn có thể nghe thấy tiếng còi xe bên dưới. Hang động co rút lại, chất lỏng ấm áp xối lên đầu nấm trong cơ thể.

“Không chừng sẽ bị bọn chó săn chụp được, chụp lại cảnh chúng ta làm tình.”

“Đừng nói nữa… Anh không biết xấu hổ.”

Hòa Yến thật sự bị anh hù sợ, cô nghiêng người khẽ giãy.

Rồi lại bị anh xoay người lại, sau đó cằm bị nâng lên, môi lưỡi quấn quýt, gậy thịt tím đỏ đưa đẩy mãnh liệt trong khe hẹp, môi cũng bị anh tàn phá bừa bãi. Nước dâm chảy xuống tận gốc đùi, thật ngứa, cô vặn vẹo mông hai cái.

“Đét” một tiếng, mông đào run rẩy, chẳng bao lâu sau đã in hằn dấu tay.

Đuôi mắt Hòa Yến ướt át, hờn dỗi nhìn anh.

Thấy thế, Nguyên Phi Cách thầm muốn nện chết cô, ai bảo cô câu hồn như vậy.

Làm tình trước cửa sổ sát đất một lát rồi vừa làm vừa ôm cô vào phòng tắm. Hai người vừa tắm vừa làm tình, như rơi vào một vòng tuần hoàn mới. Hòa Yến mơ mơ màng màng nằm trong bồn tắm lớn, như búp bê vải mặc người đùa nghịch.

Không biết đã qua bao lâu, đến khi kết thúc, hai người ôm nhau trong bồn tắm.



Nguyên Phi Cách để cô tựa đầu vào vai mình, đổ nước ấm lên ngực cô, thấp giọng hỏi: “Em muốn làm bạn gái anh không?”

Người trong lòng khẽ run rẩy, Nguyên Phi Cách cúi đầu nhìn.

Hòa Yến lắc đầu, môi mím lại, hai tay ôm lấy anh rồi chôn mặt trong lòng anh khóc nức nở.

Cuối cùng người đàn ông khẽ thở dài, anh vòng tay ôm chặt cô vào lòng, lòng bàn tay vỗ về đỉnh đầu cô: “Không đồng ý yêu anh thật hả?”

Người con gái siết chặt cánh tay anh, càng khóc dữ dội hơn.

Bé lông xù bên ngoài nghe thấy tiếng khóc, nó chậm chạp bò ra khỏi ổ rồi đi đến trước cửa phòng tắm đang đóng chặt, ngây ngốc nhìn một lát rồi ngẩng đầu ư ử hai tiếng.

Tắm xong đi ra, đồ ăn đã nguội lạnh.

Nguyên Phi Cách lấy đồ ăn ra rồi bỏ vào lò vi sóng để hâm nóng.

Hòa Yến đi tới trước sô pha, nhìn ghế sô pha ướt đẫm một mảng, hai má cô đỏ bừng. Còn chưa hoàn hồn, trên người đã có thêm một chiếc áo khoác.

Cô quay đầu, Nguyên Phi Cách lấy áo khoác của mình bọc cô lại rồi nói: “Cẩn thận cảm lạnh.”

Lòng cô mềm nhũn, Hòa Yến chủ động kiễng chân hôn anh.

Đôi môi áp vào nhau, một chiếc hôn vừa ngây ngô vừa ngắn ngủi.

Ăn cơm xong đã là 4 giờ sáng.

Hòa Yến nhìn anh bỏ ga trải giường và bọc ghế sô pha vào máy giặt, cô hỏi anh: “Không phải anh nói hôm nay có việc sao?”

“Ừm, chiều nay lên máy bay, phải đi hơn một tuần.”

Hòa Yến uống một ngụm canh nóng rồi nói: “Vậy khi nào về anh đến xem em thi đấu nha?”

Anh đóng nắp máy giặt lại sau đó xoay người đi ra, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Được sao?”

“Được ạ.” Hòa Yến cúi đầu, giọng cô nhỏ dần, sao có thể không được…

Anh đi tới, áp lên trán cô, nhẹ giọng đáp: “Được, anh nhất định sẽ đến.”

Khóe miệng cô không nhịn được cong lên, cô đẩy ngực anh ra: “Anh ăn đi.”

Lúc này Đại Ca Đại chạy tới bên chân bọn họ, chống chân sau đứng lên, hai chân trước chắp tay xin cô.

Hòa Yến vô cùng ngạc nhiên, cô đưa tay ôm nó vào lòng rồi nói với Nguyên Phi Cách: “Trong nhà em cũng có nuôi một bé cún, nó là chó Shiba, có điều không ngoan ngoãn như Đại Ca Đại nhà anh.”

Nguyên Phi Cách nghiêng đầu nhìn một người một chó đang chơi đùa, anh cười nói: “Nó được anh nhận nuôi, lúc mới sinh ra đã bị người ta ném ở ven đường rồi được anh nhặt được. Năm nay 5 tuổi rồi.”

Hòa Yến bỗng cảm thấy đứa nhóc này càng đáng yêu hơn, cô dụi đầu nó đầy trìu mến, nói: “An An nhà em mới 1 tuổi thôi, nhưng em còn nuôi một bé mèo quýt nữa, chắc là cũng bằng tuổi Đại Ca Đại thì phải?”

Nguyên Phi Cách nhìn cô trong chốc lát rồi nhắc nhở: “Em mau ăn đi, lát nữa lại nguội giờ.”

“Dạ.”

Cô lưu luyến đặt bé cún lông xù xuống sau đó nhanh chóng giải quyết bữa cơm, no đến mức khẽ ợ một cái.

“Em no rồi ạ!”

Nguyên Phi Cách đứng dậy: “Vậy anh đi thay ga trải giường mới.”

“…..”

Hết chương 14.

 

------oOo------

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK